Độc Tình Cám Dỗ Chí Mạng

Có anh ở đây rồi


trước sau

Advertisement

Ở trên xe. Không, chính xác là ở trong lòng Nam Huyền Dạ, cả người Thời Ninh cứng ngắc, đến thở mạnh còn không dám. Cô như con nhím xù lông bị vặt trụi hết gai, bởi vì không biết người đàn ông này định làm gì.

Mấy cảnh phim hiếp rồi giết cô từng xem lúc này bỗng hiện lên trong đầu, còn Nam Huyền Dạ bỗng nhiên cảm thấy cô ngoan ngoãn không kêu la gì nữa lại có chút kì lạ, đưa mắt liếc nhìn cô.

Đúng lúc này Thời Ninh cũng nhìn anh, bốn mắt chạm nhau, đôi mắt long lanh chạm với ánh mắt sâu thẳm như mặt hồ, ma mị cuốn hút. Thời Ninh bỗng nhiên đờ người, Nam Huyền Dạ cất giọng âu yếm

"Bảo bối, em đang nghĩ gì vậy? Có phải thấy anh rất đẹp trai?"

Anh cong môi cười đẹp đẽ, không kìm lòng thơm vào má mềm của cô một cái.

Bảo bối...

Tiếng gọi này luôn văng vẳng trong đầu cô mỗi đêm...

Tại sao...tại sao mỗi lần nghĩ tới nó trái tim cô lại nhói lên từng hồi?

"A!"

Thời Ninh ôm lấy đầu của mình, cơn đau đầu dữ dội như có hàng vạn cái búa đập vào. Nam Huyền Dạ hoảng hốt cho xe dừng lại, lo lắng gọi cô

"Bảo bối...bảo bối...em làm sao vậy?!"

"Đừng mà...đừng mà..."

"Bảo bối..."

"Đừng nói nữa!"

Thời Ninh hét lên một tiếng rồi ngất xỉu, Nam Huyền Dạ ôm chặt lấy cô "bảo bối!bảo bối!" rồi phóng xe như điên đến bệnh viện, anh bế cô lao vào trong phòng cấp cứu, ánh mắt lạnh lùng của một lão đại thế giới ngầm đến giết người còn không sợ, nay lại hoảng loạn điên cuồng chỉ vì một cô gái.

Bác sĩ cùng y tá nhìn anh hung dữ cuống cuồng như thế thì đều sợ hãi, vội vàng cấp cứu cho Thời Ninh. Bình nước truyền nhỏ từng giọt chậm rãi, gương mặt cô hơi tái nhợt, hàng mi dài cong cong nhắm nghiền lại.

"Xin hỏi, anh có phải là người nhà của bệnh nhân không?"

Một bác sĩ nam hỏi.

"Đúng."

Ánh mắt Nam Huyền Dạ liếc anh ta giống như là 'nhìn như thế rồi còn hỏi', anh ta cảm nhận mình như sắp sửa bị giết rồi nên không dám xác nhận thêm nữa. nuốt nước bọt nói

"À ừm...cô ấy không có vấn đề gì nghiêm trọng cả, chỉ là do căng thẳng quá mức thôi. Còn chuyện này, theo kết quả kiểm tra thì trước đây cô ấy từng thực hiện phẫu thuật. Không có bệnh án nên chúng tôi cũng không chắc chắn, nhưng một số di chứng có thể gặp sau phẫu thuật là mất trí nhớ."

Mất trí nhớ?

Ánh mắt anh càng đáng sợ hơn.

Bác sĩ bỗng toát mồ hôi

"Vậy...không có chuyện gì thì tôi xin phép đi trước đây ạ."

Anh ta còn buột miệng dùng kính ngữ, đi được một đoạn rồi trái tim trong lồng ngực vẫn còn đập mạnh

"Đẹp mà đáng sợ quá..."

Nam Huyền Dạ ngồi bên cạnh giường bệnh của cô, cau chặt mi tâm, thì ra là thế, vậy thì tất cả mọi chuyện đều trở nên hợp lý rồi. Vừa nãy gặp lại ánh mắt cô nhìn anh đúng là như người xa lạ, còn nói bạn trai của mình là Ôn Hạo?

"Ôn Hạo..."

Ánh mắt anh lóe lên một tia nguy hiểm, rút điện thoại ra gọi cho Hoắc Lãnh

"Hoắc Lãnh, điều tra cho tôi một người tên là Ôn Hạo."

Trước đây đúng là anh đã xem nhẹ người đàn ông này rồi. Vốn dĩ anh chỉ coi đó là loại ruồi muỗi không đáng để ra tay, cũng không hề nghĩ đến Ôn Hạo lại chính là người đem bảo bối của anh đi mất.

Bàn tay anh nhẹ vuốt ve khuôn mặt đã gầy đi không ít của cô, xót xa vô hạn. Bảo bối của anh...

Ở bệnh viện này không được như ở Nam gia nên Nam Huyền Dạ đã đưa cô về Nam gia, còn có bác sĩ giỏi nhất phụ trách tình hình sức khỏe cho cô. Lúc nhìn thấy cô gái nhỏ đang nằm trong lòng anh, quản gia Ngô ngạc nhiên, Thời tiểu thư mất tích đã lâu nay đã tìm thấy được?

Anh bế cô nhẹ nhàng đặt xuống giường, Thời Ninh đã ngủ, hơi thở rất nhẹ, trong lúc cô ngủ anh còn đích thân xoa thuốc cho vết thương ở đầu gối và lòng bàn tay cho cô, lúc đổ nước muối sát trùng có lẽ hơi xót nên mi tâm cô cau lại. Nam Huyền Dạ bèn vỗ vỗ lưng cho cô, Thời Ninh chợt nắm lấy tay anh dụi dụi, miệng nhỏ mấp máy

"Đừng mà..."

Không biết là cô mơ thấy cái gì mà đau lòng đến như vậy, anh vừa vỗ nhè nhẹ ở lưng cho cô, vừa dịu dàng nói

"Có anh ở đây rồi, bảo bối."

"Đừng sợ."

Dường như Thời Ninh cảm nhận được anh, càng ôm lấy tay anh thật chặt như sợ anh đi mất. Hồi trước cô đâu có như thế, chỉ cần thấy anh về là cô ở lì trong phòng, tìm cách trốn tránh anh.

Trái tim Nam Huyền Dạ như có một sợi lông vũ cọ qua mềm mại, khi biết cô bị mất trí nhớ, trong lòng anh đã có ý nghĩ rằng đây có lẽ không phải chuyện xấu mà còn là cơ hội cho anh, để cô quên đi quá khứ, để anh cùng cô bắt đầu lại từ đầu.

Anh bôi thuốc xong, định rút tay ra mà không nỡ, thế là cứ thế kéo chăn nằm xuống bên cạnh ôm lấy thân thể mềm mại vào lòng, hít hà mùi hương làm anh mê đắm, cảm nhận bảo bối đã trở về, anh ngắm nhìn gương mặt cô một lúc lâu. sợ rằng đây chỉ là mơ.

Một tay Thời Ninh ôm chặt lấy cánh tay anh nằm nghiêng, mặt áp vào lồng ngực anh, còn Nam Huyền Dạ cưng chiều hôn lên vầng trán nhẵn mịn của người yêu, có trời mới biết anh muốn được hòa làm một với cô ngay lúc này, dục vọng bên trong lâu ngày đã sớm rạo rực rồi. Thế mà cô gái nhỏ không hề biết gì còn thỉnh thoảng cọ cọ vào ngực anh, vài sợi tóc cô làm anh nhồn nhột, anh đã cố nhịn lắm rồi...

Đôi môi ấm nóng cúi xuống đặt lên bờ môi anh đào ngọt ngào, sau đó nhẹ nhàng đưa lưỡi vào bên trong mút mát. bàn tay ở trong chăn lại tự nhiên luồn vào trong váy cô, đặt lên vùng mông quả đào mà bóp nhẹ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện