[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Sóng Gió Ai Cập

Tìm lại chính mình (2)


trước sau

Advertisement

Chương 54: Tìm lại chính mình (2)

Author: Lakshmi

Otis cầm bản báo cáo sức khoẻ của Isis trên tay, cau mày nhìn hai vợ chồng ngài Raman đang ngồi đối diện. Mọi người đều có mặt ở đây nên Vincent đã xung phong đến phòng bệnh canh chừng Isis, đến bây giờ nàng vẫn còn hôn mê chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

"Tôi có một giả thuyết thế này, hai người hãy bình tĩnh nghe nhé." Otis trầm ngâm đôi chút rồi quyết định nói ra suy nghĩ của mình.

Các kết quả xét nghiệm bây giờ cho thấy, tình trạng bất tỉnh hiện tại của Isis là do việc cố gắng nhớ lại quá khứ khiến bộ não xuất hiện trạng thái phòng vệ quá mức. Ký ức quá khứ phải đáng sợ như thế nào, mới khiến não bộ Isis từ chối để nàng nhớ lại thế?

Giả thuyết mới Otis đã giải đáp được phần nào câu hỏi này.

Từ lần đầu tiên Isis xuất hiện tại bệnh viện với vết chém trên lưng, nàng đã được các bác sĩ ở đây kiểm tra sức khỏe toàn diện. Lúc đó Otis và cha mẹ nàng đã biết Isis từng sinh con cách đây không lâu, cũng như vẫn đang cho đứa trẻ bú sữa vì tuyến sữa phát triển rất đều đặn.

Do tác dụng phụ của thuốc sau ca phẫu thuật khiến nàng bị tắc sữa nên Otis đã quyết định sử dụng luôn những biện pháp can thiệp y tế để chấm dứt tình trạng sản xuất sữa của tuyến sữa. Khi ấy bọn họ đã từng đặt ra rất nhiều giả thuyết liên quan đến thân phận của nàng, nhưng việc Isis là con gái ruột của họ là điều không thể phủ nhận.

Cách đây hai mươi năm, bằng cách nào đó đã có kẻ đánh cắp phôi thai đông lạnh được lưu trữ trong ngân hàng bệnh viện của vợ chồng Raman rồi thành công tạo ra Isis. Cô bé đã được nuôi dạy bằng những ký ức của Iris Raman để hình thành nên tính cách và sở thích giống hệt người chị đã mất, từ đó khiến Isis ngộ nhận mình chính là Iris Raman.

Sau đó nàng đã trải qua những cuộc lạm dụng tồi tệ dẫn đến việc mang thai và sinh con ngoài ý muốn, có lẽ đứa trẻ ấy đã chết mới khiến Isis quyết định bỏ trốn rồi bị tấn công. Chính nỗi đau đã mất đi con cái mới khiến Isis tự phong bế ký ức bản thân lại, nhưng đôi khi lại có vài ký ức ngẫu nhiên về 'Iris Raman' được bộc lộ ra ngoài.

Nếu mẹ hiền sông Nile nghe được mấy giả thuyết đáng sợ của Otis, nhất định sẽ vỗ tay khen ngợi trí tưởng tượng của ông. Việc các nàng đánh mất ký ức về thời cổ đại, chỉ là thách thức mà nữ thần Anuket đặt ra cho Carol và Isis.

Dù có là con gái của thần thì cũng phải va chạm mới trưởng thành lên được!

May mà vợ chồng ngài Raman cũng rất tỉnh táo khi không để bản thân sa đọa vào giả thuyết hoang đường này, việc Isis từng sinh con là sự thật nhưng không có bằng chứng cho thấy nàng bị lạm dụng. Thứ hai, những điều Isis bộc lộ hoàn toàn là các ký ức riêng tư giữa Iris và ông bà, sau cái chết của con gái ông bà cũng chẳng đi kể với ai về những kỷ niệm ấy.

Hoàn toàn không có kẻ thứ tư biết được, ngoại trừ chính người trong cuộc ra.

Thứ ba, ông bà cũng chưa từng thực hiện biện pháp đông lạnh phôi thai vì hai người chẳng muốn sinh thêm con cái. Nếu có kẻ làm được điều đó thật thì cũng đâu thể nuôi dưỡng một cô gái giống như đúc Iris đến thế mà không cần phẫu thuật thẩm mỹ để thay đổi gương mặt.

Trong giả thuyết của Otis có rất nhiều điểm sơ hở, mà ông bà cũng đã có cách lý giải riêng cho mình.

Isis đến từ một thời không khác, có thể là thế giới song song với thực tại. Từ sự xuất hiện kỳ bí đến những biểu hiện lạ lùng khi đến gần các biểu tượng văn hoá Ai Cập cổ đại được Vincent tinh tế quan sát thì ông bà tin chắc chính thần linh đã mang con gái trở về từ cõi chết.

Cuộc thảo luận chấm dứt mà không có sự đồng thuận về cách lý giải bệnh tình của nàng. Tuy vậy ông bà Raman đã chấp nhận với đề nghị của Otis, là tiến hành điều trị tâm lý cho nàng bằng biện pháp thôi miên để hoàn toàn đóng băng quá khứ vào một góc khuất.

Mọi người đều cho rằng nếu quá khứ khiến nàng khổ sở như vậy, chi bằng để nàng triệt để quên đi thì hơn.

Chuyên gia tâm lý thôi miên nhanh chóng được mời tới, Isis vừa tỉnh lại đã lập tức rơi vào trạng thái mơ hồ do thuật thôi miên mang tới. Nàng chìm sâu vào giấc ngủ một lần nữa, để khi tỉnh lại đã hoàn toàn quên mất lý do vì sao mình bất tỉnh.

...

Thời gian hai tháng trôi qua nhanh chóng, viện bảo tàng của bà Eva được khánh thành vào những ngày đầu năm mới nhộn nhịp. Đoạn video tuyên truyền cho nữ diễn viên trẻ Mauro thực hiện đã góp phần không nhỏ khi quảng bá được hình ảnh của cuộc triển lãm cổ vật rộng rãi đến người dân khắp Cairo.

Cô gái đã chịu tiếp thu ý kiến của đạo diễn, dùng thời gian nửa ngày để tập luyện điên cuồng trong phòng nhảy. Kết quả suất quay vào sáng mai đã hoàn toàn thuyết phục được mọi người cũng như Carol khó tính, Mauro là một người tài năng nếu chịu giảm bớt cái tôi một chút thì tương lai của cô ta sẽ rất tươi sáng.

Gia đình Raman bận rộn luôn tay luôn chân để đón tiếp khách khứa đang dần di chuyển vào bên trong theo trình tự, bà Eva và ngài Raman liên tục mỉm cười chào đón nâng cao ly rượu khi lướt qua những vị khách đến tham dự.

Vincent vừa bắt tay với một người quen, vừa liếc mắt nhìn về phía cửa ra vào khi gia đình Reed đến. Anh vỗ nhẹ lên vai em gái, ra hiệu cho nàng trước khi cơn lốc màu vàng kịp chạy đến: "Carol đến rồi kìa."

Isis gật đầu với anh trai, mỉm cười nhấc chiếc váy dạ hội dài lên rồi tiến đến chỗ Carol. Cô bé nhanh chóng rời khỏi gia đình mà chạy đến chỗ nàng, ôm lấy cánh tay Isis mà lắc lắc: "Xin lỗi vì em không thể đến sớm hơn. Để em giúp chị hướng dẫn khách nhé!"

Cô bé mặc trên người chiếc váy phồng xòe xinh xắn màu hồng phấn, cộng thêm nhan sắc đáng yêu càng khiến Carol trông như chiếc kẹo bông gòn ngọt ngào. Không đợi Isis kịp đáp lại, cô bé đã nhanh nhảu hoà nhịp vào đám đông để chỉ dẫn mọi người vào đúng vị trí.

Chủ tịch Reed và phu nhân tình tứ khoác tay nhau gật đầu với anh em Vincent rồi tiến thẳng đến chỗ vợ chồng ngài Raman, mấy người lớn nói chuyện với nhau vẫn hợp hơn là dây dưa cùng đám trẻ. Rody đã xin phép chạy theo Carol để canh chừng và giúp đỡ cô bé phân loại khách mời, hai anh em bọn họ phối hợp rất ăn ý.

Ryan ở lại cùng với anh em nhà Raman để tiếp chuyện mấy nhà đầu tư quan trọng cũng đến chúc mừng lễ khánh thành viện bảo tàng. Isis không có hứng thú lắm với các cuộc tụ họp thế này, được một lúc thì tìm cách chuồn êm ra ngoài.

Quảng trường phía sau viện bảo tàng không mở cho khách lạ, chỉ có vài người có thiệp mời VIP mới được đặt chân đến đây để thưởng thức bữa tiệc buffet ngoài trời thoáng đãng. Đương nhiên nàng không cần xuất trình giấy tờ mà vẫn có thể hiên ngang tiến vào khu vực quảng trường rộng lớn, đôi mắt đen tuyền dõi ra xa nhìn ngắm chiếc đài cao phục vụ cho điệu múa mặt trời vẫn còn nguyên vẹn chưa kịp tháo dỡ, bỗng nhiên một cảm xúc lạ kỳ đã thôi thúc nàng bước lên chiếc đài.

Ngọn gió đêm mát rượi thổi đến khiến người ta thật thoải mái, Isis nhắm mắt lại thả lỏng tinh thần của mình. Suốt hai tháng qua, những ký ức xưa cũ không còn khiến đầu nàng đau nửa, biện pháp thôi miên quả thật đã cải thiện tình trạng sức khỏe của nàng khá nhiều.

Đáng lý Isis phải vui mừng khi cơn đau vật vã ấy chẳng thể quấy rầy được nàng, nhưng không hiểu sao vẫn có gì đó mất mát trong lòng khiến Isis hoang mang. Tiếng bước chân vội vã đằng sau khiến Isis mở mắt ra xoay người lại, cùng lúc đón được Carol đang sà vào lòng nàng: "Em tìm chị mãi, sao chị lại không vào trong tham gia cùng mọi người. Ai cũng muốn được gặp tiểu thư thần bí nhà Raman đấy!"

"Ồn ào lắm, chị không vào đâu." Isis đưa mắt nhìn không gian sáng bừng phía trước, khẽ lắc đầu rồi đỡ Carol đứng thẳng trên đôi chân của cô bé.

Carol mang đến cho nàng ly nước trái cây và một ít bánh ngọt, rôm rả kể cho nàng nghe về những vị khách cô bé đã gặp được. Sự yên tĩnh mà Isis khó khăn lắm mới giành được nhanh chóng bay biến, Isis cười trừ nhẫn nại làm một thính giả chuyên tâm khi Carol đang hăng say nói.

Giáo sư Brown và Jimmy cũng đến chung vui, những món cổ vật quý giá này đều được thầy trò họ tìm thấy trong lăng mộ của Pharaoh Memphis.

Sau sự kiện mất tích của Carol, chẳng ai còn tâm trí mà tiếp tục việc khai quật cũng như trưng bày những thứ ấy nữa. Mãi đến khi các nàng trở lại đồng thời có sự hợp tác giữa hai nhà thì buổi triển lãm này mới được tổ chức long trọng đến thế.

Bọn họ đang thay nhau giới thiệu cho quan khách về những món cổ vật đặc sắc lấy từ hầm mộ của Pharaoh, đến khi nhìn thấy tấm phù điêu về truyền thuyết con gái sông Nile thì lòng đam mê khảo cổ trong lòng giáo sư Brown càng trỗi dậy mạnh mẽ. May nhờ có Carol, mà ông đã dịch được nội dung được khắc trên tấm phù điêu cổ xưa này.

Thông qua tủ kính trưng bày, giáo sư Brown dõng dạc đọc to những chữ tượng hình được khắc tỉ mỉ phía trên tấm phù điêu: "Con gái sông Nile, thiếu nữ tóc vàng với đôi mắt xanh tuyệt đẹp sẽ xuất hiện từ bờ sông Nile huyền bí và mang đến sự no ấm, thịnh vượng cho vùng đất Ai Cập dưới thời cai trị của Pharaoh Memphis và Nữ hoàng Isis..."

Cùng với lời nói của ông, mặt nước bắt đầu chuyển động theo hình dạng xoáy ốc tạo thành một xoáy nước khổng lồ ngay bên dưới những chiếc cột nâng đỡ chiếc đài.

Isis và Carol cũng cảm nhận được sự rung lắc kỳ lạ: "Chị có... Thấy chiếc đài hơi lắc lư không?" Carol mở to mắt nhìn nàng, cô bé không biết nàng có nhận ra hay không.

"Mau rời khỏi đây!" Nàng vội vã đánh rơi ly nước, nắm lấy tay Carol muốn rời khỏi đài cao.

Nhưng mẹ hiền sông Nile vẫn nhanh hơn một bước, giật sập chiếc đài khiến nó đổ về phía dòng sông kéo theo cả những người bên trên rơi xuống nước. Các nàng hét lên những tiếng kêu dài đầy hoảng sợ trước khi bị vòng xoáy khổng lồ hút vào bên trong, cùng với những mảnh vỡ ngổn ngang của đàn tế trôi tuột vào đáy sông Nile.

Tiếng hét thất thanh cùng với tiếng động ầm ĩ vang lên khiến các quan khách trong sảnh chính sửng sốt, Vincent và Ryan là những người đầu tiên nhận ra giọng điệu của em gái. Bọn họ bất chấp xô đẩy những người xung quanh ra rồi nhanh chóng chạy ra sau viện bảo tàng, cảnh tượng chiếc đài vỡ nát đổ ập xuống con sông làm cả hai choáng váng.

Không kịp suy nghĩ nhiều, bọn họ nhảy ngay xuống con sông để tìm kiếm em gái trong vô vọng. Cha mẹ của hai người vội vã chạy đến, ánh mắt bà Eva nín lặng ôm chặt lấy chồng mình: "Cô con gái quý giá của em..."

Người con gái quý giá của bà vất vả chờ đợi suốt hai mươi năm, đến cuối cùng lại tan biến chỉ trong một cái chớp mắt.

*

Minue đảm nhận công việc tuần tra dọc theo bờ sông trong nhiều tháng qua, nhưng chẳng mang thu được kết quả gì khả quan. Các thầy tư tế liên tục tổ chức những buổi cầu nguyện khẩn xin thần linh hãy mau chóng trả lại Nữ hoàng cho bọn họ, vậy mà các đấng tối cao ấy đã bao giờ đáp lại lời nào đâu.

Trong khi sự tuyệt vọng càng lúc càng bao trùm khắp Ai Cập, đến cả hắn cũng dần mất đi niềm tin lệnh bà sẽ trở lại. Ngay thời khắc Minue buông bỏ hy vọng, thì từ đằng xa hắn lại nhìn thấy có thứ gì đó trôi nổi lập lờ trên sông Nile.

Trái tim hắn khẽ đập chệch nhịp cái, vội vã thúc ngực chạy đến gần: "Người đâu, mau chuẩn bị thuyền. Mau lên!"

Dòng chảy chậm chạp nâng đỡ hai người con gái nổi lên mặt nước, một người sở hữu mái tóc vàng rực rỡ như vầng thái dương còn người kia lại mang vẻ đẹp rung động tựa trăng rằm. Tiếng hét của Minue như mồi lửa châm ngòi pháo nổ của toán lính đi tuần, thuyền con nhanh chóng được hạ xuống chèo đến chỗ các nàng đang trôi nổi.

Dường như Minue không còn dám tin vào đôi mắt của mình khi tự tay vớt Isis lên từ dòng nước, thần linh đã thật sự lắng nghe lời cầu xin của con dân Ai Cập mà trả lại lệnh bà cùng với con gái sông Nile về mảnh đất được chúc phúc này

Hassan và Memphis bỏ dở việc thảo luận chính sự khi nhận được tin tức do Minue sai lính báo về, bọn họ hơi sững người một chút rồi nhanh chóng chạy đến cổng hoàng cung. Đến khi tận mắt trông thấy hoàng tỷ và người hắn thương mến đã trở về bình an, Memphis thật sự đã vui mừng đến phát điên.

Nỗi thấp thỏm trong lòng suốt năm tháng qua cuối cùng đã được dỡ bỏ, Hassan lập tức sai người đưa các nàng về tẩm cung. Sau khi thăm khám kỹ càng, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Những người con gái tôn quý nhất Ai Cập, sẽ sớm tỉnh lại trong niềm hân hoan chào đón của mọi người mà thôi.

...

Hassan và Memphis đều ở cạnh nàng cho đến khi Isis tỉnh lại, em trai nàng ôm chặt lấy chị gái người vừa trở về từ cõi chết: "Lần sau tỷ đừng hành động liều lĩnh như vậy."

Carol tỉnh lại trước nàng nên đã kể cho hắn nghe mọi chuyện, riêng việc cả hai đến được tương lai 3000 năm trước thì cô bé lại giấu kín. Có những điều nên là bí mật giữa Isis và Carol thì hơn, ở thế giới cổ đại này ngoài Isis ra sẽ không ai tin nàng đến từ thế giới tương lai cả.

Nếu hoàng tỷ vì bảo vệ người con gái hắn thương yêu mà mất mạng thì cả quãng đời còn lại Memphis sẽ không thể hạnh phúc được.

"Tỷ biết rồi." Nàng tựa lưng vào thành giường, khẽ vỗ về em trai.

Không ngờ Carol lại chẳng nói với Memphis những sự kiện đã xảy ra ở thế giới hiện đại, cô bé đó thật sự đã trưởng thành hơn hai năm trước rất nhiều.

Sau khi hàn huyên đôi câu, nàng đã khuyên Memphis nên đến chỗ Carol và ở bên cô bé. Vừa gặp lại gia đình không bao lâu đã phải rời xa bọn họ, chắc trái tim cô bé đang đau đớn lắm.

Tuy Memphis không muốn rời xa nàng nhưng lời Isis nói cũng là sự thật, từ lúc tỉnh lại Carol đã trở nên trầm tư buồn bã. Nhìn thấy cô bé như vậy, khiến trái tim Memphis khó chịu không sao dằn được.

Khi Pharaoh đã rời đi, Hassan mới ra hiệu cho người đi gọi đám Ari đến. Để nàng được nghỉ ngơi một cách tốt nhất, hắn đã ngăn bọn họ tập trung đông đúc trong tẩm điện của nàng.

Isis rất cảm kích trước suy nghĩ chu đáo của hắn ta, dù nàng rời khỏi Ai Cập tận năm tháng nhưng trên dưới hoàng cung đều được quản lý ngăn nắp gọn gàng. Với việc triều chính, Isis tin rằng Hassan cũng đã xử lý như thế.

"Thời gian qua, vất vả cho anh rồi." Nàng đón lấy tách trà gừng hắn mang đến uống một ngụm lớn để làm ấm cơ thể rồi ngẩng đầu nhìn Hassan.

"Lệnh bà của tôi, chỉ cần nàng trở về bình an, tôi không cầu mong thứ gì khác nữa." Hắn khom lưng xuống, đặt lên trán nàng một nụ hôn dịu dàng, nói ra những lời thật tâm của hắn.

May mắn thần linh đã trả nàng về bên hắn, vì sức chịu đựng của Hassan đã đạt đến giới hạn cuối cùng. Chỉ cần nàng về muộn hơn một chút, hắn đã không ngần ngại mà kết thúc mạng sống để đi theo nàng.

Đám người Ari nhanh chóng đưa lũ trẻ đến, khi chúng nhìn thấy nàng đã bật khóc dữ dội, rúc đầu vào lòng nàng rồi gào lên to hơn. Không chỉ có cặp song sinh là nhớ nhung nàng khôn xiết, kể cả đám Ari lớn cả rồi còn khóc lóc sướt mướt phụ họa thêm cho hai đứa nhóc này.

Bầu không khí trong tẩm điện bỗng chốc trở nên buồn bã, khiến Isis phải khó khăn lắm mới dập tắt được cơn đại hồng thủy này: "Nào nào, mọi người đừng khóc nữa, chẳng phải ta đã trở về rồi sao. "

Lita và Ari gạt nước mắt, chăm chú quan sát nàng từ đầu đến chân: "Lệnh bà, vết thương trên lưng người."

Thứ duy nhất được tìm thấy chính là chiếc áo choàng bị chém rách phần lưng của nàng, bọn họ đều tin chắc Isis bị thương rất nặng nhưng có vẻ sức khoẻ của nàng vẫn ổn.

"Ta vẫn tốt, chuyện vết thương đợi lúc thích hợp ta sẽ kể cho mọi người nghe." Isis vừa trả lời bọn họ vừa loay hoay an ủi các con của mình.

Hassan giúp nàng bế lấy một đứa để nàng luân phiên dỗ bọn trẻ. Hai đứa trẻ lớn nhanh như thổi, cuộn tròn trong lòng nàng hết sức vui sướng.

Dù đã không gặp mẹ được nửa năm, nhưng chúng vẫn nhận ra nàng. Cặp song sinh thổn thức bằng thứ ngôn ngữ trẻ con không ai hiểu được, như đang oán trách nàng vì đã rời xa chúng quá lâu.

Isis vươn tay vỗ nhẹ lưng cho chúng, an ủi tâm tình đau thương của các con: "Là mẫu thân không tốt, để các con chịu khổ rồi."

Thằng bé Ravic hừ hừ mấy cái, nhấc cái đầu nhỏ ra khỏi bờ vai nàng rồi mở miệng thật lớn như muốn khoe bốn chiếc răng nhỏ vừa mọc. Khi nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của nàng, nó mới hài lòng mỉm cười.

"Xem ai đã mọc răng rồi này, thật là đáng yêu mà." Isis mỉm cười dụi nhẹ đầu vào bụng Ravic khiến thằng nhóc cười khanh khách.

Saul cũng không chịu thua, thằng bé học theo em trai nở nụ cười tươi thắm với nàng để khoe mấy chiếc răng nhỏ. Cặp song sinh gần như mọc răng cùng một lúc, vừa sốt vừa bệnh khiến đám người Ari sợ đến xanh mặt.

Trong lúc nàng chuẩn bị đút thức ăn dặm cho bọn trẻ, bỗng nhiên


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện