Đừng Khóc, Nhà Ta Nhường Ngươi Ở!

Chương 17


trước sau

Advertisement

Hạ Lăng đi WC xong trở về, đã thấy mấy người kia bắt đầu chơi ván mới, đang bắn nhau rất kịch liệt, Chu Gia Giang vẫn là người kích động nhất, miệng thì to cứ hễ mở ra là toàn lời chửi bới, ánh mắt đằng đằng sát khí.
Quý Tu Uyên thì lại vô cùng nhàn hạ chân bắt chéo, tốc độ tay cũng chậm, chỉ biết đi nhặt đồ trang bị, có một đồng đội như này càng khiến cho Chu Gia Giang gào thét to hơn.
So với bọn họ, Tiết Húc im lặng hơn.
Hạ Lăng nhìn thiếu niên kia, hắn mặc áo T-shirt trắng trơn, đầu cúi xuống, tóc đen tán loạn, cái gáy nhẵn bóng với đường cong tuyệt đẹp, nửa xương quai xanh tinh xảo lộ ra ngoài cổ áo lúc ẩn lúc hiện, vô cùng tinh tế.
Hắn nhìn di động, biếng nhác dựa vào sô pha, biểu cảm thoạt nhìn không chút để ý, nhưng tay hắn lại rất nhanh, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài linh hoạt, giống như đang phù phép, không ngừng di chuyển trên màn hình, đột nhiên tiếng súng vang lên theo động tác tay của hắn.
Rất tự nhiên và bình tĩnh.
Chu Gia Giang hét lên một tiếng đầy hưng phấn, hẳn là phát bắn vừa rồi của hắn đã bắn trúng kẻ địch.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Trong lòng Hạ Lăng có chút bội phục hắn, vừa phải bảo vệ hai người kia vừa phải đối đầu với kẻ địch vậy mà hắn vẫn có thể uy phong như thế, kỹ thuật một phát đoạt mạng cũng không phải dễ dàng gì.
Cô trở về chỗ của mình, bởi vì bàn trà rất thấp, nên cô dứt khoát ngồi xuống đất, dù sao bên dưới sàn có trải một tấm thảm lông dê, ngồi xuống cũng không bị bẩn cũng không cảm thấy lạnh.
"Thật đáng yêu ~ "
Tiểu Hắc thật sự rất thích cô, vừa mới ngồi xuống, nó liền bước cái chân nhỏ xíu trèo lên đùi cô, thân thể ấm áp mềm mại xoay vài vòng ở trong lòng cô, sau đó lại rướn người lên như muốn ôm cổ cô, tính cách vô cùng hoạt bát hiếu động.
Hạ Lăng nháy mắt bị nó làm cho mềm lòng, sóng mắt nhu thuận, cười xoa xoa cái đầu lông xù, "Ngoan nhé, đợi tao làm xong bài tập rồi sẽ chơi với mày."
Tiểu Hắc tựa hồ nghe hiểu, mềm mại kêu một tiếng, sau đó liền tụt xuống dưới, yên tĩnh nằm trên đùi cô, nhàn nhã đung đưa cái đuôi.
Hạ Lăng khẽ cười thu hồi ánh mắt, tiếp tục làm bài, được một lúc liền gặp phải bài toán khó, là một bài hàm số, cô đau đầu suy nghĩ, nhìn tờ giấy chi chít những con số, trong đầu là một mảng hỗn loạn, cái gì cũng đều không hiểu.
Cô có chút nản lòng.
Tuy rằng cô học rất chăm chỉ, lên lớp nghiêm túc nghe giảng, về nhà thì nghiêm túc làm bài tập, không có việc gì liền đem từ mới tiếng Anh cùng mấy từ thơ văn cổ ra học, so với người khác thì cô chăm chỉ hơn rất nhiều, nhưng cũng vô cùng tốn sức, mấy môn xã hội cô học khá tốt, chỉ cần cố gắng ghi nhớ học thuộc, đạt được điểm cao là không thành vấn đề, nhưng mấy môn tự nhiên thì hoàn toàn ngược lại, đến giờ toán lý hoá mặc dù đã ép bản thân chú tâm nghe giảng, nhưng vẫn là nghe không hiểu.
Hồi sơ trung cô không chú tâm học, cơ sở vật chất cũng rất kém, nghe thầy giáo giảng bài trên lớp cô cũng không hoàn toàn hiểu hết.
Hiện giờ cô lại bị phân tới lớp kém nhất khối, các bạn trong lớp thì lười học, giáo viên cũng chỉ dạy qua loa cho xong, tốc độ giảng bài nhanh như gió, rất nhiều kiến thức chỉ nói qua, khiến cô nghe không hiểu.
Cho nên, trước mắt cô rất cần một người có thể kèm cô mấy môn tự nhiên.
Hạ Lăng yên lặng ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào đôi chân dài của người nào đó đang lười nhác vùi mình trên sô pha chơi game.
Cô đã sớm nghe nói, ở lớp trọng điểm Tiết Húc là thiên tài khoa lý, Hà Lộ Nhĩ nhận xét về hắn vô cùng khoa trương, cái gì mà điểm thi môn toán chưa bao giờ dưới hạng ba, đi dự thi môn vật lý đạt giải nhất, mà mỗi kì thi ở trường môn lý lúc nào cũng đạt điểm tuyệt đối.
Chiến tích lẫy lừng như vậy, Tiết Húc trong mắt cô như trở thành một vị thần về học thuật.
Ai cũng không biết, mục đích Hạ Lăng tới chỗ này, quả thật cũng giống như Hà Lộ Nhĩ, đều là nhằm vào Tiết Húc.
Muốn nhờ hắn hướng dẫn làm đề toán.
Cô hơi mím môi, cầm bài thi, có chút khẩn trương đứng lên, phòng ngừa vạn nhất, còn ôm lấy Tiểu Hắc để lấy thêm can đảm, chậm rãi đi về phía hắn.
Hít vào một hơi dài, cô tính hỏi hắn một lần, nếu hắn cảm thấy phiền, cô sẽ không nhờ nữa, để ý thái độ Tiết Húc đối với Hà Lộ Nhĩ, cô nhìn ra được Tiết Húc đối nữ sinh không hề có chút kiên nhẫn nào.
Tiết Húc đang cùng mọi người bắn nhau, một cái không chú ý, đối phương từ phía sau đột nhiên phản kích, hắn dưới tình thế cấp bách né tránh, may mắn không chết, chỉ mất một ít máu, hắn trốn vào trong một căn phòng dùng thuốc chữa bệnh.
Bỗng nhiên, sau gáy truyền đến xúc cảm mềm mại, bên tai còn truyền đến một tiếng mèo kêu, Tiết Húc hơi ngứa liền rụt cổ lại, đột nhiên quay đầu.
Cô gái thanh tú với mái tóc đen dài đang ôm một con mèo đen, ánh mắt long lanh nhìn hắn, cô đưa bàn tay của con mèo chạm vào cổ hắn, động tác cẩn thận lấy lòng.
"Meo meo ~ "
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Tiểu Hắc nhìn thấy hắn liền cao hứng, thân thiết kêu lên một tiếng, thanh âm mang theo vẻ làm nũng.
"Cô làm cái gì thế?" Tiết Húc nhìn Hạ Lăng, da mặt không tự chủ giật giật, người này đột nhiên phát điên cái gì vậy?
"Tôi muốn hỏi cậu vài vấn đề." Hạ Lăng thấy hắn không có đuổi cô đi, mắt sáng rực lên, buông Tiểu Hắc xuống, lấy bài thi trong túi áo ra cho hắn xem.
Hoá ra là tới hỏi bài...
Nhiệt độ trên mặt Tiết Húc dần giảm đi, nhận lấy tờ đề, nhẹ nhàng ho một tiếng, cố gắng làm ra bộ dạng nghiêm túc.
Hỏi thì hỏi, nhưng hỏi cái gì, lúc này hắn mới giật mình.
Hắn nhìn đề, "Bài nào?"
Hạ Lăng nhìn qua, "Tôi không hiểu bài này."
Nhìn qua một cái, Tiết Húc liền biết được câu trả lời, tùy tiện nhận lấy cây bút cô đưa tới, hai ba câu liền giảng xong.
Cách làm của hắn rất đơn giản, Hạ Lăng nghe qua một lượt liền hiểu, nhịn không được khen: "Cậu quả thật rất lợi hại."
"Cô nói gì vậy." Thiếu niên trên mặt tỏ vẻ kiêu ngạo rất gợi đòn, nghiêm túc sửa đúng: "Tôi vốn rất lợi hại."
Hắn đưa tờ đề cho cô, khoát tay, "Được rồi, nếu không có việc gì nữa thì tự mình qua một bên chơi đi, hiện giờ tôi đang bận."
Hắn lại bắt đầu chơi game.
"A, chờ... chờ đã." Hạ Lăng giữ chặt cái mũ áo trên đầu không cho hắn nằm xuống, "Trừ bài này, tôi còn rất nhiều chỗ khác không hiểu, cậu có thể kèm tôi được không?"
Tiết Húc bị cô tóm lấy như vậy, ngón tay run lên, nhân vật trong trò chơi liền lộ ra vị trí, bị đối phương phát hiện nổ súng, chết bất đắc kỳ tử, Tiết Húc suy nghĩ chậm lại một giây, từ từ ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nhìn cô.
Hạ Lăng lại bế Tiểu Hắc dậy, cô gái với đôi mắt to trong veo xinh đẹp cùng đôi đồng tử xanh biếc của mèo đen đồng loạt nhìn về phía hắn, có loại cảm giác tội nghiệp.
"... Bài nào?"
Sự thật chứng minh, sắc đẹp thật sự lợi hại, ít nhất đối với loại người ăn mềm không ăn cứng như Tiết Húc mà nói, vẫn còn tác dụng.
Cứ như vậy, Tiết Đại thiếu gia như bị hạ thuốc ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh bàn trà, chuyên chú giảng bài cho cô.
Giảng xong, Tiết Húc ở một bên nhìn cô viết có chút nhàm chán, cuối cùng nhớ ra mình cũng có bài tập, liền mở cặp sách lấy đề ra bắt đầu làm.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Chu Gia Giang chơi được một lúc, phát hiện ra không thấy hắn đâu, ngẩng đầu hô: "A Húc cậu đâu rồi, rớt mạng hả?"
Tiết Húc vẻ mặt lười nhác, ngáp to một cái rồi tiếp tục làm bài, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Rớt cái đầu cậu, không thấy tớ đang làm bài tập sao?"
Hắn tuy rằng học giỏi, nhưng không có nghĩa là hắn thích học, mỗi lần làm bài tập đều mệt đến rã rời, bình thường hắn đều nước tới chân mới nhảy, phải tới gần ngày nộp mới làm.
Đây chính là thiên phú, bao người ao ước mà không được.
Chu Gia Giang biết rõ tính cách của hắn, vẻ mặt kinh dị, "Cậu nói cậu đang làm gì cơ, làm bài á?"
Tiết Húc trợn trắng mắt nhìn cậu ta, cũng lười phản ứng lại.
Quý Tu Uyên nhìn thấy Tiết Húc và Hạ Lăng hai cái đầu ghé sát vào nhau thảo luận vấn đề, đột nhiên cũng không còn tâm trạng chơi game, liền bước tới, tùy tiện ngồi xuống ở bên cạnh bọn họ, dùng giọng trêu đùa nói với Hạ Lăng: "Sao cậu chỉ hỏi mỗi A Húc, tớ học toán cũng không tồi, có thể vì mỹ nữ mà phục vụ."
Hạ Lăng nghiêng đầu nhìn cậu ta một cái, "Nhưng cậu học cùng lớp với tôi."
Quý Tu Uyên kêu oan: "Tớ cũng không phải vì học kém mới tới lớp này."
"Vậy thì vì cái gì?"
"..." Quý Tu Uyên nhìn ánh mắt thuần khiết của cô gái, mở miệng liền không biết phải nói gì.
"Chú ý nghe giảng." Tiết Húc nắm tay lại, gõ xuống mặt bàn trà, cắt ngang cuộc đối thoại sắp bắt đầu tiến vào giai đoạn không phù hợp với thiếu nhi kia, hắn liếc Quý Tu Uyên một cái, tiếng nói hơi trầm xuống, cảnh cáo: "Đừng để bản thân mang tiếng xấu."
Những chuyện hư hỏng trước kia cậu ta làm không thể nói ra được.
Quý Tu Uyên buồn bực cười một tiếng, cà lơ phất phơ gật đầu, nói mình sai rồi.
Chu Gia Giang không chịu cô đơn, cũng đi tới, mắt nhìn tờ đề Hạ Lăng làm, chậc lưỡi lắc đầu, "Lăng muội muội, cậu như thế nào mà ngay cả bài đơn giản như vậy cũng không làm được, hồi sơ trung đã học qua, ngay cả tớ cũng làm được."
Đơn giản như vậy, nháy mắt là làm ra, cậu ta hoài nghi Hạ Lăng cùng với mấy nữ sinh trong lớp kia là cùng một dạng, cố ý lấy lý do không hiểu bài để tiếp cận Tiết Húc.
"Cậu còn có mặt mũi nói, lần trước môn toán là ai thi được 67 điểm?"
Tiết Húc tức giận đá xoáy cậu ta một câu, thấy sắc mặt Hạ Lăng không có biến chuyển gì, không bị quấy nhiễu mà vẫn nghiêm túc làm bài, mới thoáng an tâm.
Kỳ thật hắn đã sớm phát hiện, kiến thức nền của cô rất kém, chắc là ở sơ trung cũng không được học hành đàng hoàng, chỉ là hắn không có biểu hiện ra ngoài, cô hỏi cái gì, hắn liền nói cho cô biết, mặc kệ là khó hay dễ.
Với tư cách là người hướng dẫn, không thể nghi ngờ Hạ Lăng là một người rất thích học, có đầu óc, chăm chỉ, nói qua một lần liền hiểu, chỉ có một ít danh từ riêng với vài khái niệm khó khiến cô không thể lập tức nhớ kỹ, cô đều ghi chú lại trên vở, tuyệt đối không hỏi lại hắn.
Cho nên Tiết Húc cũng không ngại dạy cô, hưởng thụ cảm giác thành tựu khi được làm thầy giáo.
Ba người ở lại nhà Tiết Húc rất muộn, không có ba mẹ ở bên cạnh quản, bọn họ đối với thời gian không có khái niệm.
Hạ Lăng vẫn là lần đầu tiên về nhà muộn như vậy, nhưng cô không có để ý, cô ở Hạ gia không khác gì người tàng hình, không ai để ý việc cô sống hay chết, mà Hạ Trác Quần hay đi sớm về muộn, có khi buổi tối còn không về nhà, cũng không có thời gian để ý cô, cho nên cô rất thoải mái mà ở lại đây đến giờ này.
So với về nhà chẳng có ai trò chuyện, cô thà ở đây học bài cùng Tiết Húc còn vui hơn.
Rất nhanh, được sự giúp đỡ của Tiết Húc, cô đã làm xong một đề, thấy cô định lấy một tờ đề khác ra làm thì Tiết Húc liền ngăn cô lại, "Đừng làm nữa, nghỉ ngơi một lát đi, còn tận hai ngày nữa cơ mà, không vội."
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Hạ Lăng tập trung tinh thần trong hai giờ, toàn thân bây giờ cảm thấy mềm nhũn, đầu cũng có chút đau, phản ứng có chút trì độn, nghe lời ồ một tiếng, theo Tiết Húc ngồi trên sô pha nghỉ ngơi.
Chu Gia Giang cùng Quý Tu Uyên nhìn thấy cô lại đây ngồi, mông tự động xê dịch, để ra một khoảng trống rộng rãi, Hạ Lăng cũng không khách khí, bước nhanh qua liền ngồi xuống, lấy tay day hai mắt rồi ngáp một cái, sắc mặt mỏi mệt, cô phát hiện đầu mình ngày càng đau, như bị gậy đập vào, khó chịu đến cực điểm.
Bên cạnh có người nói chuyện, nhưng cô nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì, lỗ tai ù ù, che mất tạp âm bên ngoài.
Là quá mệt sao?
Hạ Lăng khó chịu ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn trần nhà dại đi, không ai phát hiện, ánh mắt của cô lúc này không có tiêu cự, âm u, sâu không thấy đáy, như là không có linh hồn.
Tiết Húc nhìn thấy bộ dạng ỉu xìu của Hạ Lăng, liền đi vào phòng bếp lấy cho cô ly nước ấm, sau khi trở về, thấy cô nghiêng mình ngủ gật, khuôn mặt hoàn mỹ, mái tóc dài xoã tung, vài sợi vướng trên chóp mũi, khi thở ra liền thổi bay sợi tóc, rồi nhẹ nhàng đáp xuống.
Cô cả người nằm trên sô pha, tay chân cuộn tròn lại nên chiếm một diện tích rất nhỏ, im lặng, tướng ngủ hết sức ngoan ngoãn.
"Bọn tớ cũng chưa vội về." Bên kia Chu Gia Giang thấy Hạ Lăng đã ngủ, cũng ngáp một cái, thoáng nhìn qua di động, cả kinh nhảy dựng lên, "Trời ạ, đã mười giờ rồi, nếu không về mẹ tớ sẽ mắng chết."
Quý Tu Uyên cũng có chút mệt, lười biếng duỗi eo, đứng dậy nói với Tiết Húc: "Bọn tớ về trước đây."
"Ừm." Tiết Húc gật đầu, trong tay vẫn còn cầm ly nước nóng.
"Cậu ấy thì sao?" Quý Tu Uyên chỉ vào Hạ Lăng hỏi.
"Đợi lát nữa tớ đưa cô ấy về."
Quý Tu Uyên hoài nghi nhướn mày, "Thật sao? Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ, cậu không có..."
"Tớ cũng không phải là cậu." Tiết Húc mặt không chút thay đổi cắt ngang lời cậu định nói.
Sau khi bọn họ rời đi, Tiết Húc đến bên cạnh Hạ Lăng, muốn đánh thức cô, đột nhiên phát hiện ra sắc mặt của cô không được bình thường, hai mắt nhắm nghiền, mặt tái xanh, trên trán xuất hiện tầng mồ hôi dày đặc, lông mi dài khẽ run lên, giống con bướm vỗ cánh, nhìn thế nào cũng không giống đang ngủ.
Tiết Húc cảm thấy cả kinh, vỗ vai cô, "Này, cô làm sao vậy?"
"Tỉnh lại, mau tỉnh lại!"
Hắn lay thân thể cô, một chút phản ứng cũng không có, nhiệt độ cơ thể còn càng ngày càng thấp.
Tiết Húc chau mày, thử cầm lấy tay cô.
Giống hệt khối băng.
Thật con mẹ nó lạnh.
Tác giả nội tâm gào thét: Chấp tay thành khẩn! Thỉnh cầu các tiểu thiên sứ đừng vứt bỏ ta a wwwwT_T
Chương sau nhất định là ngọt.
Nhưng chắc chắn mọi người sẽ đoán không ra đâu.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
***
Truyện bên lề «Hắn so nắng sớm còn ấm áp hơn»
1," mùa đông lộ" ở nhất trung nổi tiếng là mỹ nhân băng sơn, nhân phẩm học vấn đều ưu tú, lạnh lùng ít nói, người theo đuổi đếm không xuể, mỗi ngày đều có nam sinh mời cô ăn cơm, nhưng cô chỉ biết nhận thiện ý của giáo bá, ai cũng cảm thấy "mùa đông lộ" đối giáo bá có ý tứ.
Chỉ có "mùa đông lộ" biết, người cô thích không phải là giáo bá, mà là đi theo sai giáo bá, đem cơm hàng ngày giống như một cô hầu nhỏ.
2, mọi người liên hoan, giáo bá đối "mùa đông lộ" chậm rãi trò chuyện, cô làm cho có lệ đáp lại, khi người khác không chú ý, cô liền nghiêng người vào trong góc, chân thon dài ngọc ngà lặng lẽ bò lên đặt trên đùi thiếu niên đang ngồi rất nghiêm chỉnh, đầu ngón chân mập mờ tóm lấy ống quần hắn, thấy hắn vành tai đỏ bừng, lặng lẽ cười thổi một hơi, "Cậu chừng nào thì nói cho mọi người biết chân tướng?"
"Úy sáng sớm" hít sâu một hơi, ra vẻ trấn định, "Chân tướng gì?"
"Mùa đông lộ" nụ cười càng sâu, "Người tớ thích thật ra là cậu nha."
Trên khuôn mặt trắng nõn của "Úy sáng sớm" xuất hiện vài tia xấu hổ, không nói chuyện, nhẹ nhàng gỡ chân cô đang để trên đùi mình xuống, cúi đầu ăn cơm.
"Mùa đông lộ" cho rằng hắn tức giận rồi.
Ngày thứ hai, "úy sáng sớm" cùng giáo bá ở trên sân thể dục đánh nhau, rất kịch liệt, mấy trăm người vây xem.
"Mùa đông lộ" nghe nói liền vội vàng chạy đến sân thể dục, thiếu niên khuôn mặt khôi ngô cả người sôi trào nhiệt huyết hướng cô đi đến, ánh mắt sáng như sao, tươi cười như ánh mặt trời.
Hắn trước bao nhiêu con mắt nhìn mình trừng trừng ôm lấy cô, vui vẻ nói: "Tớ rốt cuộc cũng có thể quang minh chính đại ôm cậu."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện