Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Rốt Cuộc Có Chỗ Nào Tốt


trước sau



Diệp Minh Ngọc ở bên cạnh đã mặt đã trắng bệch như không còn một giọt máu, cô ta không nhịn nổi khóc lóc kể lể: “Cậu cả Hoắc, Khương Tuyết Nhu kia rốt cuộc có chỗ nào tốt, cô ta chỉ là đứa con gái ngoài giá thú mà thôi, chẳng lẽ là bởi vì cô ta lả lơi đưa tình..”.

“Diệp Minh Ngọc, cô giữ miệng mình sạch sẽ một chút” Hoắc Anh Tuấn mang vẻ mặt không cảm xúc cảnh cáo cô ta.

Vệ Phương Nghi suýt chút nữa tức điên lên, bà ta dùng lí lẽ nói đạo lý: “Cậu cả, chính cậu là người đã mời Minh Ngọc khiêu vũ trước sự chứng kiến của toàn thể mọi người trong đêm vũ hội.

Nhà họ Hoắc các người muốn để Minh Ngọc làm bạn gái của cậu, hiện tại cậu nói không cần là không cần, giở trò chơi đùa với nhà họ Diệp chúng tôi hay sao, cậu để con gái tôi sau này làm sao gả đi được nữa!”.
Chuyện này khiến ông cụ Hoặc cũng cảm thấy đuối lý: “Chúng tôi sẽ cho nhà họ Diệp một câu trả lời thoả đáng”

“Được, ông Hình, tôi tin tưởng ông, nếu như không có kết quả hợp lý, chuyện này truyền ra ngoài, nhà họ Hoắc mất hết danh dự, tôi tin sau này không có gia đình hào môn nào muốn kết thân với Hoắc gia nữa, vả lại...chỉ sợ Cậu cả cũng trở thành người đàn ông cặn bã trong mắt già trẻ lớn bé ở Kinh đô.

“Anh nghe thấy lời nhà họ Diệp hay chưa..” ông cụ Hoắc mặt tái nhợt đe doạ anh: “Nếu anh vẫn cứ khăng khăng như vậy, ngày mai tôi liền đem tập đoàn Hoắc thị giao cho Hoắc Phong Lang, nhà họ Hoắc không phải chỉ có mình anh.”
“Cháu sẽ không chia tay” Hoắc Anh Tuấn nhíu chặt mi tâm, đáy mắt toát lên những tia bất đắc dĩ: "Ông ngoại, cháu xin lỗi.”
"Anh cút đi chỗ khác” Ông cụ Hoắc tức giận đến nỗi không muốn nói với anh nữa.

Người nhà họ Hoắc tất cả đều mang vẻ mặt thần sắc khó lường, xem ra Hoắc gia thật sự đại biển rồi.

11h đêm.

Hoắc Anh Tuấn mặc một chiếc áo sơ mi mỏng bước ra khỏi cửa bệnh viện.

Trải qua một đêm, Cậu cả tôn quý nhà họ Hoắc mang dáng vẻ chật vật rất lâu rồi chưa từng có như vậy, trên khuôn mặt điển trai còn in hằn vết bàn tay của cái tát vừa rồi.

Hoắc Phong Lang cầm tờ xét nghiệm từ bên ngoài đi vào, thấy cảnh này, khoé miệng anh câu lên một đường cong ấm áp vô hại: "Anh cả, không ở lại chăm sóc bà ngoại sao?”
“Cho cậu cơ hội lấy lòng ông bà ngoại, đây không phải chính là điều cậu mong muốn sao?” Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái: “Trù tính hết thảy tối nay, cậu có hài lòng không.”
“Liên quan gì tới em” Hoắc Phong Lang nhún vai: “Anh cả, anh cướp đi bạn gái em, lại còn nói ra những lời này, thật không dễ nghe”.


“Hoắc Phong Lang, trước đây là tôi xem thường cậu” Hoắc Anh Tuấn chưa từng cẩn thận nhìn thẳng vào Hoắc Phong Lang như bây giờ, hoặc có lẽ, người em trai này của anh che giấu bản thân rất kĩ: “Lần trước Khương Tuyết Nhu tới nhà cũ của Hoắc gia, cậu thấy cô ấy trốn vào trong phòng tôi phải không?”
Hoắc Phong Lang nhíu mày, từ chối cho ý kiến.

Con ngươi sâu thẳm của Hoắc Anh Tuấn ẩn chứa sự thù địch: “Cậu không nên làm tổn thương cô ấy, lừa gạt cô ấy”
Nụ cười trên đôi môi mỏng của Hoắc Phong Lang chậm rãi ngưng kết lại, anh ta tàn nhẫn nói: "Anh cả, người làm tổn thương cô ấy từ trước tới giờ không phải là em mà là anh, em chỉ là giúp cô ấy đi ra từ trong bóng tối tới trước mặt người khác.”
"Đi đến trước mặt người khác có rất nhiều cách, nhưng tuyệt đối không phải dùng đến loại phương thức quá quắt bất kham như vậy, Hoắc Phong Lang, giữa tôi và cậu không chỉ như vậy là xong”
Hoắc Anh Tuấn sải đôi chân dài rời đi không quay đầu lại.

Về đến nhà.

Anh đẩy cửa phòng ngủ, trong phòng không mở đèn.

Một mùi thuốc nhàn nhạt tràn ngập căn phòng, một bóng dáng nhỏ bé trong chiếc chăn lụa đang quay lưng về hướng cửa.

Anh vòng ra ban công bên kia, đứng ở trước giường, nhờ ánh trăng, có thể thấy rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô bây giờ dán bốn miếng băng gạc, dường như che hết hai bên má, chỉ lộ ra một cái cằm thon thon.

Trước đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút bụ bẫm, khi bị véo trông rất đáng yêu.


Bây giờ gầy đi rồi
Hoắc Anh Tuấn đưa tay chạm nhẹ vào băng gạc phía bên trên mặt cô, làm một người đàn ông, lần đầu tiên anh cảm thấy mình.

thất bại bất lực đến vậy.

Đêm nay, nhìn thấy nhiều người làm tổn thương cô như vậy, anh lại không thể đưa tay ra che chở cô.

Cô nhất định rất hận anh.

Khuôn mặt cô bỗng nhiên né tránh tay của anh, đôi mắt yên tĩnh nhắm lại đột nhiên mở ra, bên trong hoàn toàn là một sự im lặng chết chóc.

- ----------------------.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện