Độc Tình Cám Dỗ Chí Mạng

Ai mới là người quyết định


trước sau

"Anh đừng mơ!"

Thời Ninh ôm con trai đứng dậy đi ra khỏi cửa, tức thì bị Hoắc Lãnh chặn lại, cô lạnh mặt nói

"Tránh ra."

Hoắc Lãnh không động đậy, cả người như một bức tường lạnh lùng.

Nam Huyền Dạ chống một tay bên cằm, chân dài vắt chéo, cười vô cùng quyến rũ với cô

"Bảo bối, lại đây."

Thanh âm dịu dàng trầm thấp, trên môi là nụ cười luôn thường trực mỗi khi nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm hút hồn. Anh mặc áo sơ mi xanh lam nhạt, tay áo xắn đến khuỷu lộ ra cánh tay mạnh mẽ, khí chất so với hai năm trước càng bá đạo, quyến rũ.

Thời Ninh đứng yên không nhúc nhích, cô cảm nhận nếu như mình nghe lời anh mà đi đến thì sẽ bị hút vào trong vòng tay đó.

Cô sẽ tham lam hơi ấm cuồng nhiệt mà nguy hiểm này. Rõ ràng biết là người đàn ông này tựa như ác ma, thế mà trái tim cô lại không kìm chế được mà xao động.

"Lại đây."

Anh nói lại một lần nữa, ngữ điệu lần này ẩn chứa sự cứng rắn làm cô không thể chối từ.

"Nam Huyền Dạ anh tưởng anh là ai mà ra lệnh cho tôi?"

Thời Ninh bình thường luôn bị lép vế trước anh, nhưng lần này lại có một sức mạnh khiến cô chống lại anh, là ý chí xuất phát từ bản năng của một người mẹ bảo vệ con của mình.

Nam Huyền Dạ nhìn người phụ nữ trước mặt, đây là tâm can bảo bối mà anh yêu quý nhất. ngay từ lần đầu tiên gặp cô anh đã biết được cô gái này chính là người mà anh khao khát, sự mềm mại trên cơ thể cô, giọng nói ngọt ngào của cô, gương mặt xinh đẹp diễm lệ mê đắm lòng người của cô. Tất cả đều làm tan chảy trái tim băng giá của anh, xua tan đi bóng đêm trong hai mươi tám năm cuộc đời anh, khiến anh dù có bao năm xa cách cũng không thể nào dứt ra được.

Kí ức cuối cùng của anh là về ngày hôm đó cô đã bỏ đi, sau cuộc hoan ái tưởng chừng như anh có thể trói buộc lấy cô cả đời này, chú chim nhỏ lại rời khỏi anh mà bay đi mất.

Anh đã điên cuồng tìm kiếm cô. Vậy nên sau khi gặp lại cô tại khu vui chơi ấy, anh như lập tức quyết định phải giành lại cô bằng được...

Thật ra sâu thẳm trong lòng Nam Huyền Dạ, anh luôn muốn cô cam tâm tình nguyện mà ở bên cạnh anh. Nhưng anh đã nhẫn nhịn, chờ đợi, nhẫn nại hết lần này đến lần khác mà cô gái nhỏ lại chỉ đáp lại anh bằng sự lạnh lùng xa cách.

Cô rời đi hai năm, lúc về còn mang theo con trai của anh nhưng một lần nữa cô vẫn chối từ anh. Cố chấp muốn chấm dứt trong khi phản ứng rõ ràng là còn yêu anh.

Nam Huyền Dạ nghĩ lại rồi, nếu bảo bối của anh đã bướng bỉnh như vậy, anh sẽ dùng chính những cách thức sở trường của anh để cho cô biết trong cuộc tình này, ai mới là người quyết định.

"Bảo bối, hình như anh đã nuông chiều em quá nên em cho rằng em mới là người quyết định tình yêu của chúng ta?"

Bầu không khí vốn trầm mặc lúc nãy bị giọng nói của anh phá vỡ.

Thời Ninh cau mày nhìn anh, trong đôi mắt long lanh tuyệt đẹp là cảm xúc giận dữ đang dần bùng lên.

"Tất cả những người ở bên cạnh em, bao gồm cả con trai của chúng ta, anh chỉ cần ra lệnh một câu thì em sẽ không có cơ hội được gặp lại bọn họ nữa đâu."

Anh nói nhẹ nhàng nhưng bên trong lại ngầm uy hiếp, Thời Ninh cảm thấy lòng bàn tay lạnh buốt. Thời Kính Đình trong tay cô lại bị đoạt mất, khóc gọi mami.

"Đừng!"

Cô đau xót nhìn theo con trai, Nam Huyền Dạ cất tiếng nói

"Đừng lo, anh chỉ đưa nó đi ăn sáng."

Cô chuyển ánh mắt sang người đàn ông đang ngồi một cách bình thản trên ghế sofa đó, gương mặt đẹp ma mị, thế mà tại sao anh lại là người tồi tệ và tàn nhẫn đến như vậy?

Thời Ninh bước từng bước đi đến, khi chỉ còn cách anh khoảng cách là một cánh tay, Nam Huyền Dạ không chần chừ kéo cô ngồi lên đùi mình. Trước mặt bao nhiêu thuộc hạ, cô cắn môi nhẫn nhịn.

Xúc cảm ấm áp và vững chắc quen thuộc lại làm trái tim cô rung lên, hơi thở nóng bỏng mà quyến rũ khiến cô rung động lướt qua bên gò má, bàn tay của anh đặt lên vòng eo cô chiếm cứ như tuyên bố cô là vật sở hữu của mình.

Cảm giác rung động đáng nhục nhã này lại làm cô giận anh hơn.

"Nam Huyền Dạ, anh luôn nói rằng anh yêu tôi, vậy mà trước mặt bao nhiêu người anh lại uy hiếp tôi. Trong mắt của anh, mạng sống của con người chỉ như con kiến tùy ý để anh giẫm đạp thôi phải không?"

Cô buông lời châm biếm, đáng tiếc lời nói của cô lại không đủ tác động tới anh. Trong đôi mắt phượng lóe lên ý cười một cái, anh thẳng thắn thừa nhận

"Đúng vậy."

Thời Ninh sa sầm mặt, cô muốn thoát ngay ra khỏi bàn tay của người đàn ông này. Nhưng vòng eo cô đã bị cánh tay anh ôm trọn, Nam Huyền Dạ vùi mặt vào làm tóc mượt mà của cô mà hít sâu một hơi dài thỏa mãn, giống như cô là liều thuốc xoa dịu đi khao khát bấy lâu trong anh. Thời Ninh sởn gai ốc, còn anh tiếp tục mở miệng hôn lên phần cần cổ trắng mịn nõn nà, cô cảm thấy cổ cô man mát. Là Nam Huyền Dạ đang dùng lưỡi mút mát lên đó.

Cô nổi da gà, tay nhỏ chống lên ngực anh phản kháng, bắt gặp đôi mắt lóe sáng nhìn mình nguy hiểm, cả người lại như bị đông cứng lại. Khóe môi anh là nụ cười càng sâu khi chứng kiến phản ứng đó của cô, hài lòng di chuyển đôi môi ấm nóng, chưa kịp để cô phản ứng đã áp môi mình lên bờ môi ngọt ngào.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện