Đồng Ái Nhân Hạ Nguyệt

Trúng Độc 1


trước sau

"AAA!!!"

Đêm hôm khuya khắt mọi người đang ngủ thì từ đâu ra một tiếng hét thảm thiết phát ra từ Đại Thanh Thư và tiếp sau đó là tiếng roi quất vừa nghe thôi là đã đau thấu trời rồi.

Hồng Hạ lạnh lùng nhìn Não Cá Vàng, một tay cầm roi tiến tới hắn, từng mỗi bước đi đều tỏa ra sát khí nồng nặc cùng vói cơn ớn lạnh đến tận xương tủy ập đến Não Vàng, hắn sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu nào, rúc người lại thành con tôm, sợ hãi nói:

"Chủ... chủ tử... tha mạng a! ta... ta... nhất thời tức giận quá nên... nên... mới nói như vậy, ta... ta... ta sẽ... đi phong tỏa Đại Thanh Thư rồi di... di chuyển nó đi chỗ khác..."

" Không cần dời đi và xóa đâu giấu vết đâu, cứ để yên ở đó là được"

Não Vàng nghe vậy liền nổi máu hiếu kì, không cần nghĩ trước hậu quả như thế nào liền hỏi: "Tại sao không cần ạ?"

"Vụ moi móc thông tin nhà Trần ngươi đang bỏ bê ở đó nhỉ? Ta định lật đổ cái nhà đó nhưng sức không đủ, với lại chủ tử của nhóm quỷ vệ đó đang muốn ta làm quỷ vệ cho hắn. Ta định cố tình bị bắt đi rồi gia nhập vào nhóm đó, làm cách nào đó để bọn họ giúp ta mà còn có lợi cho bọn họ"

"Ngươi biết nhiệm vụ của ngươi là gì rồi đó nhỉ?"

"Vâng, là... là điều tra xem mục tiêu của bọn họ... đúng không ạ?"

"Nếu không cùng mục tiêu"

"Tạo ra cuộc tấn công giả, cầm đầu là... nhà Trần để... bọn họ có thêm mục tiêu mới"

Nói xong liền lùi xuống vài bước dè chừng với Hồng Hạ, hắn sợ y lại đánh hắn tiếp nên cũng không nghĩ nhiều mà nhanh chân trốn sau mấy cái kệ sách. Hồng Hạ thấy vậy buồn bực hỏi:

"Trốn cái gì? Bộ ta trông đáng sợ như vậy à?"

"Đáng... đáng sợ chứ... nhưng không bằng cái tên mà ngươi nói là nguy hiểm hơn ngươi"

"Hừ"

Y xoay người, thô bạo đá cửa một cái "rầm" và xông ra ngoài, Bách Thư chậm rãi tiến tới đóng cánh cửa đang mở toang hoang rồi xoay qua Não Vàng, dìu hắn tới bàn xong rồi đưa chai thuốc trong tay cho hắn. Não Cá Vàng ngớ người, hỏi"

"Ngươi đưa ta cái này làm chi?"

"Bôi lên vết thương"

"Không, ta không bôi đâu, đau và nhột lắm!"

"..."

Bách Khoa Tàng Thư im lặng một hồi rồi tiến tới chỗ Não Cá Vàng đang ngồi, hắn đặt tay lên vai cậu rồi đè cậu ra, Não Vàng còn chưa lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra thì hắn thình lình cởi đồ ở nửa thân trên cậu ra. Não Vàng ù ù cạc cạc đẩy hắn, che ngực hỏi:

"Ngươi... ngươi làm gì vậy?"

"... Ngươi không bôi thì ta giúp một tay"

"Khoan... khoan đã, ngươi đừng có động vào ta, ta tự làm là được chứ gì, a... ha ha ha ha ha, nhột quá ha ha ha ha Buôn cái tay của ngươi ra! Há há há nhột... ha ha ha đừng..."

Não Cá Vàng đẩy mạnh hắn ra nhưng bị Bách Thư cố định hai tay của Não Vàng ở trên đầu cậu rồi hắn định bôi thuốc lên vết thương ở giữa ngực của Não Vàng thì cánh cửa của Đại Thanh Thư mở xoạc ra như bị ai đó đá vậy. Từ bên ngoài có một thiếu niên tóc đen hắc phục toàn thân tỏa ra khí tức hơi nguy hiểm bước vào, thiếu niên nọ nhìn hai ngươi bằng đôi mắt sáng ngời thản nhiên ung dung.

Là Ảnh Thất, chắc là được Ảnh Tứ phái đến để đi thăm dò rồi. Cậu thấy một người đè lên người kia, một tay đè lên hai tay người kia tay còn lại thì cầm chai sứ gì đó. Ảnh Thất dơ tay lên chỉ hai người, hỏi:

"Các ngươi đang làm gì vậy"

Bách Thư nghe người nọ hỏi vậy liền mặc lại quần áo cho cậu rồi buôn Não Vàng ra, hắn chỉnh chu lại quần áo và khí thế. Chấp tay cúi người rồi bình tĩnh nói:

"Thứ lỗi vì đã làm bẩn mắt khách nhân"

"..."

Ảnh Thất im lặng một hồi rồi lên tiếng: "Ta vừa mới đến nước Liên Khăm này ở chưa được bao lâu liền nghe được có một cái thư viện tên là Đại Thanh Thư ở gần đây, nghe nói là nơi này rất là rộng lớn nên ta muốn thăm quan một vòng xem xem có giống trong lời đồn hay không"

Bách Thư híp mắt lại quan sát cách người nọ ăn mặc và dáng đi, đáp lại: "Được chứ, khách nhân muốn đi lâu nào, ở đây có các câu truyện cổ tích, tiểu thuyết, truyền thuyết ở lâu ba, những thứ tạp sách có trong thường ngày ở lâu hai và một, còn ở đây là chứa những thông tin về các gia tộc, triều đình của các nước Lam Châu, Liên Khăm, Thăng Long, Khổng Hoàng, Xích Quỷ"

"Đúng là nhiều thông tin thật, không biết nơi này có cất giữ về thông tin của Ảnh Cung hay không"

"Không có" hắn dứt khoát trả lời

Ảnh Thất cũng rất bình tĩnh nói tiếp: "Nơi này có chứa nhiều thông tin khó moi từ các nước thế kia thì không có chuyện không có các thông tin ngầm. Bây giờ ta cũng khá tò mò tại sao các hạ lại lưu trữ những thông tin ngầm đó làm gì"

Bách Thư không còn híp mắt nữa, hắn mở mắt ra nghiêm túc nói: "Ngại quá, không biết các hạ là quỷ vệ nơi nào nhưng đây là nơi cất giấu thông tin tuyệt mật của các thế lực ngầm để cung cấp cho chủ tử bọn ta, không có dịch vụ cung cấp thông tin cho người khác hay bất kì người nào trong thế lực nào đó có sức uy hiếp lớn đến nơi này và chủ tử bọn ta"

"Không biết chủ tử nhà ngươi cần những thông tin đó để làm gì"

"Nhàn quá thì xem cho vui thôi, xem xong rồi thì cũng quên thôi, hỏi nhiều quá, các hạ muốn gì thì làm cái đó đi, đừng có đụng vào mấy cái thông tin mật"

Bách Thư dứt lời xong liền quay qua Não Vàng, mặc kệ Ảnh Thất tiến sâu vào hành lang, hắn nói nhỏ: "Ngươi đấy nhá, sau này biết giữ mồm miệng chút đi chứ đừng có nói chuyện mật này cho thế lực chợ quỷ hay thế lực khác, hôm nay chủ tử có chuyện xử lí với gián điệp nên nương tay với ngươi, mà bây giờ ngươi lại gây thêm chuyện cho chủ tử, lần sau nhớ cận thận hơn mà hành động"

"Vâng... ta biết rồi, nhưng mà do ngươi... chọc ta mà..." Não Vàng tủi thân cúi đầu nắm hai tay lại với nhau

"Xin lỗi"

"...Bách huynh... ui, sao hôm nay ngươi lại tốt bụng ghê đó, ngươi dẫn ta đi ăn đi!"

____________

Hồng Hạ một thân áo đen kín thân che mặt đang nằm úp trên ngói nhà của phòng Trần phu nhân, sau khi nằm im bát phong bất động ở đó nghe lén động tĩnh bên trong hơn nửa canh giờ nhưng không có gì khả nghi.

Y đã rất cận thận tiếp cận ả không phát ra tiếng động nào rồi thế mà mấy quỷ vệ ở trong đây vẫn còn nghi ngờ là có người lẻn vào viện, đúng là sai sót một chút thôi là bị phát hiện ngay. Mà nãy giờ cứ nghĩ đi nghĩ lại thì cứ cảm thấy cô ta đã đổi người đi rồi, nếu không thì từ nãy giờ đã nghe giọng của ả hay hát vào buổi tối rồi.

Trần phu nhân, tên thật là Trần Liễu Đa, trước mặt người ta thì yểu điệu cười nói nhẹ nhàng rất thực nữ, từng lời nói và hành động đều rất có chừng mực. Còn mặt sau thì hiền bần ái phú, tâm cơ hiểm độc, tàn nhẫn, cũng hay thường dùng mưu kế lên người Hồng Hạ vì y hay thường làm cản đường làm tiên của tên Trần Đan Chu đó.

Vào một hôm, có một nhóm năm người gồm "hắn" là cầm đầu, Hiên Viên Trạch, Đoãn Mi Vô, Ngụy Mặc Doãn, và Lam Vân Xuyên cực kì nổi tiếng với cái danh "Phá làng phá xóm". Nhóm người đó muốn tới Liên Khăm để chơi nhưng chính vì sự quyết định thiếu suy nghĩ của Hiên Trạch mà ngày hôm đó Vân Xuyên bị tên đó hại làm cho bị mù.

Chuyện là, hôm đó Hiên Trạch nhờ Vân Xuyên đi mua món ăn đặc sản của vùng này, mà món ăn đó chính là món ăn mà nhà Trần sáng chế ra. Y lúc đó chưa hiểu chuyện nên liền đi thẳng vào quán ăn mà ả mở, gặp Liễu Đa rồi bị ả chế giễu nên y rất tức giận, lao vào đánh ả túi bụi mà lại bị Đan Chu đá một cước rất mạnh, sau khi Vân Xuyên lãnh đủ một cước của tên đó thì nôn một đống máu rồi bò dậy không nổi, tên đó từ từ tiến tới Vân Xuyên rồi nâng cằm y lên và cho một loại bột gây mù vào mắt y rồi bỏ đi cùng ả.

"Hắn" cảm thấy trong lòng có chuyện không ổn liền chạy đi tìm y, thấy y nằm dưới đất cùng vũng máu, "hắn" liền chạy tới bế y lên rồi đi tìm Ngụy Doãn để trị thương nhưng loại độc này không có thuốc giải nên tạm thời dùng loại thuốc khác để trị tạm thời, tuy có thể miễn cưỡng thấy được cảnh vật xung quanh nhưng cũng chỉ thấy được một chút thôi, còn lại là mảng màu tối và lẻ tẻ những mảng màu xám.

Có lẽ mối thù của ngày hôm đó y sẽ trả vào hôm nay. Bên cạnh Hồng Hạ đột ngột có một người tiến tới rồi ngồi xuống cạnh y, người nọ nói:

"Nằm đây mát quá nhỉ, ta không ngờ ngươi lại ẩn mình tốt đến như vậy, nhìn qua chỗ này mấy lần rồi mời nhận ra ngươi đang nằm ở đây"

"Ta nhận không nổi lời khen này của ngươi đâu, "tiểu nha hoàn tốt bụng""

"Ha, ta đây là khen thật lòng đó, không phải đang mỉa mai ngươi đâu"

"Hồi nãy ngươi nói cái gì ta quên rồi"

"..."

Cô dơ tay lên rồi búng một cái, từ tám phương bốn hướng thình lình xuất hiện những tấm lưới vàng kim đang phát sáng rộng hơn cả cái phủ Trần phu nhân càng tụ lại ở giữa phủ thì càng thu hẹp lại. Ngọc thoáng cái cũng không thấy bóng dáng đâu còn Hồng Hạ thì định nhảy lên trên để thoát ra nhưng tấm lưới ấy thu lại quá nhanh nên đã bích lại cái lỗ ở trên đầu, Hồng Hạ tìm lối ra nhưng những đường lưới đan xen lẫn nhau ấy quá hẹp nên không ra được.

Y cũng không ngạc nhiên mấy vì đã lường trước được chuyện này rồi, sau khi bị tóm gọn tại ở giữa sân thì những quỷ vệ xung quanh tụ lại ở giữa sân. Cô đi ra từ nhóm người đó rồi trói tay y lại ở sau lưng, tiện sẵng mỉa mai y một câu:

"Thế tử điện hạ à, ngươi bây giờ có vẻ như là còn sống nhỉ? Không sao, không lâu nữa ngươi sẽ "sống tốt" hơn bây giờ thôi"

"Ầy, ả còn sẽ "sống tốt" hơn ta gấp 10 lần nữa kìa, sao không đi lo ả trước đi? Lo ta làm gì? Ả là con người ấy chứ ta đâu có phải con người đâu"

"..."

Cô quay qua tên thống lĩnh, lạnh lùng nói: "Thống lĩnh, tên này không hề tầm thường, cần phải phế hắn trước khi hắn tìm tới Trần phu nhân"

"Ừm, mau mang tên đó đi"

"Vâng"

Ngọc quay qua Hồng Hạ, cầm cái tấm lưới đó lên rồi đi vào rừng bằng một cách thản nhiên. Sau khi đi vào khu rừng này gần được nửa canh giờ thì Ngọc dừng lại rồi ném Hồng Hạ xuống đất không thương tiếc, cô nâng cằm Hồng Hạ lên, nói:

"Tiếc cho cặp mắt đẹp mê người hôm ấy lai bị chủ tử của ta hại thành thế này, chậc, để ta giúp ngươi phế nó luôn, chắc ngươi không cần nó đâu nhỉ?"

"Ha, ta không cần, nhưng... "hắn" cần"

""Hắn"? Cái tên quái dị không rõ thân phận từ chỗ nào chui ra đó hả? Chẳng phải ngươi đẩy hắn xuống vực rồi sao"

"..."

Hồng Hạ nhắm chặt đôi mắt lại nhưng bị cô dùng tay tách mí mắt ra rồi lấy cái chai sứ màu đen từ tay đang nâng cằm y, cô đổ một loại chất lỏng trắng đục từ trong chai vào đôi mắt của Hồng Hạ.

Cảm nhận được một cơn lạnh ngắt từ đôi mắt, sau đó có một cơn đau mắt đến thấu xương rồi từ từ lan tới não, Hồng Hạ cắn răng chịu đựng không kêu hay rên tiếng nào. Cơn đau đầu và đôi mắt ấy đau như búa bổ càng ngày càng nghiêm trọng khiến y đổ mồ hôi như tắm. Ngọc nói:

"Đây không phải độc bình thường đâu, mà là từ cái chất độc mà chủ tử ta làm mù mắt ngươi vào hôm đó nhưng đây là chất độc mạnh gấp 10 lần mà chủ tử ta chế ra để cho ngươi dùng đó, đây cũng là bản hoàn thiện của tác phẩm của chủ tử ta đó. Nếu một người có cơ thể khỏe mạnh dính phải thì đầu và mắt đau như búa bổ, tiếp sau đó là chảy máu cam và mắt sẽ chảy ra máu, sau một canh giờ không có thuốc giải thì sẽ bị chóng mặt, buồn nôn, thổ huyết, khó thở, sốt cao mà nặng hơn nữa là tử vong. Nhưng mà với cái cơ thể này của ngươi thì có lẽ là chỉ bị chóng mặt, khó thở, đau đầu và sốt cao thôi chứ không có chết, nhưng cũng sẽ để lại di chứng, là bị mù"

"Ha... tâm cơ nữ nhân thật... khó lường..."

"Quá khen, ta còn có chuyện, tạm biệt ~" - Trước khi đi cô còn tặng Hồng Hạ vài nhát kiếm ở ngay bụng và ngực rồi rời đi.

Y nằm ở dưới đất thở gấp, cố gắng cởi trói nhưng không thành vì đây là dây trói tiên, nhưng mà trước tiên phải đẩy thứ độc tố trong người ra đã, y liền lấy một cục đá sắc nhọn ở dưới đất rồi cắt một đường ở cổ tay để ép độc ra. Sau khi ép độc xong, tình trạng của y cũng tốt hơn một chút, có thể nói là miễn cưỡng đi đứng chạy nhảy và đánh tay đôi với một ảnh vệ mới vào nghề.

Hồng Hạ dùng sức để xé tấm lưới nhưng không được, liền chơi máu liều nhiều hơn máu não dùng hai tay ở sau lưng cầm lấy tấm lưới rồi dùng sức xé ra. Thấy tấm lưới bị dãng ra không ít liền dùng nhiều sức hơn, kết quả là dùng sức nhiều quá nên linh lực bộc phát quá trớn khiến tấm lưới bị xé ra thành nhiều mảnh, đồng thời việc cố gắng xé tấm lưới trói tiên ấy khiến y thổ huyết ra một đống máu lên quần áo của chính bảnh thân mình.

Y nhổm người dậy bằng một cách khó khăn, dùng chính máu củamình vẽ lên một trận địa rút ngàn dặm đất trên đất rồi thi triển thuật đến ĐạiThanh Thư để nhờ sự giúp đỡ.

Truyện convert hay : Giang Thần Đường Sở Sở

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện