Đồng Trang Thập Lý Đạo Hương Hoa

Chương 3


trước sau

Advertisement
Chưa xong nhưng bấm lộn nút =))

Ngày thứ hai, thời điểm Minh Nhu tỉnh lại, khó được mà lại cảm thấy trong đầu một mảnh thanh minh, lại phát hiện bên người thêm một cái thân thể ấm nóng, đầu nhỏ xoay xoay, lúc này mới nhớ tới chuyện tối hôm qua nhũ mẫu đem người này đưa đến trên giường mình.

Trước đây khi cùng nhũ mẫu ngủ, chỉ cần mình một có động tĩnh, bà liền đã tỉnh.

Nhưng hôm nay cái tỷ tỷ này, lại ngủ đến thập phần thơm ngọt, chính mình đều đã ngồi dậy cũng không có người tới hầu hạ mặc quần áo.

Minh Nhu bò lên, ghé vào trên gối đầu, dùng tay đi lay mặt Diệp Thu Nương, hai đầu ngón út căng ra mí mắt chị ấy.

Diệp Thu Nương nửa đêm hầu hạ Minh Nhu một buổi, lúc này ngủ đến tương đối trầm, lại mơ thấy mình ngủ một giấc đến trưa, em trai em gái đều không biết đã chạy đi đâu, mẹ Diệp từ trong ruộng trở về gặp mình còn ở trên giường, cầm lấy cái chổi đã hướng đến trên giường quất, trong miệng hùng hùng hổ hổ nói có con gái nhà ai giống mình mà lười như vậy không, ngủ đến mặt trời lên cao còn không dậy nổi.

Này một đống chuyện đem Diệp Thu Nương sợ đến tỉnh ngủ, mở to mắt đã nhìn đến phía trước một đôi mắt to tròn đem bóng, sợ tới mức thân thể sau đó co rụt lại.

Bé con trước mắt không dự đoán được Diệp Thu Nương sẽ đột nhiên tỉnh lại, cũng bị chị ấy phản ứng đột nhiên một cái làm cho hoảng sợ, ngay sau đó trề môi đã phải rớt xuống vài giọt nước mắt lăn tăn.

Diệp Thu Nương từ trước đến nay hành động so đầu óc đều khá nhanh, giống như trước đối đãi với em gái nhỏ nhất của mình, phản xạ có điều kiện mà đem em hướng vào trong lòng ngực mình, trên dưới vỗ vỗ nói: “Không khóc, tỷ tỷ nâng em lên cao nha.”

Quả nhiên chiêu này đối với Minh Nhu cũng là hiệu quả, bị Diệp Thu Nương này một ôm một cái, nháy mắt liền đem nước mắt thu hồi rồi.

Hồi đấy nhũ mẫu cùng nha hoàn đều đem mình trở thành búp bê sứ, thời điểm hầu hạ cũng là vô cùng cẩn thận, sợ một không cẩn thận lỡ chạm vào thì sẽ vỡ mất, ai mà sẽ dám có thể làm ra biên độ lớn như vậy mà đong đưa mình.

Nhưng Minh Nhu trời sinh cảm thấy mới mẻ cực kỳ, bị Diệp Thu Nương như vậy nhoáng lên cảm thấy chơi rất vui, chút cảm xúc nháy mắt đều không có.

H

ạ nhân vên ngoài nghe được động tĩnh trong phòng, cũng chạy nhanh tiến vào hầu hạ đại tiểu thư đứng dậy.

Nhũ mẫu dẫn đầu tiến vào cửa, trên mặt mang theo biểu cảm không thể tưởng tượng.

“Ai nha đại tiểu thư của lão, hôm nay như thế nào đã dậy sớm đến như vậy, có khi còn phải sớm hơn một canh giờ ấy, có đau đầu không, hay có nơi nào không thoải mái không.”

Minh Nhu lắc lắc đầu, thanh âm trong trẻo mà trả lời: “Nhũ mẫu, không có nơi nào không thoải mái, ngủ đến ngon ngon.”

Lúc trước khi mới vừa rời giường Minh Nhu là một bộ dáng uể oải, nào có như trước mắt tinh thần khí độ tràn đầy đến vậy, nhũ mẫu cười đến không khép miệng được, liên quan nhìn Diệp Thu Nương một bên cũng thuận mắt không ít.

Nguyên còn tưởng rằng cô bé này ở nông thôn cũng chẳng qua là Tiểu Thúy thứ hai, hoặc là đảm đương đứa bài trí, nhưng không nghĩ tới mới đến ngày đầu tiên buổi tối, đã đem đại tiểu thư dỗ dành đến thoải mái như vậy, lão thái gia bên kia nhất định là phải đối với cô bé nhìn với con mắt khác.

Nghĩ như thế, cũng không dám chậm trễ cô bé, phân phó nhóm tiểu nha hoàn bên cạnh cùng nhau hầu hạ Diệp Thu Nương đứng dậy.

Ở Diệp gia, trước nay chỉ có Diệp Thu Nương hầu hạ người khác, nơi nào gặp qua loại trường hợp này, nàng trốn khỏi người khác tay chân nhanh chóng tròng lên quần áo chuẩn bị cho chính mình, đứng thẳng thân thể cúi đầu hướng về phía nhũ mẫu nói: “Ma ma, để Thu Nương đến hầu hạ đại tiểu thư đi”

Mà Minh Nhu đang để nha hoàn bên cạnh giúp rửa mặt bởi vì đêm qua ngủ ngon, lúc này tâm tình cũng khá tốt, vừa nghe tỷ ấy khẩn cầu như vậy cũng thuận miệng nói: “Nhũ mẫu, để pi pi tới hầu hạ ta.”

Nhũ mẫu vừa nghe, thế mới biết pi pi là đại tiểu thư đặt cho Diệp Thu Nương tên mới, nhưng tưởng tượng đến nếu là lão thái gia ngày sau nhìn trúng nàng, thân phận tất nhiên là sẽ không thấp, để cô bé tới hầu hạ chỉ sợ không ổn, do dự xuống.

Mà một bên Diệp Thu Nương vừa nghe lại vui vẻ thật sự, vội tiếp nhận khăn lông trong tay Tiểu Thúy nói: “Thu Nương nguyện ý, để Thu Nương tới hầu hạ đại tiểu thư đứng dậy đi.”

Nhũ mẫu bất đắc dĩ, chỉ phải để tùy các nàng đi, chính mình ở một bên đem các loại sự việc Minh Nhu ngày thường rời giường phải làm gì cùng thói quen mặc quần áo cho cô bé giảng giải một lần, Diệp Thu Nương liên tiếp gật đầu ghi nhớ.

Diệp Thu Nương hôm nay thay y phục mới này đúng là nhũ mẫu tối hôm qua phân phó hạ nhân cho lấy cho con bé, lúc này mặc ở trên người, lại đổi kiểu tóc nghịch ngợm, sửa luôn hình tượng đồ nhà quê lúc trước, trở nên khá linh động khả ái, hơn nữa con bé vóc người thon dài, nhìn qua sơ hiện cao gầy thân hình.

Không khó coi, ba bốn năm sau, thiếu nữ này sẽ trổ mã đến vô cùng xinh đẹp.

Nhũ mẫu trên dưới đánh giá nàng một phen, vừa lòng gật gật đầu nói: “Con cũng nhanh chuẩn bị một chút cho mình, trong chốc lát phải đi thỉnh an lão thái gia.”

Minh lão thái gia luôn luôn thức dậy sớm, đi đánh quyền, chờ đợi các cửa hàng chưởng quầy lại đây họp báo tình huống, nghe xong cũng đã gần đến giờ Tỵ, đến khi lúc ấy nhũ mẫu sẽ mang theo Minh Nhu đi đến thỉnh an ông.

Rốt cuộc này bối cục cưng này mỗi đêm ầm ĩ, buổi sáng căn bản là thức không nỗi.

Nhưng hôm nay chưởng quầy cửa hàng còn chưa tới, tiểu bảo bối nhà mình đã lộc cộc mà chạy lại vọt vào sân ông, tuốt thật ngoài xa đã kêu ông ngoại.

Minh lão thái gia nghe một lần đã cảm thấy lỗ tai mình xảy ra vấn đề, nhưng bên ngoài kia thanh thúy thanh âm lại là liên tiếp kêu vài tiếng, ông lúc này mới đột nhiên đứng dậy hướng ngoài sân đi bước nhanh đi ra tới.

Quả nhiên nhìn đến vừa mới bước chân ra Minh Nhu đã hướng tới ông chạy vào, ánh mắt lẫn bộ dáng trong trẻo thần thanh khí sảng.

Lão thái gia tức khắc mừng đến râu mép đều nhếch lên, tiến lên ôm chặt Minh Nhu cao cao giơ lên, sáng sớm vài sợi ánh mặt trời vừa vặn chiếu vào trong viện, chiếu vào trên mặt bé con trắng nõn sạch sẽ, hiện ra một đôi mắt to nhấp nháy.

“Cháu ngoan của ông, như thế nào thức dậy sớm như vậy, tối hôm qua ngủ ngon giấc không?”

Minh Nhu nắm râu lão thái gia nói: “Ngủ ngon, ông ngoại ngủ ngon không?”

“Nhu nhi ngủ ngon, ông ngoại liền sẽ ngủ ngon.” Minh lão thái gia vui tươi hớn hở xem xét, nhìn cháu gái xác thật tinh thần lẫn bộ dáng thật tốt, so với ngày xưa càng có vẻ hoạt bát hơn, lúc này mới đem cháu phóng tới bên cạnh để con tự mình đi chơi.

Tiếp theo đem ánh mắt phóng tới trên người Diệp Thu Nương bên cạnh nhũ mẫu, cùng hôm qua một thân mộc mạc so sánh xem, hôm nay trang điểm làm cháu nó rực rỡ hẳn lên, chỉ thấy thân mình hơi cong, một bộ dáng cụp mi rũ mắt.

Ánh mắt Minh lão thái gia sắc bén trên dưới đánh giá một phen, trong mắt cảm xúc không rõ.

Chỉ nghe ông hướng về phía nhũ mẫu nói: “Nhìn xem đã nhiều ngày, Nhu nhi nếu là đều có thể thức dậy sớm đến vậy, sau này canh giờ đến chỗ tiên sinh bên kia phải điều chỉnh lại, một ngày đều bắt đầu từ giờ Dần tính ra, đi đến sớm thứ có thể học được cũng càng nhiều.”

Nói xong lại nói: “Đi đến rồi cùng tiên sinh nói, sau này thời điểm dạy đại tiểu thư, nhân tiện cũng dạy luôn cả Thu Nương, không cầu có thể có bao nhiêu học thức to lớn đâu, nhưng nếu sau này vẫn luôn đi theo bên người Nhu nhi, ít nhất cũng có thể nhận biết được mấy mặt chữ.”

Diệp Thu Nương nghe lão thái gia vừa nói như vậy, trong lòng kích động lan với trên mặt, nguyên tưởng rằng đời này loại chuyện đọc sách biết chữ đối với mình mà nói sẽ xa xôi không thể với tới, không nghĩ tới cư nhiên có thể nhận chung ánh sáng với đại tiểu thư.

Vội quỳ trên mặt đất hướng về phía Minh lão thái gia dập đầu nói: “Thu Nương có thể có cơ hội đọc sách biết chữ, vô cùng cảm kích, đời này nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp Minh gia.”

Lão thái gia gật gật đầu nói: “Đứng lên đi, báo đáp Minh gia liền không cần, đời này cứ hãy nguyện trung thành với đại tiểu thư đi.”

Diệp Thu Nương vội nói: “Nhất định không phụ kỳ vọng của thái gia.”

Minh lão thái gia gật gật đầu, đem Minh Nhu một bên chơi đùa kêu lên đến nói trong chốc lát kêu các nàng đi tìm tiên sinh.

Thầy dạy học là một lão tiên sinh từ Hàn Lâm Viện đã lui ra, hiện giờ bị đặc biệt thỉnh đến bên Minh phủ, Minh lão thái gia xây cho ông ấy một viện tử để trụ lại, mỗi ngày Minh Nhu rời giường sau khi dùng xong đồ ăn sáng liền sẽ đến nơi đó của ông tập viết đọc sách.

Hiện giờ nghe nói phải dạy nhiều thêm một người, cũng không có phản ứng bao lớn, dù sao dạy một người cũng là dạy, dạy hai đứa cũng là dạy, Minh phủ cho thù lao hậu đãi, hơn nữa đại tiểu thư vừa mới bắt đầu biết chữ, nha đầu mới tới cũng chưa từng đọc qua sách, hai người tiến độ giống nhau, nhìn bộ dáng cũng đều rất ngoan ngoãn, so với mấy hoàng tử hoàng tôn nơi hoàng gia đó bướng bỉnh, cũng quá nhẹ nhàng rồi.

Minh Nhu tuổi còn nhỏ, nhưng thiên tư thông minh, tiến độ sẽ nhanh một chút, Diệp Thu Nương tuy rằng lần đầu tiên tiếp xúc giấy và bút mực, nhưng có thể biết được phải nắm chắc cơ hội hơn nữa cũng đủ nỗ lực, có rất nhiều người bắt đầu chậm cần khá nhiều nỗ lực, Trương phu tử thấy hai đứa nhỏ tuy rằng tuổi kém rất lớn, nhưng loại bầu không khí ngươi truy ta đuổi bầu này lại làm ông cảm thấy vui mừng.

Diệp tiểu nương tử này gặp được chỗ không hiểu, cũng có thể hạ xuống mặt tới, đi thỉnh giáo một đứa bé không đến năm tuổi.

Mà bé con bị chị lớn hơn so với mình đi thỉnh giáo, trong lòng thật là tự hào, càng không dám chậm trễ việc học, sợ Diệp Thu Nương nếu là hỏi một chút vấn đề khó hơn, đến lúc đó trả lời không được, mất mặt thể diện đại tiểu thư của mình, bởi vậy cũng gấp bội dùng công lực mà học tập.

Minh lão thái gia lén tới xem qua vài lần, thấy cảnh tượng hai đứa ở chung, vuốt râu gật gật đầu lại lén lút đi rồi.

Mà làm ông đối với Diệp Thu Nương nhìn với con mắt khác là về trên vấn đề thức ăn của Minh Nhu.

Bởi vì Diệp Thu Nương đã đến, mặc kệ là ý trời trùng hợp hay là đạo sĩ nói có điều ứng nghiệm, xác xác thật thật làm bệnh tim di chứng của Minh Nhu có điều chậm lại, buổi tối không hề khóc nỉ non, bởi vậy khi lão thái gia chiếu cố xuống, người của Minh gia đối với mình cũng tương đối khách khí rất nhiều, mf cơm cũng là với Minh Nhu cùng nhau dùng.

Minh Nhu cho tới nay đều là được dưỡng khá khó ở, chuyện ăn mặc cũng đặc biệt bắt bẻ, nếu từng ăn rồi cũng không thể ăn, là vô luận như thế nào đều sẽ không cắn ngụm thứ hai, chỉ yêu tha thiết một loại đồ ăn, đứa bé thân mình đơn bạc chỉ ăn một món giống nhau sao có thể bổ sung những chất dinh dưỡng đó đến cơ thể, này nhưng đã làm Minh phủ trên dưới khá nhiều người lo âu.

Nhưng đứa bé không muốn ăn có thể làm sao bây giờ, cưỡng ép cũng không được.

Diệp Thu Nương nhìn Minh Nhu đối diện còn đang chọn lựa, thịt quá béo không ăn, khoai không non không ăn, trái cây không ngọt cũng không ăn, nhịn không được cũng nhíu mày.

Nếu là ở nông thôn của mình, nơi nào có thể đến phiên bọn họ được chọn lựa, chỉ cần là có thể no bụng toàn bộ đều hướng trong bụng mà nhét vào.

Nhìn thấy Minh Nhu lại đem mấy thứ này hướng trên bàn ném đi, rốt cuộc không nhịn được nói: “Đại tiểu thư, không ăn vài thứ kia không bằng để Thu Nương ăn đi, như vậy mà ném sẽ rất đáng tiếc.”

Minh Nhu nâng mí mắt nhìn chị ấy liếc mắt một cái nói: “Pi pi, chị muốn ăn cái gì thì cứ gắp đi, cái đĩa này nhiều đồ ăn như vậy, chung quy là đủ chị ăn, vì sao phải ăn đồ dư lại của ta.”

“Đại tiểu thư, trước kia ta nghe trong thôn lão nhân nói, một người cả đời đồ ăn là hữu hạn, một khi ăn xong rồi sinh mệnh cũng liền đi đến điểm đến thúc…… Đại tiểu thư bắt bẻ khó khăn đến vậy, cắn một ngụm sẽ ném cũng coi như ở bên trong, này vạn nhất ——”

Minh Nhu thông minh sớm đã thông tuệ, như thế nào không biết ý tứ của chị ấy, nàng có chút sợ hãi mà lùi về tay, lại không phục hỏi: “Vậy này cùng chị ăn đồ dư lại của ta có liên quan gì?”

“Đại tiểu thư sợ là đã quên thân phận của ta, nếu ta là tức phụ của đại tiểu thư, hai người chúng ta đó là một thể, em không ăn những cái đó ta sẽ ăn, ta nếu no rồi sẽ không hề ăn mặt khác, chúng ta đây hai sức ăn tổng cộng thêm lên cũng sẽ không tiêu hao đến nhanh như vậy.”

Minh Nhu nghe chị ấy vừa nói vậy tức khắc khó xử, tuy rằng Pi pi nguyện ý ăn đồ mình dư lại, nhưng chính mình cũng không thể nỡ lòng nào đem cơm thừa cho chị ấy ăn, nhưng vẫn có chút không vui nói: “Vậy được rồi, nhưng cái kia hương vị không tốt, ta không thích ăn.”

Diệp Thu Nương cười: “Rau chân vịt tuy không tốt, nhưng ăn có thể nhanh cao lớn, Thu Nương biết có một loại tương đặc biệt ăn ngon, ta quay lại đi làm cho đại tiểu thư chấm, rau chân vịt cũng có thể ăn rất ngon.”

Minh Nhu vừa nghe, hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn chị ấy: “Thật vậy chăng? Pi pi thật lợi hại.”

Truyện convert hay : Đan Hoàng Võ Đế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện