Đồng Trang Thập Lý Đạo Hương Hoa

Chương 7


trước sau

Hai ngày trước thời điểm khi thay Diệp Thu Nương cầu tình, Minh Ngọc Lan đã phát hiện trượng phu của mình ánh mắt rất kỳ lạ, hai người thành thân đến bây giờ đã gần mười năm, Đỗ Hiền là cái dạng người gì, nàng trong lòng cũng có chút rõ, hướng khi ra bên ngoài trở về nàng đã phát hiện một ít manh mối, cũng từng thương tâm chất vấn qua, nhưng đối phương thề thốt phủ nhận, Minh Ngọc Lan lại không có bắt quả tang được hắn ở bên ngoài ăn vụng, trong lòng có khổ cũng nói không nên lời.

Theo lý thuyết Đỗ Hiền là tới ở rể, sau lưng không quyền không thế còn không phải để cho người ta quá đắn đo đâu, nhưng cố tình gương mặt lại ăn tiền hơn cả cái nết của hắn, đem Minh Ngọc Lan mê mẩn đến thất điên bát đảo, vì tên tướng công rách nát này tình nguyện đem mặt mũi lẫn thân phận tiểu thư nhà giàu đều vứt bỏ, cam tâm tình nguyện dỗ dành hắn vui vẻ, dần dà, ở trước mặt Đỗ Hiền cũng đã mất đi uy nghiêm.

Đỗ Hiền mặt bên ngoài ôn tồn lễ độ, nhưng sâu bên trong lại là thú tính, mặc dù hắn đã sớm không kiên nhẫn việc Minh Ngọc Lan quản thúc mình, nhưng cái nhà này vẫn còn Minh lão thái gia một ngày, hắn liền không dám trước mặt người khác lộ ra gương mặt thật.

Trước mặt người ngoài, hắn vẫn như cũ là bổn phận hình tượng kẻ ở rể thành thật ấm áp yêu thương vợ con.

Minh Nhu đối với phụ thân này độ hảo cảm tương đối giống nhau, khi ở chung cũng là không nóng không lạnh, Minh lão thái gia cho tới nay cho cháu giáo huấn một cái quan niệm là: Ở trong cái nhà này, họ Minh luôn tối thượng.

Mặc kệ bên ngoài như thế nào, ít nhất ở Minh gia, người họ Minh địa vị nhất định cao hơn những người khác, bao gồm người cha thân sinh cháu thì cũng không ngoại lệ.

Đỗ Hiền cho tới nay cùng Minh nhu đều không có thân cận, từ con sinh hạ tới sau này, bởi vì thân thể ốm yếu, nửa đêm ngủ khóc nỉ non không ngừng, ồn ào đến phu thê hai người đều không được ngủ ngon, Minh Ngọc Lan làm mẹ còn miễn cưỡng nhẫn nhịn đến một đoạn thời gian, mà Đỗ Hiền làm cha nhưng chỉ vừa nghe đến con khóc thì liền đau đầu, thậm chí còn không muốn chịu đựng cùng con ở một phòng ngủ chung.

Dần dà, hai người quan hệ cũng càng thêm mà xa cách, Minh nhu cùng Minh lão thái gia tiếp xúc thời gian càng nhiều, cũng đem tính tình của ông ngoại học đến giống nhau vô cùng, đối với Đỗ Hiền người cha này cái nhìn khó tránh khỏi cũng bị ảnh hưởng.

Minh lão thái gia cùng Minh nhu không đem Đỗ Hiền để vào mắt, nhưng Minh Ngọc Lan lại hiếm lạ đến không chịu được, lúc trước thời điểm Đỗ Hiền còn không có bị chiêu đến ở rể, cũng có tiểu thư nhà giàu muốn học cách làm của mấy tên đàn ông đó là kim ốc tàng kiều, đem Đỗ Hiền giấu vào ở hậu viện chờ ngày ngày gặp gỡ.

Minh Ngọc Lan may mắn chính là người nam nhân này sau cùng lại vẫn là lựa chọn mình, ngây thơ cho rằng hai người là lưỡng tình tương duyệt tình so với vàng còn bền bỉ hơn, không nghĩ tới tên đàn ông này đã sớm ở mấy đại tiểu thư nhà giàu cân nhắc một phen, thấy nàng là con gái duy nhất, trong nhà giàu có trình độ càng sâu với mấy cái mặt khác, cho nên mới chọn nàng ta.

Đỗ Hiền nhập phủ lúc sau đem Minh Ngọc Lan dỗ dành đến dễ bảo, thoạt nhìn nho nhã lễ độ, xuất nhập tiến thối có chừng mực, trong khoảng thời gian ngắn cũng tìm không ra khuyết điểm gì lớn, Minh lão gia tuy không mừng cho việc hôn nhân này, nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt.

Thẳng đến sau đó Minh nhu sinh ra, lực chú ý của lão thái gia đều ở trên người cháu ngoan, Đỗ Hiền liền bắt đầu có chút chờ không được, dưới tâm tư buông lỏng đã nhịn không được đi ra chén vài bát phở bên ngoài, Minh Ngọc Lan có điều nghe thấy cũng không may mắn rằng không có chứng cứ, hơn nữa Đỗ Hiền ở trước mặt nàng bộ dạng lời thề son sắt, càng làm cho nàng không thể nào quở trách.

Hơn nữa phu thê hai người ở chung nhiều năm như vậy, Minh Ngọc Lan đã sớm bị Đỗ Hiền bắt thóp gắt gao, vài câu thề non hẹn biển thì đã mềm lòng, vì thế Minh đại tiểu thư lại mềm lòng tha thứ cho hắn một lần lại một lần nữa.

Chỉ là làm nàng trăm triệu lần cũng không nghĩ tới chính là, hôn phu của mình thế mà lại đem chủ ý đánh tới trong nhà, này như thế nào không khiến cơn giận dữ trong nàng bùng lên.

Nhưng Minh Ngọc Lan không dám đi tìm Đỗ Hiền giằng co, nàng lo lắng cho mình nam nhân này sẽ giống như lần trước vậy hướng về phía nàng lạnh lùng thốt lên: "Nếu nàng vẫn như vậy không tin ta, ta đây đi thì tốt rồi, đỡ cho tất cả mọi người phải nghi ngờ ta ở lại là vì tài sản Minh gia, ta không bằng đi rồi thì thanh danh sạch sẽ hơn."

Minh Ngọc Lan nơi nào bỏ được thả hắn đi, ôm hắn lại là một phen cầu xin, lúc này mới khiến cho Đỗ Hiền hết giận.

Hiện giờ thừa dịp Diệp Thu Nương bên này vừa mới nhìn ra manh mối, liền nghĩ đem mầm non này chặt đứt đi, Minh Ngọc Lan khẽ cắn môi, mang theo mấy tên to con lắm võ cùng phụ nhân liền đi vào trong sân của Minh Nhu.

Mới vừa tiến vào sân, đã nghe được có thanh âm leng keng đọc sách truyền đến, một thanh âm non nớt trong trẻo, một cái khác mềm ấm lại không mất đi ý nhị của phần tuổi trẻ.

Giương mắt nhìn lên, đập vào mắt chính là một hồng một lam hai thân ảnh, con gái đang đứng tại trước án thư, một bộ dáng ông cụ non, kiểm nghiệm xong việc học của Diệp Thu Nương, dương cằm nói: "Pi pi, chị càng ngày càng ngốc, dạy bốn năm cái đều không nhớ."

Mà trước mắt thiếu nữ váymàu lam nhạt nghe con gái nói như vậy cũng không giận, cong môi cười: "Thu Nương chẳng qua chỉ là đầu óc người thường, nơi nào so sánh được đến đại tiểu thư linh động thông tuệ như vậy."

Lời này làm Minh Nhu rất là hưởng thụ, hừ nhẹ một tiếng nói: "Ta biết vậy sẽ không nên lấy trình độ của ta mà tới yêu cầu chị, thôi, buông tha cho chị đó."

Chính là Minh Ngọc Lan hướng đi vào bên trong như thế nào cũng nghe không ra Diệp Thu Nương lời nói khen tặng, nhưng thiếu nữ ánh mắt như nước, sáng ngời nhìn con gái mình, tràn đầy ánh mắt đều là bóng dáng của con gái, bị ánh mắt nhìn như vậy, dù có là ai thì cũng sẽ nghi ngờ nàng theo như lời nói.

Nhưng chính là một đôi mắt sáng như vậy, vào mắt trượng phu mình, Minh Ngọc Lan không ngăn được có chút oán hận.

Đúng vào lúc này, Diệp Thu Nương lại phát hiện có người đi vào viện, quay đầu vừa thấy vội đứng dậy hành lễ, kêu một tiếng phu nhân.

"Nương ——"

Minh Nhu thấy mẹ tới, cũng buông quyển sách trên tay hướng về mẹ chạy tới.

"Ngài như thế nào lại rảnh rỗi tới sân của con?"

Nhìn con gái khuôn mặt nhỏ tròn xoe ửng hồng, khi đó đã tính xa cách, nhưng mẹ con liền tâm, Minh Ngọc Lan cũng nhịn không được mềm lòng thành nước, ôm lấy thân thể nhỏ bé của con gái nói: "Như thế nào, viện này của con nương không thể vào sao?"

"Như thế nào sẽ không được vào, chỉ sợ nương cảm thấy không thú vị, chỉ nghĩ ngày ngày giữ bên người cha không muốn tới thôi."

Minh Ngọc Lan bị con gái một câu trêu chọc như vậy, tức khắc mặt già đỏ lên, vì chính mình cãi lại nói: "Cha con mới là tính không thú vị thật sự như vậy ấy, nơi nào có được bảo bối cục cưng của ta ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy."

Minh Nhu bĩu môi trả lời: "Lần trước còn nói con không nói đạo lý tới, hiện giờ lại cảm thấy người ta ngoan ngoãn hiểu chuyện."

Diệp Thu Nương như bình thường mọi khi, cụp mi rũ mắt mà đứng ở bên cạnh, nhìn hai người mẫu từ tử hiếu, cũng không muốn sẽ quấy rầy các nàng, xoay người sắp phải lui ra, lại bị Minh Ngọc Lan đem gọi lại.

"Thu Nương đây là muốn đi nơi nào, như thế nào ta mới đến thì muốn đi, chột dạ à."

Diệp Thu Nương nghe được Minh Ngọc Lan đột nhiên tới một câu như vậy, tức khắc trong lòng nghe lộp bộp, vội trả lời: "Thu Nương chẳng qua chỉ là thấy phu nhân cùng đại tiểu thư hoà thuận vui vẻ không đành lòng quấy rầy, tuyệt không nói đến chột dạ, lại không biết theo như lời phu nhân chính là chuyện gì."

Minh Nhu cũng không vui: "Nương, ngài nói cái gì nha, Thu Nương ngày ngày đi theo con, nàng mà có chút gì hư hỏng đây, nếu là người còn vì chuyện hôm trước mà giận nữa, kia cũng không thể giận chó đánh mèo với nàng, ông ngoại đều không truy cứu, ngài cũng đừng nhắc lại nữa được không."

Hai đứa nhỏ đáy mắt một mảnh trong vắt, nhìn ánh mắt Diệp Thu Nương có chút lo sợ bất an, Minh Ngọc Lan có chút không đành lòng, nhưng tưởng tượng đến ánh mắt trượng phu kia như có như không nhìn trên người tiểu nha đầu này quét qua, trong ngực lửa giận lại nhịn không được cọ cọ mà hướng lên trên mặt.

"Ta hôm nay tới, chính là muốn nhắc nhở ngươi, tuy rằng ngươi là tới xung hỷ cho Nhu nhi là không sai, nhưng ngươi nhìn xem nha đầu xung hỷ nhà người khác ở nhà là cái địa vị gì, qua đến nay chính là mấy ngày rồi, Minh gia nhưng không bạc đãi ngươi một phân một hào, ngươi cũng không thể hất cái mũi lên mặt, hiện giờ ngươi có thể cùng Nhu nhi cùng ăn cùng ở, cũng không biết là đã tu luyện lấy phúc phận mấy đời, đừng tưởng rằng như vậy là có thể cùng ngồi cùng ăn với người của Minh gia, nên là thân phận gì đừng chỉ chớp mắt liền đã quên đi mất."

Diệp Thu Nương nghe xong nàng một hơi nói chuyện như vậy cái trán hơi hơi đổ mồ hôi, cho tới nay Minh Nhu xác thật đối đãi mình thực sự tốt, cũng chỉ có thời điểm cùng Minh Nhu lén chơi đùa mới có thể làm càn một tí, mặt khác thời điểm đều thời khắc ghi nhớ chính mình thân phận ti tiện, thật cẩn thận như đi trên băng mỏng, còn là làm chủ gia không hài lòng.

Nàng cuống quít quỳ trên mặt đất nói: "Thu Nương biết sai, Thu Nương không dám, sau này chắc chắn tự xét lại không dám cùng đại tiểu thư tùy ý chơi đùa, làm trâu làm ngựa hồi báo đại ân đại đức của đại tiểu thư."

Minh Nhu nhìn thấy Diệp Thu Nương hèn mọn khẩn cầu như thế, nháy mắt liền tức giận.

"Nương —— ngài làm gì vậy? Thu Nương là tức phụ của con, nếu là không có nàng thì bệnh căn này của con vốn là không thể đứng dậy nổi, nàng ngày thường tận tâm tận lực hầu hạ con, ngài mấy ngày còn không tới xem qua, sao lại so với con càng hiểu biết nàng hơn?"

Minh thị nhìn thấy con gái lại vì một nha đầu ti tiện xung hỷ cùng mình tranh luận như vậy, tức khắc giận sôi máu, gương mặt tối sầm nói: "Nhu nhi, con như thế nào lại cùng nương nói chuyện như vậy, có phải nó dạy con hay không."

"Không phải nàng dạy con, nhưng thật ra ngài cũng không gặp đã dạy con cái gì cả." Minh Nhu khuôn mặt nhỏ đỏ lên tức giận ngút trời.

"Nhu nhi, con này mới chỉ có một chút đều không ngoan, hiện giờ liền trưởng bối nói đều dám leo lên đầu, sau đó còn có chuyện gì làm không được!" Minh thị càng ngày càng cảm thấy chính mình căn bản không có biện pháp khống chế con gái.

"Nương, con cũng không có muốn chống đối ngài, nhưng là hôm nay ngài không phân xanh đỏ đen trắng liền quở trách pi pi, nhưng việc nàng làm không có chỗ nào mà không phải là con bày mưu đặt kế, nương mắng nàng còn không phải là đang mắng con sao?"

"Nhu nhi, nương không có đang nói con, con đứng ở bên cạnh đi, những đứa hạ nhân này nên thường xuyên giáo huấn một chút, tụi nó xưa nay làm việc bằng mặt không bằng lòng, không quản thúc một phen sợ là sắp muốn leo lên đầu chủ tử." Minh thị ý đồ thuyết phục con gái.

"Kia không được, mọi việc phải làm nhất định phải nói có sách mách có chứng, như thế không phân xanh đỏ đen trắng khoác lên đầu cái mặt đánh chửi, nếu đổi lại là con, con định cũng không vui." Minh Nhu khuôn mặt nhỏ âm u, đã không có bộ dáng của lúc trước khi nhìn thấy mẹ đều rất vui vẻ.

"Nhu nhi, con quá mức làm càn rồi, nương làm việc còn không đến phiên con tới dạy."

Nói xong mệnh lệnh cho hai người đàn bà phía sau mình, đem Diệp Thu Nương đè xuống ngồi quỳ trên mặt đất, ngữ khí lạnh băng hướng về phía nàng nói: "Diệp Thu Nương, ngươi sau khi trở về thì hãy ngẫm lại rốt cuộc chính mình phạm vào chuyện gì, đừng thật sự cũng đem chính mình trở thành chủ tử Minh gia, ngươi nhiều nhất cũng chẳng qua chỉ là một con chó của Minh gia thôi, sau này nhìn thấy chủ nhân của Minh gia, lưng vẫn nên cong lại ngươi trong lòng hiểu rõ, cũng đừng nghĩ mơ ước đến đồ vật không phải của ngươi, không phải của ngươi thì vĩnh viễn đều không phải là của ngươi."

Cảnh cáo xong, lúc này mới mang theo hai cái người hầu, tức giận rào rạt ra sân.

Minh Nhu không biết mẹ đột nhiên tới như vậy vừa ra rốt cuộc là xuất phát từ nguyên nhân gì nữa, nhưng nhìn Diệp Thu Nương bộ dáng bị khó xử nhịn không được có chút đau lòng, hiện giờ Diệp Thu Nương là bạn chơi cùng tốt nhất của mình, mấy năm gần đây đều là nàng vẫn luôn bồi cùng nhau, đau đầu sốt hay cảm mạo cũng đều là nàng ấy chăm sóc, cũng không biết vì sao mẹ lại đối xử với pi pi thiện lương như thế mà nổi trận lôi đình.

Nàng nghĩ trăm lần cũng không ra, nhưng vẫn là tiến lên đi đem Diệp Thu Nương nâng dậy tới nói: "Pi pi, chúng ta không để ý tới mẹ, chị đừng để ở trong lòng."

Diệp Thu Nương nhìn bóng dáng Minh thị rời đi, chật vật qua đi đáy mắt như suy tư điều gì đấy, trong lòng đối với vị này không biết là khi nào đắc tội chủ mẫu Minh gia hành vi lần này lại có suy tính mới.

Truyện convert hay : Đô Thị Siêu Cấp Tà Y

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện