Đối Thủ, Đừng Hòng Trốn!

(H)


trước sau

Bạch Hạo Thiên phảng phất như muốn chết lặng, mặc dù lúc trước Huyền Đông Trạch vẫn luôn tỏ thái độ khó ở với anh, nhưng ánh mắt so với hiện tại không hề mang theo tư vị lạnh lẽo nào.

Bạch Hạo Thiên đờ đẫn bị Huyền Đông Trạch tha vào khách sạn như thế nào cũng chẳng nhớ nổi chỉ chợt bừng tỉnh khi bị người ta mạnh bạo ném lên giường.

Bạch Hạo Thiên nhìn thấy Huyền Đông Trạch thoát y phục trên người mới hốt hoảng hồi phục thần trí, nghi hoặc hỏi: "Anh...anh muốn làm gì?"

Huyền Đông Trạch đáng khinh nở nụ cười, trong đáy mắt lan tràn bạo liệt cùng hận ý.

"Muốn làm gì à? Hừ! Cậu còn có tư cách hỏi câu này sao? Tôi hiện tại chính là muốn đòi lại món nợ năm năm trước cùng với món nợ hiện tại, tất cả đều đòi lại ở trên người cậu. Lão tử hôm nay thượng chết cậu. "

Nói rồi hắn nhào đến áp lên người Bạch Hạo Thiên, chế trụ anh, ra sức hôn loạn.

Bạch Hạo Thiên bất lực phản kháng, sợ làm tổn thương người kia, chỉ có thể yếu ớt chống cực, run rẩy cầu xin.

"Ưm!...Anh Đồng Trạch đừng như vậy!"

Huyền Đông Trạch đương nhiên không thể nào để cho Bạch Hạo Thiên có cơ hội chống cực, hắn hiện tại chính là muốn xả hết bực tức cùng những cảm xúc tiêu cực cứ không ngừng tích tụ ở trong lòng. 

Hắn không muốn mất Bạch Hạo Thiên một lần nữa, không thể để cho anh trốn chạy vì bất cứ lý do nào. Hắn muốn khiến cho anh hãm sâu tư vị của hắn, nhớ đến khắc cốt ghi tâm, mãi cũng không thể dứt ra được. Nhưng hắn hết cách rồi, giữa bọn họ không hề có một chút ràng buộc nào, giống hệt bèo nước gặp nhau, tách ra rồi biết nơi đâu tìm kiếm. 

Nên hắn chỉ có thể liều mạng thử một lần, không phải người ta thường nói tìиɦ ɖu͙ƈ là cách hiệu quả nhất để kết nối con người với con người sao? Chỉ mong người kia có thể phát sinh chút gì đó với hắn, không cần quá nhiều tình cảm, cứ để tìиɦ ɖu͙ƈ mở đường là được. Nhưng hắn không thể cầu xin Bạch Hạo Thiên, hắn chỉ còn cách trói buộc cùng cưỡng ép, chỉ vọng có thể giữ người kia ở lại bên mình.

Huyền Đông Trạch tự biến bản thân mình thành một tên cường hào ác bá, bóp chặt quai hàm Bạch Hạo Thiên ép anh nhìn hắn, mở miệng mà máy móc đọc ra lời thoại đã thảo sẵn trong đầu: 

"Câm miệng, lão tử cho phép cậu mở miệng sao? Năm năm trước cậu xem tôi là cái gì? Thượng tôi một đêm liền tôi thắng cuộc, cậu cơ bản còn chẳng tham gia cuộc thi đó, tôi thắng có ý nghĩa gì sao? Lúc đó cậu xem tôi là cái gì? Con điếm à? Thượng xong liền có thưởng. Tôi nói cho cậu biết, hôm nay tôi phải đòi lại tất cả."

Nói rồi Huyền Đông Trạch dùng cà vạt trói chặt cổ tay Bạch Hạo Thiên, phớt lờ sự vùng vẫy yếu ớt của Bạch Hạo Thiên bắt đầu xé mở y phục của anh.

"Anh Đông Trạch... đừng mà, mau dừng lại đi, em sẽ không bỏ trốn nữa, xin anh đừng như vậy."

Bạch Hạo Thiên đôi mắt không biết từ bao giờ đã phủ kín một tầng hơi nước cô đọng đến mức sắp sửa trào ra,  anh khản giọng cầu xin Huyền Đông Trạch. Anh muốn nói cho hắn biết không phải như vậy, năm đó không phải như vậy. Huyền Đông Trạch ở trong lòng anh cao quý như thế nào, tại sao hắn lại có thể ví bản thân mình rẻ rúng như vậy.

Năm năm trước Bạch Hạo Thiên biết mình sắp phải rời khỏi rồi, anh ích kỷ chỉ muốn một lần một lần ôm lấy người kia, chỉ muốn một lần cùng người hòa làm một, nên mới đê hèn nghĩ ra cái kế hoạch đó. Tâm cơ là Bạch Hạo Thiên anh, kỹ nữ là anh, anh chỉ muốn xin hắn đừng nói như thế nữa, đừng tự hạ thấp bản thân mình.

"Làm sao lại khóc? Nhục nhã? Ha ha vậy cậu có biết cảm giác của tôi sau khi bị cậu thượng xong rồi bỏ trốn nó như thế nào không? Tôi còn tự hỏi bản thân đáng sợ như thế nào mới khiến cậu như vậy? Cậu sợ hãi tôi à? Hay ghê tởm tôi? Chán ghét tôi? Bạch Hạo Thiên cậu rốt cuộc đang chơi trò gì vậy?"

Huyền Đông Trạch kỳ thực muốn nghe lời thật lòng, hắn đã trăm ngàn lần muốn hỏi Bạch Hạo Thiên, nhưng lại không dám, vì hắn có một tật xấu, lời ra đến miệng đều hệt như mắng người, thú thật hắn cũng rất sợ, sợ nghe lời thật lòng... Nên hắn hèn nhát che kín miệng anh lại.

Bạch Hạo Thiên đau khổ lắc đầu, cổ họng phát ra âm thanh khản đặc. Anh muốn nói, anh hiện tại liền sẽ nói cho hắn nghe tất cả, xin hắn đừng nghĩ vẫn vơ tệ hại như vậy nữa. Nhưng Huyền Đông Trạch lại chặn miệng anh rồi, anh chỉ có thể đau đớn mà rơi nước mắt trong vô vọng.

"Đừng khóc, Bạch Hạo Thiên, kẻ nên khóc là tôi mới đúng hahaha. Hết lần này đến lần khác cướp hào quang của tôi, cướp bạn gái của tôi cậu đùa chưa đủ sao? Nhưng lần này lại là cái gì? Cậu xuất hiện một lần nữa quyến rũ tôi, để tôi nhận ra mình thích cậu rồi cậu lại muốn bỏ trốn. Cậu đùa tôi đấy à? Đùa như vậy vui không? Nếu đã muốn trốn còn nói yêu tôi làm gì, để tôi hi vọng làm gì, Bạch Hạo Thiên kẻ nên khóc phải là tôi... "

Huyền Đông Trạch cười nắc nẻ, đôi vai hắn run lên. Sâu bên trong sự điên cuồng ấy toát ra vẻ bất lực.

Rồi hắn cuối người liếʍ ɭáρ khắp cơ thể anh, từng ngụm từng ngụm cắn lên yết hầu anh, mỗi một lần như vậy cơ thể Bạch Hạo Thiên lại không kềm chế được mà run lên nhè nhẹ khiến Huyền Đông Trạch vui lòng thích ý. Hắn hút lấy mỗi tất da thịt để lại hàng tá dấu hôn như cố tình khẳng định chủ quyền, đôi tay hư hỏng linh hoạt vuốt ve bờ ngực vừa săn chắc lại mềm mại, trong lòng Huyền Đông Trạch không khỏi xuýt xoa thì ra cảm giác thực lại mê người đến vậy.

Nhìn khuôn ngực phập phồng kia mà xem, làn da trắng nõn hồng lên vì động tác gợϊ ȶìиɦ của hắn.

Du͙ƈ vọиɠ nhanh chóng thắng thế biến đầu óc Huyền Đông Trạch trở thành một mớ hỗn độn, hắn dời tầm mắt đến vị trí yêu thích của mình, một bên xoa nắn một bên tàn nhẫn cắи ʍút̼, chẳng mấy chốc đã khiến nhũ tiêm hồng hào của Bạch Hạo Thiên biến thành một màu đỏ cương cứng, nơi đó còn bị nước bọt làm cho ướŧ áŧ cực độ dâm mỹ,  Huyền Đông Trạch cắn đến rướm máu.

Nụ hôn như cánh hoa màu đỏ thẫm rải rác rơi trên thân thể Bạch Hạo Thiên, tiếng rêи ɾỉ như có như không truyền đến, Huyền Đông Trạch đầu lưỡi hệt như con rắn nhỏ một đường đi xuống, hôn lên bụng anh lại đảo quanh rốn nhưng rồi hắn chợt dừng lại, ở bụng dưới của Bạch Hạo Thiên cách rốn một khoảng có một vết sẹo dài gồ lên như một con đĩa xấu xí phá nát sự hoàn mỹ của cơ thể.

Bạch Hạo Thiên từng làm phẫu thuật?

Trong giây phút hắn đã muốn dừng lại, hắn muốn hỏi anh chuyện gì đã xảy ra, vì sao lại có vết sẹo dài như vậy? Nhưng hắn đã không thể, hắn hướng tầm mắt nhìn về phía Bạch Hạo Thiên vẫn đang dương đôi mắt bất lực cầu xin hắn, Huyền Đông Trạch hắn không thể dừng lại.

Bạch Hạo Thiên mặc dù cổ tay đã rướm máu, nhưng vẫn cố tìm cách giải thoát cho chính mình. Anh không thể nào ngờ đến chính là khi Huyền Đông Trạch vừa liếʍ ɭáρ đầu nhũ của anh như một món đồ ngọt thơm ngon lại vừa đưa tay tự mở rộng cho chính mình, hắn qua loa dùng gel bôi trơn có sẵn trong khách sạn bôi bên hậu huyện rồi dùng ngón tay tự mình lộng mở.

 Huyền Đông Trạch cắn chặt khớp hàm, cơ mặt co rút vì khó chịu nhưng tuyệt nhiên không hề phát ra một chút rêи ɾỉ nào, rồi hắn tóm chặt lấy phân thân đã bán cương vì kíƈɦ ŧɦíƈɦ của anh, từ từ ngồi lên trên thứ kia. Tất cả hình ảnh ấy như tua chậm rơi vào tầm mắt của Bạch Hạo Thiên, khiến anh ngỡ ngàng đến quên cả khóc.

Một tiếng hút khí thật sâu, mặt sau không được chuẩn bị kỹ càng, vì ma sát mà trở nên đau rát nhưng Huyền Đông Trạch lại cười, hắn buông một nụ cười khổ não, cất giọng giễu cợt:

"Nhìn xem, hiện tại cậu đang ở bên dưới thân thể tôi, bị tôi đùa bỡn, haha Bạch Hạo Thiên cậu mau nhìn xem cậu thê thảm như thế nào."

 Nhìn đi, cậu bị tôi cắn chặt lấy, cả đời cũng đừng hòng buông ra. Cậu thích chứ? Thích phải không? Nếu thích thì đừng rời bỏ tôi nữa. Tôi sợ lần này lại chẳng thể vô tình mà tìm ra cậu giữa biển người mênh này. Bạch Hạo Thiên tôi sợ lắm, tôi thật sự rất sợ...

Huyền Đông Trạch điên cuồng nghĩ. Hai hàng nước mắt lại lặng lẽ tuôn rơi.

Bạch Hạo Thiên lại không hề biết trong lòng Huyền Đông Trạch hiện tại như bị quỷ ám trở nên hỗn loạn thế nào, anh chỉ biết bản thân Huyền Đông Trạch trở thành như vậy cũng vì anh mà ra, nếu không yêu có thể biến thành hận sao? Sẽ không! Chỉ có yêu thương sâu sắc mới khiến con người ta đau khổ như thế nào, Bạch Hạo Thiên anh chính là tự mình tạo nghiệt, tại sao anh lại không nhận ra điều này sớm hơn? Cứ nghĩ là yêu người kia, nhưng lại hết lần này đến lần khác tổn thương anh ấy. Nhưng Huyền Đông Trạch đến giờ phút này thà rằng để bản thân mình chịu thiệt vẫn không nỡ thương tổn anh. Bạch Hạo Thiên trong lòng tràn đầy ảo não.

Em đang nhìn đây, em đã cảm nhận được hết thảy sự khốn nạn của mình khi đó, nên xin anh dừng lại đi! 

------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Tắt đèn viết H đã trở thành một loại kỹ năng ~ Rất sợ đang viết thì bị Mami đại nhân bắt được :v ~


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện