[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Sóng Gió Ai Cập

Định đoạt


trước sau

Advertisement

Chương 31: Định đoạt

Author: Lakshmi

Sau những cố gắng không ngừng nghỉ của Isis, ba cô công chúa đã chịu để yên cho cung điện của nàng. Mấy ngày qua là những ngày thoải mái nhất kể từ sau lễ đăng quang, nhưng kỳ nghỉ của nàng kéo dài không lâu.

"Chị ơi, chị ơi!" Tiếng gọi của cô bé vang vọng khắp cung điện kèm theo đó là tiếng bước chân dồn dập, Lita bất lực chạy theo phía sau, "Điện hạ, cẩn thận!" Nhưng lời nhắc của nàng chẳng làm Carol dừng lại.

Isis chơi cờ cùng Mitamul ngoài vườn, nghe tiếng gọi thì chau mày. Hình như cô bé luôn bỏ ngoài tai những gì được dặn và cố gắng đảo lộn trật tự trong cung thì phải.

"Ari, đừng để Carol gọi ầm lên như thế." Ngón tay xinh đẹp di chuyển quân cờ, "Ta thắng rồi!"

Mitamul chán nản chống cằm, "Không chơi nữa, lúc nào lệnh bà cũng thắng." Liếc mắt nhìn cô công chúa sông Nile vừa nhìn thấy Isis đã sà ngay vào lòng nàng bất chấp khuôn phép thì kinh ngạc, "Lệnh bà có nhận nhầm người không?"

"Ta cũng rất mong mình nhận nhầm người." Isis đã quá quen thuộc với cảnh này, vỗ nhẹ vào lưng cô bé một lát muốn nhắc Carol về sự hiện diện của Mitamul, "Có chuyện gì thế?"

Cô bé níu lấy y phục của nàng, dụi khuôn mặt đẫm nước mắt lên trên. Sau khi nhận ra mình đã làm bẩn trang phục, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì xấu hổ.

"Đứng lên đi đã, ở đây còn có công chúa Mitamul đấy." Nàng thu cánh tay về, có ra hiệu hơn nữa thì Carol cũng chẳng nhận ra đâu, trực tiếp nói thẳng vậy.

Lita tiến lên nửa kéo nửa đỡ tách Carol ra khỏi nàng, thấy Isis đánh mắt về phía chiếc ghế đối diện thì đặt Carol ngồi xuống đó. Nàng rút chiếc khăn tay lau sạch nước mắt cho cô bé, "Điện hạ, tôi đã nói người cần bình tĩnh mà."

"Hic... Em xin lỗi." Ánh mắt ái ngại nhìn Mitamul ngồi cạnh Isis, hình như cô lại vừa khiến chị ấy mất mặt.

Ari dọn dẹp bàn cờ rồi dâng lên vài món bánh điểm tâm, bà đã tìm ra công thức đúng của món bánh sữa lạc đà. Mấy ngày nay nó luôn nằm trong danh mục những món ăn yêu thích của Isis, không có nó thì tâm trạng nàng không vui.

"Cô vừa từ chính điện về ư, đã xảy ra chuyện gì?" Isis cầm lấy chiếc bánh sữa yêu thích rồi cắn một cái, vẫn không quên hỏi thăm Carol.

Nước mắt của Carol như có công tắc mà câu hỏi vừa nãy của nàng đã gạt cần về phía on, dòng thác xinh đẹp bắt đầu tuôn trào khiến cho Lita không kịp trở tay. Thấy cô bé cứ thút thít mãi chẳng nói nên lời, Isis đành phải bảo Lita kể thay.

Hoá ra việc Carol thường xuyên xuất hiện bên cạnh Memphis ở chính điện đã khiến Thalia chú ý, ả ta nhân cơ hội Lita vắng mặt một lát mà nhồi nhét vào đầu Carol những suy nghĩ rằng Đại thần quan Kapta là người quyền phép, có thể thực hiện bất kỳ mong muốn nào của Caro. Khoan bàn đến chuyện vì sao Thalia biết Carol đang tìm cách trở về nhà mà lợi dụng điểm yếu này, nhưng lời nói của ả đã thật sự tác động đến cô bé.

Carol dùng thân phận công chúa sông Nile để lính canh đưa nàng đến ngục giam Kapta, lúc tới đây cô bé lại bị lão già ấy mê hoặc bằng những hứa hẹn sẽ làm phép đưa Carol về. Nếu Memphis không phát hiện ra kịp lúc, có lẽ Carol đã thực sự mở khoá nhà lao thả lão ta ra ngoài.

Pharaoh Memphis tức giận tột độ đã ra lệnh trừng phạt đám lính canh dẫn Carol vào ngục nhưng cô bé đã ngăn cản cũng như cầu xin Memphis tha cho họ. Hắn đang muốn thị uy để những kẻ khác không dám làm càn lại vấp phải sự phản đối của Carol khiến cơn nóng giận trong hắn bốc cao ngùn ngụt, đó là chưa kể đến đoạn cầu xin không được thì chuyển sang mắng Memphis là bạo chúa của Carol.

May mắn cho cô bé, Isis đã kiềm hãm phần lớn tính cách bạo ngược của hắn. Nếu không chỉ với hai chữ bạo chúa, Carol rất có thể đã chầu trời chứ không còn lành lặn chạy về đây mách nàng.

Memphis sai người cho gọi Thalia đến để chất vấn nhưng ả ta lập tức chối, người trực tiếp dùng địa vị để làm việc tư là Carol nên cũng chẳng có bằng chứng kết tội cô ta. Hắn đành phải cảnh cáo đôi câu rồi sai người tống cổ cả Carol và Thalia ra khỏi chính điện, dáng vẻ hết sức lạnh lùng.

Dường như cơn thịnh nộ của Memphis chưa làm Carol tỉnh ngộ, cô bé nâng gương mặt đẫm nước mắt nhìn nàng: "Chị ơi, chị tha cho Đại thần quan Kapta được không?"

Lần này ngay cả Mitamul cũng không chịu nổi nữa, chẳng lẽ không ai nói cho công chúa sông Nile biết về tội trạng thật của Kapta ư, "Cô có biết Kapta phạm tội gì không?"

Isis hiểu được thắc mắc của Mitamul, lên tiếng giải đáp, "Không có hứng thú với chính trị, có đưa nhưng hình như chưa đọc." Một câu đơn giản nhưng giải bày nỗi khổ tâm của nàng.

"Ông ta chỉ nhận hối lộ, không đáng bị phạt nặng như thế..." Carol cúi đầu mân mê vạt áo, lớp vải dưới sự chà sát của cô đã bắt đầu nhàu nhĩ.

"Lita mang bản cáo trạng của Đại thần quan đến đây." Isis không đáp lại lời nhận xét của Carol, lập tức sai Lita trở về lấy bản cáo trạng.

Lúc bản văn kiện nằm trong tay cô bé, từng câu từng chữ của bản cáo trạng như đang tát thẳng vào mặt Carol. Kapta không chỉ thường xuyên ăn chặn tế phẩm, nhận của đút lót mà còn hà hiếp bá tánh, cưỡng bức dân lành.  Rất nhiều thiếu nữ nô lệ xinh đẹp đã mất mạng trong tay hắn vì không chịu nổi sự hành hạ biến thái của Kapta.

Vì cân nhắc đến thân phận tư tế nên chỉ công bố những tội danh không gây ảnh hưởng đến vị thế của thần điện. Lão già Kapta hoàn toàn không xứng đáng với tước vị Đại thần quan, là một nỗi ô nhục mà thần điện muốn che giấu!

"Cô nghĩ một kẻ mang trái tim tà ác như thế sẽ được các vị thần ban cho sức mạnh kỳ lạ gì sao?" Isis nhẹ nhàng đánh tan hy vọng của Carol, khi các vị thần cảm thấy đã đến lúc họ sẽ đưa cô bé về thôi.

Vậy mà cô lại tin những lời dối trá đó, suýt nữa đã mở khoá nhà lao để thả lão ra. Niềm hy vọng vừa bùng lên đã bị dập tắt không thương tiếc, Carol thẫn thờ ôm lấy văn kiện để mặc cho nước mắt tuôn rơi.

"Em... Em chỉ muốn được về nhà thôi mà." Cô bé cuộn người lại nức nở, sao lão ta dám lừa cô kia chứ, con người đó thật ác độc.

Isis không định an ủi cô bé, có những bài học phải tự trải nghiệm thì mới trưởng thành được.

"Đưa công chúa về phòng nghỉ ngơi." Lita nhẫn nại dỗ dành Carol đứng lên, Isis cảm thấy khả năng chịu đựng của nàng thật đáng nể.

Thật ra Lita cũng không kiên nhẫn đến mức đó, nhưng thân là người của lệnh bà nàng phải hoàn thành nhiệm vụ chăm sóc cô gái sông Nile. Sự việc hôm nay cũng là đòn cảnh tỉnh lệnh bà dành cho Carol, công chúa sông Nile phải hết sức tỉnh táo và cẩn trọng trong mọi việc.

Mitamul nhướng mày nhìn theo bóng lưng Carol rồi chuyển dần ánh mắt về nàng, "Với tính cách đơn thuần như vậy rất dễ bị kẻ khác lợi dụng, lệnh bà định bao bọc Carol mãi sao?"

"Cách trưởng thành của mỗi người không giống nhau. Trước đây cô cũng từng ngây thơ như thế nhưng Thái tử đã kìm kẹp rất tốt, chẳng phải Mitamul của bây giờ đã khác xưa rất nhiều sao?" Isis mỉm cười tán thưởng Mitamul khiến nàng ấy đỏ mặt.

Trong lòng đang âm thầm nghĩ đến Thalia, nàng có thể trông mong điều gì vào ả chứ. Nhìn thấy Carol ngày ngày lẽo đẽo theo Memphis và nhận được sự ưu ái của quần thần khiến ả đỏ mắt ghen tỵ. Kẻ nào dám ngán đường ả bước lên ngôi vị Hoàng phi, Thalia đều sẽ tìm cách tiêu diệt.

Dù em trai nàng nóng giận đến đâu cũng không để cơn giận lấn át lý trí, nhiều lắm là trách mắng Carol vài câu mà thôi. Mượn tay Pharaoh Memphis để giết con gái nữ thần sông Nile, não ả ta có vấn đề phải không?

...

Cả đoạn đường Carol luôn vùi đầu vào lòng Lita thút thít, tựa như gà con cần tìm hơi ấm của mẹ. Vất vả lắm Lita mới đưa được Carol về phòng, nhìn cô gái run rẩy đến tội nghiệp cũng khiến nàng không kìm lòng được, "Xin điện hạ hãy nghỉ ngơi, tôi sẽ chuẩn bị cho người vài món ăn nhẹ."

"Cảm ơn chị Lita!" Carol cố mỉm cười đáp lại, Lita cúi đầu lui ra.

Cô bé ngẩn ngơ một lúc lâu, khi nghe được tiếng đóng cửa thì vui vẻ xoay đầu: "Chị..." Nhưng nét mặt dần đông cứng, kẻ vừa đến không phải Lita.

Hassan giấu hai tay dưới vạt áo choàng giữ ngang thắt lưng, đôi mắt sắc bén nhìn về phía Carol. Hắn đã nghe về chuyện cô bé khiến Pharaoh nổi giận trên chính điện sáng nay vì những hành động ngu ngốc của mình.

"Sao anh lại vào đây?" Carol vội hỏi, cô vẫn không quên chuyện người đàn ông đáng sợ kia muốn giết cô.

Trước khi cô bé kịp thốt lên điều gì nữa, Hassan đã di chuyển đến cạnh Carol bằng tốc độ kinh người. Đoản kiếm giấu trong tay áo kề sát chiếc cổ mảnh dẻ của Carol, giọng điệu lạnh lùng gằn từng tiếng: "Chỉ cần ngươi kêu cứu, lưỡi dao của ta sẽ cắt phăng cổ họng của ngươi."

Cơ thể Carol run lên bần bật, liên tục nuốt nước bọt vì sợ hãi. Nước mắt dâng trào nơi khoé mi một lần nữa, dáng vẻ vừa đáng thương vừa tội nghiệp.

Những điều đó chẳng khiến Hassan động lòng, anh di chuyển mũi dao dọc theo phần cổ chuyển xuống lồng ngực trái nơi trái tim đang đập hỗn loạn: "Đáng lẽ ta nên giết ngươi trước khi ngươi làm những điều ngu xuẩn khiến lệnh bà mất mặt mới phải."

"... Chị đã nói, anh không được giết tôi mà..." Không biết cô bé lấy đâu ra tự tin, nói hết một câu đầy mạch lạc.

"Xoẹt!" Một lọn tóc vàng lả tả rơi xuống trước ánh mắt kinh hoàng tột độ của Carol, tốc độ dùng kiếm nhanh đến mức cô bé còn chưa kịp phản kháng.

Carol run rẩy lùi lại dùng hai tay ôm chặt cơ thể mình, gã đàn ông này lại muốn giết cô. Hassan sẽ không vì mệnh lệnh của Isis mà dừng lại, hắn sẽ không tha cho cô.

"Lệnh bà nhân từ cứu ngươi một lần nhưng ta có thể săn giết ngươi cả đời Carol. Hãy biết quý trọng tính mạng nhỏ bé của mình mà hành xử cho cẩn trọng!" Hassan cau mày ghét bỏ, xoay đoản kiếm về phía cô bé.

Carol nhìn thanh kiếm giáng xuống, hoảng sợ đưa hai tay ra chống đỡ, hét lên: "Không!!!" Nhưng mũi dao vốn không chạm vào cô bé mà cắm thẳng xuống chiếc đệm bên cạnh.

"Hassan, anh làm gì ở đây?" Lita nghe tiếng hét thất thanh thì bưng khay thức ăn xông vào, đúng lúc bắt gặp Hassan ở trong phòng Carol.

Hắn xoay người lại, mỉm cười hiền lành với Lita: "Tôi đến để chào công chúa sông Nile."

Carol trông thấy Lita trở về cố gắng bò qua, run rẩy nắm lấy vạt áo của nàng, khóc lớn: "Hu hu, Lita, cứu em với!"

Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Hassan không giống như kẻ vừa làm chuyện xấu, nhưng đoản kiếm cắm ngập trên đệm lại tố cáo hắn ta. Nàng thở dài một tiếng, đặt khay thức ăn sang một bên rồi đỡ lấy Carol, "Anh nên đến chỗ lệnh bà, có lẽ người đang đợi anh."

"Phải rồi, tôi không nên để người đợi. Vậy thì xin tạm biệt điện hạ, ngày nào đó đẹp trời tôi lại đến thăm người." Hassan giữ nguyên nụ cười trên môi cúi đầu trước Carol rồi rời khỏi phòng cô bé.

Đợi Hassan khuất bóng, những tiếng nấc nghẹn trong cổ họng mới được thốt ra, Carol cuộn tròn cơ thể run rẩy ôm lấy Lita: "Hu hu, hắn ta muốn giết em, muốn giết em thật đó!"

Lệnh bà muốn Carol sống nên hắn mới chỉ cảnh cáo cô bé, nhưng làm đến mức này có đáng không: "Điện hạ, xin hãy bình tâm, đã có tôi ở đây rồi."

...

Ari vừa báo cáo lại việc làm của Hassan khiến Isis buông văn kiện trên tay xuống, "Ta biết rồi, cho Hassan vào đi." Con người hắn chỗ nào cũng tốt, chẳng qua mỗi lần có chuyện liên quan đến nàng thì lại trở nên quá tàn nhẫn.

"Lệnh bà, những thứ người cần tôi đã chuẩn bị xong!" Hassan cúi đầu trước nàng.

"Làm tốt lắm, bà Ari vừa pha trà mới, nghe nói có xuất xứ từ phía tây, anh cũng nếm thử xem." Isis rời xa bàn làm việc, di chuyển đến khu vực nghỉ ngơi.

Vị trà thanh mát là dịu cái nóng nơi cổ họng, Isis mỉm cười đặt tách trà xuống, "Quả nhiên là trà hiếm, rất ngon!" Hassan thưởng thức mùi vị, gật đầu tán thưởng.

"Carol chỉ là một đứa trẻ, anh không cần mạnh tay như thế đâu." Nàng chắc chắn Hassan sẽ hiểu ý mình, hắn thoáng chau mày, "Lệnh bà, năm người mười sáu tuổi cũng không ngây thơ như cô ta."

Hoàn cảnh trưởng thành của hai người hoàn toàn khác nhau, Carol sinh trưởng trong một thế giới hoà bình đơn giản còn nàng từ lúc lọt lòng đã phải tiếp xúc với trò chơi quyền lực. Nếu được chọn lựa, Isis rất muốn có một cuộc sống yên bình như Carol nhưng nàng còn cả một Ai Cập phải gánh vác, Isis đành phải bước lên con đường khó khăn này.

"Chúng ta không giống nhau nên anh đừng áp đặt cô bé ấy như vậy. Hay là..." Một ý tưởng chợt hiện ra trong đầu nàng, Isis nghiêng đầu thăm dò ý tứ của Hassan.

"Lệnh bà muốn tôi dạy dỗ công chúa sông Nile sao?" Hassan đọc được suy nghĩ qua ánh mắt của nàng, lệnh bà của hắn cảm thấy hắn chưa đủ bận rộn hay sao, "Tôi xin phép được từ chối!"

Isis thở dài não nề tựa lưng vào đệm mềm, mân mê tách trà nhưng chẳng hề đưa lên miệng, "Ta biết anh sẽ không chịu mà. Chỗ của Memphis tạm thời chắc không tiếp nhận Carol đâu, cứ để ta đích thân chỉ dẫn cô bé vậy."

Nàng âm thầm nhẩm đếm đến ba, Hassan vươn tay giữ tách trà bị khuấy đảo liên hồi, "Được rồi, lệnh bà đừng bận tâm về chuyện của con gái sông Nile."

"Nhưng anh ghét cô bé như vậy..." Isis e ngại nhìn hắn, có vẻ rất suy tư, "Tôi hứa sẽ không nổi giận nữa." Hassan bất lực trước dáng vẻ của nàng bây giờ.

"Thật là tốt quá!" Nàng hài lòng gật đầu, nhưng vui vẻ chưa bao lâu đã bị Hassan gõ vào trán một cái, "Nàng biết là tôi sẽ chẳng khước từ nàng điều gì!"

Isis bị đau ôm lấy vầng trán, khẽ nói: "Ta biết, nên ta luôn ỷ vào anh."

Hassan vươn tay chạm vào chỗ bị hắn gõ, nhẹ nhàng xoa cho nàng, "Lệnh bà cứ tiếp tục ỷ lại, tôi vẫn luôn ở đây, ngay bên cạnh nàng."

Người tài hoa như Hassan đáng lẽ không nên rung động trước một kẻ như nàng, Isis khổ sở chau mày giữ lấy bàn tay đang xoa vết thương cho mình, "Bất kỳ lúc nào anh mệt mỏi, hãy rời khỏi đây và đến y viện ở Giza. Ở đó có đầy đủ mọi thứ để anh chuyên tâm nghiên cứu y thuật, ta cũng sẽ đảm bảo cuộc sống của anh được sung túc."

"Việc ở bên nàng không bao giờ khiến tôi mệt mỏi, trừ khi nàng nhẫn tâm rời bỏ tôi." Tình cảm dịu dàng trong ánh mắt hắn bao trùm lấy Isis rồi nhấn chìm nàng.

"Chuyện giữa ta và Ismir..." Isis cảm thấy hổ thẹn vì không thể đáp lại Hassan, từ lâu trái tim đầy vết thương của nàng không còn tin vào tình yêu nữa rồi.

Một ngón tay thon dài đặt lên môi nàng ngăn những lời tiếp theo, "Tôi chỉ cần ở bên nàng là đủ, những thứ khác tôi chưa từng quan tâm." Hassan nghiêng đầu khẽ đặt lên trán nàng một nụ hôn.

Cái chạm môi còn nhẹ hơn cú rơi của cánh hoa rụng xuống mặt nước, thoáng qua như một cơn gió trong lành. Trong suốt bốn năm kề cận bên Isis, hắn mới dám một lần vượt qua ranh giới.

Với hắn, chỉ cần thế này là đủ!

*

Memphis vừa thoát khỏi sự quấy rầy của Thalia thì nhanh chân chạy đến tẩm cung của nàng, hắn tức giận trừng mắt với Isis khi nàng đang dùng bữa tối, "Hoàng tỷ, tỷ cố tình không thiết triều với đệ phải không?"

Isis đưa tay vẫy hắn, "Đệ cũng lại đây ăn đi, vất vả cả ngày rồi." Ari nhanh chóng dọn thêm chỗ ngồi và đưa rượu lên.

Pharaoh trẻ tuổi cởi áo choàng rồi ngồi phịch xuống vị trí còn trống, cầm lấy miếng bánh mì chấm vào món thịt hầm, "Mai tỷ hãy lên triều cùng đệ, có quốc gia nào mà Pharaoh thì làm việc cật lực còn Nữ hoàng thì suốt ngày chơi đùa trong cung không?"

"Thằng nhóc này, đệ nghĩ tỷ rảnh lắm hả?" Isis tức giận lườm hắn nhưng nhìn thấy vẻ sầu não của Memphis cũng đành thôi, "Khi các cô công chúa đều về nước, tỷ sẽ thiết triều cùng đệ. Thời gian đầu Pharaoh vẫn nên tự mình xử lý chính vụ, mấy lão thần mà thấy tỷ xuất hiện chắc sẽ càm ràm đấy."

"Haizz, đệ biết rồi. Từ mai tỷ cũng đừng để Carol đến chính điện nữa, nếu không Thalia lại đòi đến theo." Memphis rùng mình khi nhớ đến cô gái với cơ thể đầy đà suốt ngày tìm cách quyến rũ hắn.

"Đệ nổi giận với Carol để Thalia không có cớ đến chính điện chứ gì?" Nàng mỉm cười nhìn em trai gật đầu, "Yên tâm từ giờ cô bé sẽ bận rộn học hành lắm, không có thời gian lui tới chính điện nữa đâu."

Memphis rất an tâm khi giao phó Carol cho hoàng tỷ, hai người vừa thưởng thức bữa tối vừa bàn chính sự trong triều. Thalia không phải ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị Hoàng phi, thứ ả ta khao khát chỉ có quyền lực.

Carol


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện