Đốt Xương Cuối Cùng (Tối Hậu Nhất Căn Cốt Đầu)

Chương 94: Án mất tích ly kì (18)


trước sau

Chương 94: Án mất tích ly kì (18)
Nhìn Mộc Hi Lương lúc này đang ngạo kiều, Giản Mạc cảm thấy cô gái trong lòng mình rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến cô muốn gặm nhấm đôi môi mọng nước kiều diễm ướt át kia.
Trước đó cũng từng nói qua, hành động của Giản Mạc luôn đi đôi với suy nghĩ, nhất là lúc đối mặt với Mộc Hi Lương. Cho nên chớp mắt đã thấy Giản Mạc cúi đầu xuống, khoảng cách của hai người đang rất gần, cho nên Giản Mạc chỉ cần cúi xuống một chút là có thể ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của Mộc Hi Lương.
Đối với sự thân mật của Giản Mạc, đương nhiên Mộc Hi Lương cảm thấy như được nếm mật, lúc Giản Mạc hôn lên môi của mình, Mộc Hi Lương liền vòng tay ôm lấy cần cổ của cô, để cho cô gần mình hơn. Nhắm mắt lại hưởng thụ thâm tình cô dành cho mình.
Nụ hôn của Giản Mạc không ngừng, bàn tay cũng không tự chủ được mà chạm lên trước ngực mềm mại của Mộc Hi Lương, chỉ cảm thấy chỗ mềm mại đó bị cô chà đạp rất thoải mái, càng muốn nhiều hơn. Nhịp tim cũng nhanh hơn, trong lòng tràn ra một loại cảm giác cắn nuốt Giản Mạc, sợ hãi, sung mãn, giống như linh hồn được thăng hoa vậy.
Hai người vốn đang ngồi tựa vào đầu giường, thế nhưng vì động tác của Giản Mạc mà bây giờ đã xảy ra một chút biến đổi, nửa thân trên của Giản Mạc đang đặt trên người Mộc Hi Lương.
Từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy Mộc Hi Lương đang bị động hưởng thụ và tiếp nhận nụ hôn và sự vuốt ve của Giản Mạc. Thế nhưng Mộc Hi Lương vẫn luôn là người không chịu thua thiệt, mặc dù biết vị trí lúc này không đúng, dục vọng trên người cũng bị khơi mào, thế nhưng nàng cũng không trực tiếp khước từ, mà là nhịn xuống cảm giác tê ngứa trong lòng, im lặng hành động, dùng đôi chân thon dài trắng trẻo kia ôm lấy thắt lưng Giản Mạc, cuối cùng thừa dịp cô không chú ý mà dùng sức một cái, thay đổi vị trí của hai người.
Mộc Hi Lương lần thứ hai đặt Giản Mạc dưới thân, từ trên cao nở nụ cười quyến rũ nhìn xuống.
"Cậu cái tên sắc lang này, trễ như vậy rồi mà không cần nghỉ ngơi sao? Không mệt?" Ngón tay ngọc ngà chạm nhẹ lên chóp mũi của Giản Mạc, giọng điệu cực kì cưng chiều.
"À... không mệt nha." Giản Mạc nằm im không nhúc nhích, nhìn nơi mềm mại cao ngất kia. Bởi vì cả hai đang mặc đồ ngủ, mà quần áo ngủ của Mộc Hi Lương cái nào cũng mát mẻ quyến rũ, cho nên Giản Mạc vừa nhìn một cái là có thể nhìn thấy phong cảnh ẩn hiện bên dưới.
Phần lớn là vì hai người vừa mới kích hôn, rồi lúc nãy bị Giản Mạc kích thích qua nên địa phương trước ngực càng bắt mắt hơn, khiến cho Giản Mạc càng nhìn rõ hơn, đôi mắt lăng lăng nhìn chằm chằm vào chỗ đó.
Có lẽ Mộc Hi Lương không biết lúc nàng ngồi trên người Giản Mạc thì đã bị Giản Mạc đang nằm dưới nhìn thấy hết phong cảnh. Chỉ tập trung nghiêng người về trước một chút, bàn tay đang vuốt ve lỗ mũi của Giản Mạc cũng chuyển xuống xương quai xanh, mỗi cái chạm đều hết sức nhẹ nhàng, tựa như đang trêu chọc.
Mà Giản Mạc bởi vì Mộc Hi Lương tựa gần lại nên càng nhìn thấy rõ phong cảnh kia hơn, chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không tự chủ được mà liếm liếm môi, nuốt nước bọt.
Trong căn phòng tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng hít thở yếu ớt của cả hai thì tiếng nuốt nước bọt này của Giản Mạc vô cùng rõ ràng, mà Mộc Hi Lương đang dựa vào rất gần Giản Mạc tất nhiên cũng nghe thấy.
Rốt cuộc thì cũng nhận ra sự khác thường của Giản Mạc, nhưng mà Mộc Hi Lương lại không hề che giấu, ngược lại khóe miệng càng cười lớn hơn, càng dựa vào gần hơn một chút, để cho Giản Mạc thấy rõ hơn.
"Muốn mình?" Bàn tay lúc nãy di chuyển không có quy luật của Mộc Hi Lương đang dừng trên xương quai xanh của Giản Mạc, ánh mắt nhìn Giản Mạc cũng tràn đầy dục vọng.
Rốt cuộc thì ai muốn ai a? Còn chưa nói chắc được.
"Hử?" Giản Mạc vốn đang nhìn Mộc Hi Lương, nghe nàng nói chuyện thì nhất thời mở to mắt nhìn nàng, không kịp phản ứng.
"Muốn mình sao?" Mộc Hi Lương kiên nhẫn hỏi lại, giọng nói khàn khàn đã bán đứng dục vọng của nàng.
Nhìn tư thế của cả hai bây giờ, cực kì giống một con sói đầy dục vọng và một chú thỏ trắng nhỏ nhắn ngây thơ.
"Mình....." Giản Mạc lúng túng đến nỗi chỉ nói được một chữ, sau đó nhanh chóng nghiêng đầu không nhìn Mộc Hi Lương nữa.
Hai người họ vừa mới yêu nhau không được bao lâu, vậy mà bây giờ đã làm đến bước này, có khi nào sẽ khiến Mộc Hi Lương cảm thấy cô rất nóng lòng không nhỉ?
"Tiểu Mạc không muốn mình sao?"
Mặt đầy vô tội, nhưng trong lòng lại cười như nở hoa, Tiểu Mạc dè dặt như vậy là vì sao? Đừng tưởng rằng cậu nghiêng đầu rồi thì mình không nhìn thấy lúng túng trong mắt và gò má ửng đỏ của cậu nhá.
"Mình...." Được rồi, Giản Mạc vẫn không dám nói suy nghĩ trong lòng mình ra.
"Aiz... Nếu Tiểu Mạc không muốn mình, như vậy mình có thể muốn cậu được không?" Nói xong cũng không chờ Giản Mạc phản ứng thì Mộc Hi Lương đã cúi người hôn lên xương quai xanh hấp dẫn kia, đầu lưỡi không ngừng chơi đùa liếm láp xung quanh.
Chỉ một giây đó thôi, Giản Mạc đã không ức chế được tiếng rên khẽ, theo phản xạ có điều kiện liền vươn tay che miệng, ửng đỏ trên mặt cũng chậm rãi lan rộng. Cho đến bây giờ Giản Mạc cũng không ngờ mình là người nhạy cảm đến vậy, nhất là khi nằm dưới sự trêu đùa của Mộc Hi Lương.
A~, Mộc Hi Lương luôn quan sát biểu tình của Giản Mạc, bỗng nhiên lúc này lại nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng đáng yêu của Madam nhà mình, cho nên động tác trên miệng không hề dừng lại, đôi tay cũng lấn lướt hơn, chậm rãi nắm giữ nơi mềm mại trước ngực Giản Mạc.
Mộc Hi Lương hôn đủ xương quai xanh rồi thì liền đi đến vành tai của Giản Mạc, đầu lưỡi ướt át ấm mềm dán lên vành tai của cô, cuối cùng làm ngậm nó vào miệng, chậm rãi liếm mút.
"Hi... Lương...." Cả người Giản Mạc run lên, cảm giác này quá mức kì lạ, là cảm giác thoải mái đến nỗi xông lên đầu, tim cũng đập nhanh hơn, máu nóng trong người cũng càng lúc càng hưng phấn.
Giản Mạc không phản đối những động chạm của Mộc Hi Lương, thậm chí cũng không có cảm giác không thư thích với những động tác của nàng mà là cảm thấy chuyện này rất bình thường, thật giống như trước kia từng trải qua rồi vậy. Hai tay không khống chế được mà ôm lấy lưng Mộc Hi Lương.
Cảm nhận được phản ứng của Giản Mạc, trong mắt Mộc Hi Lương lóe lên chút đắc ý.
"Mình ở đây." Buông tha vành tai của Giản Mạc, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Năm xưa khi còn trẻ người non dạ, lúc hai người tình nồng cũng đã từng nếm thử trái cấm, nhưng mà khi đó một Giản Mạc nhìn như ngu ngốc lại mạnh mẽ như thép, khiến cho mỗi lần Mộc Hi Lương muốn phản công đều tiền mất tật mang.
Nhưng còn bây giờ thì sao? Dễ như trở bàn tay đã có thể khiến Giản Mạc ngoan ngoãn nằm dưới thân mình, Mộc Hi Lương cảm thấy rất vui vẻ.
Dáng vẻ cừu non ngoan hiền của Giản Mạc khiến cho Mộc Hi Lương cảm thấy vô cùng đáng yêu. Trong lòng tràn ra triều nhiệt, đôi môi dời xuống môi của Giản Mạc, bàn tay cũng không ngừng chu du trên thân thể cô.
"Ưm... A...." Rốt cuộc, Giản Mạc đã không kìm chế nổi tiếng rên của mình, bụng dưới co rút, hai chân vô thức khép chặt, giống như nơi nào đó đang tràn ra một dòng nước ấm.
"Tiểu Mạc muốn sao? Hửm?"
Lúc này Giản Mạc đã sớm vì động tác của Mộc Hi Lương mà quần áo trên người bị xốc tung lên, khỏa mềm mại trước ngực cũng bại lộ trong không khí.
Mà bàn tay của Mộc Hi Lương lúc này đây đang đặt trên nơi thần bí mê hoặc của Giản Mạc, có lẽ không lâu sau thì nơi đó sẽ cảm nhận được một sắc thái khác. Mộc Hi Lương cảm thụ được triều ý ướt át ấm áp nơi đó, khóe miệng câu lên nụ cười tà ác.
"Ừm." Cho đến giờ phút này, Giản Mạc còn không hiểu ý của Mộc Hi Lương sao? Bản thân cô cảm thấy mình đối xử với Mộc Hi Lương như vậy thì quá nhanh, hơn nữa còn là không tôn trọng nàng, nhưng mà giờ phút này khi mình bị Mộc Hi Lương đối đãi như vậy thì lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
Giản Mạc cũng không phải là dè dặt như tiểu thư khuê tú, chẳng qua đối với những chuyện liên quan đến Mộc Hi Lương thì cô luôn suy tính rất kĩ, cuối cùng lại thẹn thùng và lúng túng. Thế nhưng đã đi đến mức này, Giản Mạc đương nhiên sẽ không cảm thấy sự khác thường của mình có gì không đúng, ngược lại bị Mộc Hi Lương đối đãi như vậy thì lại rất thoải mái. Cho dù tiếng thân ngâm không thể ức chế kia khiến cho cô rất xấu hổ.
"Nghiêm túc?" Mộc Hi Lương kìm nén dục vọng, hỏi lại.
Có trời mới biết Mộc Hi Lương đã muốn hung hăng đè Giản Mạc dưới thân bao lâu rồi, muốn nắm giữ cơ thể ấm áp và đầy hương thơm khiến cho nàng mê mẩn điên cuồng này.
Giản Mạc bị mùi thơm cơ thể của Mộc Hi Lương hấp dẫn không thôi, đồng thời Mộc Hi Lương cũng bị mùi hương tản ra từ trên người Giản Mạc làm si mê.
"Ừm, nghiêm túc." Tư thế bây giờ của hai người, cộng với tình trạng quần áo trên người Giản Mạc, thế nhưng phối với ánh mắt cực kì nghiêm túc của cô, có nhìn thế nào cũng cảm thấy rất không hài hòa a~
"A~, đây là cậu nói đấy nhé." Nhận được sự đồng ý của Giản Mạc, Mộc Hi Lương cũng không câu nệ nữa, lột sạch quần áo trên người cả hai ra rồi ném xuống đất.
Men theo cảm giác, Mộc Hi Lương dùng đôi môi ôn nhu an ủi thân thể Giản Mạc, từ chân mày đến chóp mũi cao cao, rồi đến đôi môi bị mình giày vò đến sưng đỏ cùng vành tai đầy đặn kia.
Động tác trên môi không ngừng, động tác trên tay cũng không chậm, liên tục trêu chọc viên thù du trước ngực Giản Mạc, cho đến khi nơi này cứng rắn lên thì Mộc Hi Lương mới thu tay lại, dời về nơi xinh đẹp đang trào ra triều nhiệt kia.
Lúc ngón tay chạm đến nơi đã sớm nóng rực ướt át đó, Mộc Hi Lương híp mắt một cái, tựa như rất hài lòng với tình hình bây giờ.
Đôi môi cũng chậm rãi đi xuống, dừng lại ở nơi cao cao kia, chiếc lưỡi đinh hương không ngừng liếm mút.
Hai nơi nhạy cảm bị đối đãi như vậy, cổ họng Giản Mạc không chịu nổi, tiếng rên rỉ cứ không ngừng tràn ra, cho dù cô có dùng tay che đi thì cũng không khiến âm thanh hoa mỹ đó biến mất.
Mộc Hi Lương một bên vừa hôn, một bên vừa dùng ngón tay không ngừng trêu chọc, cũng không quên quan sát thần sắc của Giản Mạc, chỉ thấy được đôi lông mày của cô lúc cau lúc giãn.
Thấy tình hình không sai biệt lắm rồi thì ngón tay đang dừng trước lối vào bắt đầu rục rịch, chậm rãi tiến đến chốn đào nguyên.
Càng đi về phía trước, ngón tay càng bị cảm nhận được cảm giác cắn nuốt chặt chẽ, nhiệt triều trong lòng Mộc Hi Lương càng hừng hực.
Cảm giác của lần đầu tiên, Mộc Hi Lương đã từng hưởng thụ qua, cho nên với lần đầu tiên của Giản Mạc, Mộc Hi Lương càng hi vọng mình có thể ôn nhu đối đãi với người mình luôn đặt trên đầu trái tim.
Rất nhanh đã gặp phải chướng ngại bên trong chốn đào nguyên, lúc này Mộc Hi Lương vô cùng cẩn thận, động tác trên môi cũng càng thêm ra sức, không ngừng an ủi Giản Mạc, không ngừng cắn mút khỏa mềm mại trước ngực, bên trong căn phòng tĩnh lặng tràn đầy âm thanh khêu gợi. Bàn tay còn lại thì cũng không bỏ quên bầu ngực kia.
Giản Mạc rất khó khống chế dục niệm trong lòng, liên tục bị kích thích khiến cho tiếng rên đã lấn át mất âm thanh liếm mút của Mộc Hi Lương.
Cảm giác được bên trong đào nguyên càng lúc càng chảy nhiều nước hơn, sắc mặt của Giản Mạc cũng càng ửng đỏ hơn, trong mắt đã ngậm đầy nước mắt, Mộc Hi Lương liền lập tức tiến quân thần tốc hướng đến chướng ngại kia.
"Cậu nói, cậu có phải là của mình không?" Âm thanh bị đè nén, chỉ cảm thấy cổ họng nóng như lửa đốt, ngón tay vừa chạm lên lớp màng mỏng thì liền ngừng lại.
"Đúng, vĩnh viễn là của cậu." Mặc dù thân thể lúc này đã bị Mộc Hi Lương trêu đùa đến không thể phân biệt phương hướng nhưng lúc Giản Mạc nói ra câu này thì thần trí vẫn minh mẫn, trong giọng nói tràn đầy kiên định.
"Vĩnh viễn ư.... Mình thích."
Có thể cảm nhận được sự mừng rỡ trong tiếng thì thầm của Mộc Hi Lương, sau đó liền truyền đến một trận đau nhói, chân mày Giản Mạc cau chặt lại, giống như cực kì khó chiu, nhưng trong lòng lại ngọt như mật.
Mộc Hi Lương là ôn nhu, khi nhìn thấy vẻ mặt của Giản Mạc thì liền ngừng động tác trên tay, đồng thời đôi môi và bàn tay kia cũng thay nhau lấy lòng người bên dưới.
Mãi cho đến khi chân mày của Giản Mạc chậm rãi thả lỏng thì Mộc Hi Lương mới từ từ tùy ý tung hoành trong chốn đào nguyên. Giản Mạc chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái, mệt mỏi trên người cũng vì động tác của người kia mà hoàn toàn biến mất.
Ánh trăng ngoài cửa sổ đã biến mất, hai người lại vận động không biết mệt mỏi, trăng sáng dần lui bước, chân trời bắt đầu hiện lên từng vầng trắng sáng. Thế nhưng tất cả đều không ảnh hưởng đến hai người vẫn đang không ngừng phấn đấu trên giường.
Đêm xuân lạnh lẽo này, thuộc về hai người họ.
Chìm trong mỹ cảnh đẹp đẽ, chỉ vì chính đối phương.
Đời này, rốt cuộc thì họ đã tìm được người mình yêu, mãi mãi....
------------
Tui cảm thấy mình nên nghỉ ngơi dưỡng sức một hôm sau cái chương H này. Bởi vì edit chương H tốn quá nhiều calo và nơ-ron thần kinh T_T


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện