Dư Sinh Vi Kỳ

Những Điều Càng Đẹp Đẽ Em Càng Không Thể Chạm Vào.


trước sau

Advertisement
*

Chương 26: Những điều càng đẹp đẽ em càng không thể chạm vào.

Trước ngày nghỉ Quốc khánh một ngày, Chu Thấm đến trường học trước để đón Lâm Tiễn, sau đó đi đường vòng đến nhà Tiêu Uyển Thanh, để Lâm Tiễn thu dọn chút quần áo đồ dùng tắm rửa cần thu dọn và sách vở mang về, cuối cùng thì họ và Tiêu Uyển Thanh, ba người ở bên ngoài ăn bữa cơm xong, mới ai đi đường nấy.

Sau khi bước lên lục địa châu Âu, một nhà ba người Lâm Tiễn liền bắt đầu phân công rõ ràng, Lâm Triêm phụ trách đeo balo xách hành lý làm mấy loại việc chân tay nặng nề, Chu Thấm phụ trách pose dáng ngắm phong cảnh làm công việc hưởng thụ, Lâm Tiễn phụ trách hỏi đường, giao tiếp và chụp ảnh. Chu Thấm còn nói hay nói đẹp là, đây là đang cho Lâm Tiễn rèn luyện năng lực khẩu ngữ và năng lực chụp ảnh. Lâm Tiễn hưng phấn đầy đầu, nên cũng chẳng tranh luận với bà làm chi.

Trạm thứ nhất của chuyến du lịch là nước Pháp. Khi Chu Thấm rốt cuộc lượm lại tấm lòng từ mẫu của mình, giúp Lâm Tiễn chụp mấy bức ảnh một mình cô đứng ở dưới tháp Eiffel, Lâm Tiễn sáp lại bên người Chu Thấm, nhìn bức ảnh trong máy chụp hình, phản ứng đầu tiên cô nghĩ đến lại là, muốn cho dì Tiêu xem.

Cô lấy điện thoại ra, đưa cho Chu Thấm, năn nỉ bà: "Mẹ, mẹ dùng điện thoại giúp con chụp hai tấm đi."

Chu Thấm vừa thuận tay cầm điện thoại của cô, vừa nghi hoặc hỏi cô: "Dùng điện thoại chụp làm gì, pixel của điện thoại không đủ cao, chụp sẽ không rõ như máy chụp hình."

Lâm Tiễn cười hì hì vừa pose dáng, vừa trả lời bà: "Con muốn đăng lên Qzone [1] mà, dùng điện thoại dễ đăng hơn."

Chu Thấm ngoài miệng thì cười nhạo cô "Hư vinh, bảnh chọe", trong tay thì vẫn nghiêm túc chụp hai tấm ảnh đáng yêu xinh đẹp cho cô. Bà nhìn Lâm Tiễn trong camera, trong lòng bất giác có chút vênh váo, suy cho cùng thì là con gái của tui, xinh đẹp, giống tui!

Sau khi chụp xong, Lâm Tiễn lấy điện thoại về, hai mắt nghiêm túc trông xem, đối với kỹ thuật chụp ảnh của Chu Thấm, cô vẫn tương đối vừa lòng. Cô vội vã mở mạng lên, mở WeChat [2] bấm vào avatar của Tiêu Uyển Thanh, gửi ảnh qua cho Tiêu Uyển Thanh xem.

Kể ra, đây là lần thứ nhất cô gửi tin nhắn cho Tiêu Uyển Thanh sau khi thêm bạn. Cô mở khung chat ra, đợi một hồi, vẫn chưa nhận được câu trả lời của Tiêu Uyển Thanh.

Ở cách đó không xa, thấy cô đứng trơ ra, Chu Thấm thốt tiếng thúc giục cô mau đuổi theo, Lâm Tiễn đành phải hơi thất vọng khóa màn hình điện thoại lại, chạy mấy bước lên đuổi theo nhịp chân của Lâm Triêm cùng Chu Thấm.

Không biết, dì Tiêu và dì Ôn tới chỗ nào rồi, chơi có vui không... Cô an ủi mình, chưa trả lời mới là bình thường. Khi nãy cô thiếu chút nữa đã quên mất, giữa cô và Tiêu Uyển Thanh có lệch múi giờ, ở Trung Quốc là GMT+8, bây giờ dì ấy hẳn phải đang ngủ mới đúng.

Chập tối, họ tìm một nhà hàng nhỏ để ăn cơm, Lâm Tiễn nhìn rượu đỏ trong ly đế cao đang khẽ lắc lư trong tay cha mẹ, lại lần nữa nhớ đến Tiêu Uyển Thanh. Trong đầu của cô bất giác hiện lên ngày đầu tiên cô đến nhà Tiêu Uyển Thanh, họ cùng nhau ăn bữa cơm đầu tiên, lúc Tiêu Uyển Thanh nâng ly rượu, khuôn mặt ấy dịu dàng và đầy ý vị tao nhã.

Lâm Tiễn không nhịn được lại một lần nữa mà lấy điện thoại ra, mở mạng lên, kiểm tra tin nhắn.

Vẫn giống như buổi sáng lúc cô gửi đi, trong khung chat vẫn trống rỗng, chỉ có hai tấm ảnh lẻ loi đang chờ ở đấy của cô - Tiêu Uyển Thanh vẫn chưa trả lời cô.

Lâm Tiễn bĩu môi. Được rồi, xem ra là chơi với Ôn Đồng vui quá, nên chẳng nhớ đến điện thoại gì nữa. Cô lấy điện thoại ra, cầm dao nĩa lên, sức lực dưới tay gia tăng, như trút căm phẫn mà dùng dao xắt tới xắt lui bò bít tết.

Ban đêm hơn 11h, sau đêm du lịch Paris thỏa thuê xong, một nhà ba người bọn họ mới trở về khách sạn. Chu Thấm và Lâm Triêm ân ân ái ái mà ôm eo trở về phòng đôi, Lâm Tiễn một người cô đơn mà đi vào căn phòng bên canh.

Đi chơi một ngày, thật sự là có hơi mệt, Lâm Tiễn tắm xong, sấy khô tóc, cả lòng dạ mở laptop lên để bỏ ảnh trong máy chụp hình vào sang laptop cũng không có, cô uể oải đến mức chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc ngon lành. Người nằm uỵch xuống giường, vừa dính gối, cô đã ngủ thiếp đi.

Nhưng mà, dù cho có uể oải, bệnh cũ quen giường của cô cuối cùng vẫn không tha cô. Hơn 4 giờ sáng, Lâm Tiễn không một điềm báo mà tỉnh lại, rồi sau đó, làm thế nào cô cũng ngủ không được nữa.

Cô nằm ở trên giường, mở to mắt, xuyên qua cửa sổ nhìn về bóng đêm nặng nề phía ngoài cửa sổ, tâm tư phân tán. Trời đêm ở đây, cùng với ở nhà, là giống nhau sao?

Cô lại bất giác nhớ đến tin nhắn đến nay vẫn chưa được trả lời, lòng lại có hơi ngứa ngáy khó chịu. Cô đưa tay cầm lấy điện thoại ở đầu giường, mở khóa màn hình, kết nối mạng, mở ra app Wechat.

Cô bất giác có chút sốt sắng, có chút chờ mong.

Khung chat, cuối cùng, có thay đổi rồi!

Ở dưới hai tấm ảnh, là mấy dòng đối thoại màu xanh lục - Tiêu Uyển Thanh trả lời voice chat cho cô.

Lâm Tiễn vọt một cái ngồi dậy, trên mặt dào dạt nụ cười xán lạn đến chính cô còn không nhận ra. Tay cô vồn vã ấn mở đoạn voice thứ nhất, liền nghe thấy, giọng nói ôn hòa dễ nghe quen thuộc của Tiêu Uyển Thanh vang lên trong yên tĩnh, ý cười dạt dào: "Tiễn Tiễn, hình như con cao hơn rồi..."

Lâm Tiễn nhịn không được mà "phì" một tiếng bật cười, sự chú ý của dì Tiêu thật sự là... Cô không chút nghĩ ngợi mà xốc chăn mỏng lên, xuống giường, lần lần mò mò mà đi đến ba lô đặt trên bàn cách đó không xa, lấy tai phone từ trong ba lô ra, sau đó lại trở về giường, mở điện thoại lên.

Lại một lần nữa, cô mở ra đoạn voice chat kia, nghe câu nói ấy của Tiêu Uyển Thanh đang gần kề bên ốc tai mình rồi truyền vào trong đáy lòng. Sau đó, cô lần lượt mở các đoạn voice tiếp theo của Tiêu Uyển Thanh, nghe Tiêu Uyển Thanh nói với cô rằng, họ đã ở thành phố cổ Lập Châu. Nàng nói với cô, nơi này có phần không giống với trong tưởng tượng của nàng, nó phồn hoa hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng, du khách nối liền không dứt, có phần thương mại hóa quá mức, nhưng, nàng vẫn rất yêu thích.

Độ cong bên khóe môi Lâm Tiễn càng ngày càng cao lên.

Nhưng đến đoạn voice thứ hai đếm ngược lên, khoảng cách gửi so với mấy cái trước có hơi lâu hơn, là hơn 20 phút trước, độ dài, cũng dài hơn rất nhiều so với phía trước, đủ 60s.

Ngón tay cô vuốt ve màn hình, đầu tiên là nghe được hình như xung quanh có một chút ầm ĩ, tiếng sột soạt ma sát nhau, thấp thoáng còn có thể nghe thấy vài tiếng người mơ hồ trầm thấp. Hai, ba giây sau, cô nghe rõ trong bối cảnh còn có tiếng nhạc mềm mại ung dung, sau đó, là một giọng nữ thanh lãnh chứa chút kỳ ảo khiến người kinh diễm, theo tai phone, khẽ khàng chui vào trong tay Lâm Tiễn, tiếp đó, đi vào trong lòng cô: "Dẫu bầu trời sâu thẳm hơn nữa vẫn nhìn không ra vết nứt, giữa đôi chân mày ấy vẫn tụ dày đặc mây..."

Ngày thường, Lâm Tiễn rất ít khi nghe bài hát tiếng Quảng Đông, nên cô nghĩ không ra đây là bài hát nào.

"... Cứ sợ rằng bi kịch tái diễn, trong số mệnh số mệnh em, những điều càng đẹp đẽ em càng không thể chạm vào..."

Lâm Tiễn ngơ ngẩn mà vô ý thức nhìn chằm chằm màn hình đã tối sầm xuống, cô nghe đến say đắm... Dì Tiêu! Đây là dì Tiêu đang hát sao? Là dì ấy! Là dì ấy! Tuy rằng âm sắc trầm thấp thanh lãnh hơn mấy phần so với lúc ngày thường nói chuyện, nhưng mà, chính là dì ấy...

Cô cảm thấy trong lòng có cái gì đang không ngừng nổ tung, trong đầu, chỉ vọng đi vọng lại: Ôi, dì ấy còn nói được tiếng Quảng Đông sao? Dì ấy còn biết hát! Hát thật là êm tai quá đi! Ôi, tại sao mình không ở đó chứ, a a a...

"... Thật ra em lại đi yêu anh thì có ích lợi gì, lẽ nào lần này em ôm chặt anh thì sẽ không để hụt sao..."

Lâm Tiễn không chút nào ý thức được mình đã hoàn toàn tiến vào hình thức mê muội đến mắt nổ sao. Nghe đến lúc mê ly, giọng hát, lại đột nhiên dứt khoát dừng lại, tựa như, người ghi âm bất cẩn buông lỏng phím ra...

Là đủ giới hạn 60 giây dài nhất rồi.

Cô nhanh chóng mở ra đoạn voice cuối cùng chỉ có 3 giây, quả nhiên, không phải là hát.

Lâm Tiễn phát điên, ở nơi đất khách quê người tận nửa đêm, cô vui mừng hăng hái đến không buồn ngủ nổi, không nghe được tiếp sau, cô tiếc nuối nổi nóng đến vò đầu bứt tai. Ngón tay mảnh khảnh của cô dường như đang khiêu vũ trên màn hình, rất mau đã trả lời tin nhắn lại cho Tiêu Uyển Thanh, khen ngợi nàng: "Rất hay luôn! Dì Tiêu hát thật cừ, hic hic hic, nhưng mà không nghe được phần sau. Tại sao con không có ở đó, khóc chít chít..."

Nhưng đợi được hai phút, khung chat vẫn không xảy ra thay đổi gì. Cô, lại để lỡ Tiêu Uyển Thanh nữa rồi.

Lâm Tiễn lại lần nữa mở ra đoạn voice ấy, nghe một lần, lại nghe một lần, lại một lần... Thân thể cô dựa về phía sau, nghiêng đầu nhìn về phía bầu trời đêm ngoài cửa sổ, bên môi dần dần tràn đầy ý cười.

Sao người ấy có thể ưu tú như vậy, dịu dàng như vậy, mê người như vậy...

Cuối cùng, cô mới hài lòng mà lần nữa mở ra đoạn voice cuối cùng - đoạn voice này cách hai phút so với voice trước. Cô nghiêm túc lắng nghe, Tiêu Uyển Thanh dùng tiếng nói khàn khàn thấp mỏng bất đồng so với thường ngày, xoải qua một đại đương để gửi đến cho cô: "Ngủ ngon, bạn nhỏ..."

Tĩnh lòng lại, cô mới nghe ra, Tiêu Uyển Thanh, là hơi say rồi sao? Phong tình... Giọng nói làm người tê dại thế này...

Là Ôn Đồng cầm điện thoại ghi âm dì ấy hát sao? Là Ôn Đồng, ở bên cạnh dì ấy sao...

Cô cảm thấy trong lòng như đang có thói xấu gì đó,
Advertisement
thoáng cái, chẳng hiểu sao chua xót vô cùng. Sau rất lâu, cô vẫn là bấm vào phím ghi âm, nhẹ nhàng, dùng giọng nói dịu dàng mà mình cũng không phát hiện, trả lời Tiêu Uyển Thanh: "Ngủ ngon, mơ đẹp."

Mấy ngày kế tiếp, Lâm Tiễn mỗi lần đến một nơi đều sẽ gửi ảnh, gửi voice cho Tiêu Uyển Thanh, Tiêu Uyển Thanh lệch múi giờ với cô, trả lời đều phải đợi rất lâu sau đó, nhưng may là lần nào cũng được trả lời. Vừa bắt đầu chỉ là trả lời voice chat, sau đó, nàng cũng bắt đầu chia sẻ ảnh cho Lâm Tiễn xem, mặc dù luôn luôn không có người, chỉ có phong cảnh.

Nhưng Tiêu Uyển Thanh đồng ý chia sẻ với cô, đây là không phải chứng minh, Tiêu Uyển Thanh đang dần dần buông xuống phòng bị với cô, dần dần, thật sự coi cô là một người bạn rồi sao?

Lâm Tiễn, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, vô cùng vui vẻ.

Sau khi kết thúc kỳ nghỉ, chập tối của ngày trở về nhà Tiêu Uyển Thanh, Lâm Tiễn ở nhà ăn cơm tối xong, liền vội vội vàng vàng mà thu dọn hành lý, thúc giục Chu Thấm xuất phát. Chu Thấm chuẩn bị quà mang về, không yên tâm hỏi Lâm Tiễn: "Con mang sách đủ hết chưa? Đừng có ngày mai vào học rồi mới phát hiện không mang sách, mẹ thấy con chỉ nhớ mỗi khăn quàng cổ và nước hoa con chọn cho dì Tiêu của con thôi."

Lâm Tiễn mở cửa, bất mãn với nhiều lần căn dặn của Chu Thấm, cô kéo dài giọng, không kiên nhẫn trả lời bà: "Mang theo rồi... Mẹ, mẹ nói nhiều lần lắm rồi."

Chu Thấm cầm chìa khóa xe, mang theo quà cho Tiêu Uyển Thanh đi ra ngoài, bà lườm Lâm Tiễn một cái: "Tôi đây là vì ai cơ hả? Cô xem cô làm được mấy chuyện để tôi yên tâm rồi, là ai vào lúc trả phòng, suýt chút nữa để quên hộ chiếu ở trên giường?"

Lâm Tiễn bị lục ra nợ cũ, phút chốc liền kinh hãi, cô ngoan ngoãn, không dám tiếp tục cãi lại nữa, Chu Thấm lại càm ràm vài câu, thấy cô đàng hoàng rồi, bấy giờ mới buông tha cô.

Tiêu Uyển Thanh vừa mới trở về không bao lâu, phong trần mệt mỏi, hành lý lưa thưa mà bỏ ở phòng khách, nhưng quà cho Chu Thấm thì lại sắp xếp đàng hoàng.

Lâm Tiễn đi theo phía sau Chu Thấm, vừa vào cửa, ánh mắt đầu tiên là nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh, sau đó cô cứ thế mà nhìn thẳng vào, không dời mắt nổi. Trong đầu cô, phác họa không ra, người phụ nữ dịu dàng điềm tĩnh trông như bảo thủ chuẩn tắc này, lại ở trong quán rượu xa hoa trụy lạc, men say mông lung, rũ mắt mở miệng, khẽ hát ngâm nga, đến tột cùng sẽ là bộ dạng gì...

Tiêu Uyển Thanh lại tưởng bộ dáng phong trần mệt mỏi của nàng làm Lâm Tiễn bị dọa, nàng bất giác sờ sờ má, cười hỏi Lâm Tiễn: "Dì bị rám đen nhiều lắm sao?"

Bấy giờ Lâm Tiễn mới lấy lại tinh thần, cô thận trọng quan sát Tiêu Uyển Thanh, sau đó lắc lắc đầu, bộc trực nói: "Không có, không có rám đen một chút nào hết."

Chu Thấm cũng cười tiếp lời: "Là không bị rám đen." Bà nhớ đến chuyện cũ: "Tiểu Uyển, em căn bản là không bị rám đen nổi thì có, khi đó, lúc nghiên cứu sinh phải xuống nông thôn điều tra nghiên cứu, Ôn Đồng bị rám đen như than đá vậy, còn em thì một chút cũng không bị, làm ba chị cũng hoài nghi em lười biếng ít làm việc."

Tiêu Uyển Thanh nghĩ đến gương mặt lúc đi thì tươi đẹp như đào mận, lúc về thì đen như Bao Công của Ôn Đồng, cũng không nhịn nổi mím môi cười ra tiếng: "Chị, lúc nào chị nhìn cậu ấy là biết thôi, cậu ấy lại... nhập tịch châu Phi rồi."

Chu Thấm nhất thời cởi mở cười "ha ha ha ha": "Không sao, em ấy hay tự xưng mình nhanh đen, cũng nhanh trắng mà."

Tiêu Uyển Thanh mua quà cho Chu Thấm và Lâm Triêm rất nhiều, gồm có một bộ chén gỗ lưu niệm của dân tộc Monpa [3], lá trà, cà phê, các loại bánh sữa hoa tươi bánh jambon, vặt vặt vãnh vãnh, thế mà xếp tận mấy túi. Chu Thấm có chút ngại ngùng, quở nàng: "Em đây là dọn sạch của phía bên kia mang về sao? Còn không sợ nặng nữa, Ôn Đồng không chê em sao?"

Trên gương mặt xinh đẹp của Tiêu Uyển Thanh lộ rõ đôi chút uất ức, trêu ghẹo cáo trạng bảo: "Cậu ấy ghét bỏ em chết đi được, còn không xách giúp em. Nhưng em cảm thấy thứ nào cũng rất tốt cả, nên muốn mang về cho mọi người dùng thử."

Chu Thấm tóm lại vẫn cảm động, bà kéo tay Tiêu Uyển Thanh qua, khẽ vỗ vỗ: "Là em có lòng rồi."

Lâm Tiễn thấy khe hở là cắm kim vào, cô vội nghiêng đầu cười hì hì hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Dì Tiêu, vậy quà con đâu?"

Chu Thấm buông tay Tiêu Uyển Thanh ra, lườm một ánh mắt dao găm sang cho Lâm Tiễn: "Nào có người tự mình đòi quà người khác chứ, con không biết ngại à."

Hai tay Lâm Tiễn kéo cánh tay Tiêu Uyển Thanh, cô huơ huơ, nũng nịu nói: "Dì Tiêu có phải người khác đâu, hơn nữa, con biết dì Tiêu nhất định nhớ đến con mà." Nói xong, cô chớp chớp đôi mắt to long lanh như nước, chứng minh hỏi: "Đúng không, dì Tiêu."

Tiêu Uyển Thanh thấy cô đáng yêu vô cùng, lòng mềm lại mềm nữa, nàng mặt mày dịu dàng khẽ bóp bóp cái mũi nhỏ của cô: "Tiểu quỷ lanh lợi..."

Nàng đi vài bước đến bên túi hành lý bên bàn trà, kéo dây kéo ra, lấy một cái hộp nhỏ tuyệt đẹp từ bên trong ra, đưa cho Lâm Tiễn, cười nói: "Mở ra xem."

Lâm Tiễn hai tay tiếp nhận, nhẹ nhàng mở hộp ra, đập vào mắt chính là một dây đeo màu đen được tết tinh xảo, ở phía dưới là một khối mặt ngọc tạo hình khuôn bình an [4] mượt mà trắng nõn, phẩm chất rất tốt.

Lâm Triêm rất hay nghiên cứu đối với đồ cổ ngọc thạch nên Chu Thấm cũng chịu ảnh hưởng, vừa nhìn liền biết đó là ngọc trắng Hòa Điền [5] phẩm chất rất tốt, giá cả không ít, lập tức bật tiếng ngăn chặn: "Không thể, này quá quý trọng rồi, Lâm Tiễn không thể nhận."

Tiêu Uyển Thanh lại cong mày mỉm cười phản bác Chu Thấm: "Chị, chị đừng nói chuyện, em cũng đâu phải đưa cho chị, em chỉ hỏi Lâm Tiễn." Nàng lấy mặt ngọc dây chuyền ra, tháo dây đeo ra, đến gần Lâm Tiễn hơn, vén lên tóc dài của cô, giúp cô mang mặt ngọc vào. Nàng cúi đầu, đôi mắt như nước nhìn chăm chăm Lâm Tiễn, giọng nói nhẹ nhàng, như gió nhẹ khẽ lay qua trong đầu Lâm Tiễn: "Thích không?"

Lâm Tiễn rũ mắt, nhìn ngón tay trắng nõn thon dài của nàng còn đang đặt ở cần cổ của mình, giống như khối ngọc trắng đang treo ở trước ngực cô vậy. Cô ngước mắt, đối mắt với Tiêu Uyển Thanh, hồi lâu, mắt mày cô hơi cong lên, sóng mắt lưu chuyển, đôi mắt đen như ngọc thạch, rạng ngời rực rỡ: "Thích... rất thích..."

Thế là, cô liền nhìn thấy, trong đôi mắt của Tiêu Uyển Thanh, có ý cười và vẻ dịu dàng, róc rách dập dờn...

Chu Thấm lại nói mấy lời từ chối quở trách gì đó, Lâm Tiễn đều không nghe thấy nữa. Cô chỉ biết là, cô thật sự, rất thích, rất thích, đồ vật Tiêu Uyển Thanh tặng cô, bất kể nó là gì...

Chỉ cần Tiêu Uyển Thanh vui vẻ, chỉ cần nàng sẵn lòng đưa cô, thì cô dám nhận.

===

*Chú thích:

[1] Qzone: (QQ không gian) là mạng xã hội của TQ, Tencent phát hành 2005, có thể chơi game, up ảnh, mp3, video, trạng thái, blog.

[2] WeChat: (Weixin) là ứng dụng di động cho phép người dùng chat bằng video, âm thanh hoặc văn bản trực tiếp trên smartphone, và hoạt động dưới dạng một cộng đồng như mạng xã hội, cũng là ứng dụng của Tencent.

[3] Dân tộc Monpa: là một dân tộc sinh sống chủ yếu tại bang Arunachal Pradesh đông bắc Ấn Độ. Họ cũng được công nhận là một trong 56 dân tộc chính thức tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, nhân số ước chừng 50000 người.

[4] Khuôn bình an: được gọi là hoài cổ, mắt la hán, có thể khử tà miễn tai, bảo đảm xuất nhập bình an.

(ảnh ngọc khuôn bình an màu trắng be like)Dư Sinh Vi Kỳ (Năm Tháng Còn Lại) - Chương 26: Những điều càng đẹp đẽ em càng không thể chạm vào.

[5] Ngọc trắng Hòa Điền: Ở TQ, ngọc trắng là một loại ngọc thạch đặc biệt, là tên gọi riêng của nephrite màu trắng. Bởi vì loại nephrite này chủ yếu sản xuất ở Tân Cương Hòa Điền, vì thế nên thường được gọi là ngọc Hòa Điền.

===

Lời tác giả:Nhiều năm sau nói tới chuyện này

Lâm Tiễn trâng tráo: dưới sự chứng kiến của mẹ tui, người ấy dũng cảm đưa tui tín vật đính ước. (≧▽≦)/

Chu Thấm biết vậy chẳng làm: không muốn nói chuyện. Mỉm cười :).

Truyện convert hay : Thần Y Độc Phi Không Dễ Chọc
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện