Độc Sủng Xấu Phu

Về Nhà Thành Thân Thôi


trước sau

Huyện Ninh Đường là một huyện thành không nhỏ, tổng cộng có hai con phố, một con phố hướng Tây Đông, phi thường dài, được người nơi này xem là phố lớn, một con phố khác hướng Nam Bắc, tương đối ngắn hơn, được người nơi này xem là phố nhỏ.

Huyện thành ở Giang Nam này, sông ngòi cũng không phải đặc biệt nhiều, nhưng dù vậy, cũng có một con sông chảy qua toàn bộ huyện thành.

Dân chúng huyện thành thường ở nơi này giặt quần áo rửa, cho nên nơi này cũng phi thường náo nhiệt, dần dần sau này, cũng sẽ có người thôn phụ cận sau khi thu thập rau xanh nhà mình sẽ chèo thuyền đến con sông này, sau đó đứng ở bờ sông buôn bán.

Dần dà, con sông này biến thành chợ huyện thành.

Hôm nay trời vừa tờ mờ sáng, chung quanh con sông này liền tụ rất nhiều người, ầm ỉ, còn có một số người từ trên thuyền nhà mình lấy rau dưa tươi mới ra bán.

Đúng hiện tại, mọi người phát hiện có một con thuyền neo ở bên bờ, bên trên lại không ai, ngược lại có một kiện quần áo bị treo ở đầu thuyền sao, bên trên quần áo đó còn viết vài chữ.

Bất quá, người ở đây phần lớn đều không biết mấy chữ kia.

“Thuyền này đang làm gì thế?”

“Phải a, đậu như vậy, làm cái gì nha?”

Có người hiếu kỳ nhìn thuyền kia, còn có người đến gần nhìn nhìn…

“A!” Một tiếng thét kinh hãi truyền đến, một người đến gần đầy mặt kinh hãi nhìn thuyền kia.

Người này tựa hồ bị dọa đến, nhưng chính là vì như vậy, ngược lại càng hấp dẫn càng nhiều người đi qua xem chiếc thuyền kia, cũng chính là hiện tại, bọn họ mới phát hiện trong khoang thuyền bị xốc rèm lên kia, nằm mấy nam nhân vết máu loang lổ, bị trói gô.

Này… Đây là có chuyện gì nha?

“Nhanh đi báo quan!” Có người nói, rất nhanh liền chạy đi báo quan.

Dân chúng huyện Ninh Đường sau khi phát hiện chiếc thuyền kia lại có người nằm ở trên liền báo quan, đồng thời loại này suy đoán cũng tại trong huyện thành nhanh chóng lưu truyền ra, mà người đã khởi xướng tất cả, hiện tại cũng đã rời khỏi huyện Ninh Đường.

Trời đã sáng, Tưởng Chấn để Vương Hải Sinh chèo thuyền, mình lại đem vết máu dính trên thuyền tẩy sạch sẽ, lại chỉnh sửa kệ hàng một chút.

Mà ở trong lúc này, Vương Hải Sinh vẫn đang vụng trộm nhìn hắn, chèo thuyền cực không chuyên tâm.

Ở thời điểm Vương Hải Sinh lại một lần nhìn qua, Tưởng Chấn cũng nhìn lại, nhăn mày: “Ngươi nhìn cái gì?”

“Không… Không có gì.” Vương Hải Sinh vội vàng nói.

Tưởng Chấn đánh giá Vương Hải Sinh vài lần, hôm qua hắn không quản là ban đầu đánh người đả thương người, hay sau đó bức cung người, đều không có tránh Vương Hải Sinh, sau lại thời điểm đem bọn hải tặc trên người ít nhiều đều có miệng vết thương ở trên thuyền bọn họ đưa đến huyện Ninh Đường, cũng để Vương Hải Sinh đi khiêng người.

Hắn làm như vậy là muốn thử Vương Hải Sinh.

Vương Hải Sinh luôn cảm thấy hắn là người tốt, nhưng bản thân hắn kỳ thật cũng không giống với tưởng tượng của Vương Hải Sinh.

“Chuyện ngươi với ta trước đó làm, có ý kiến gì không?” Tưởng Chấn hỏi.

“Tưởng Chấn, ngươi thế nhưng biết chữ!” Vương Hải Sinh kính nể nhìn Tưởng Chấn: “Không nghĩ tới ngươi thế nhưng biết chữ, trách không được trước đó tính tiền lại nhanh như vậy, ngươi thật lợi hại!”

Sùng bái trong mắt Vương Hải Sinh không thể xem nhẹ, Tưởng Chấn lại có chút cạn lời, chẳng lẽ trước đó Vương Hải Sinh vẫn luôn không ngừng nhìn lén hắn, vẻn vẹn chỉ bởi vì cảm thấy hắn biết chữ rất lợi hại?

“Ta hỏi ngươi, ngươi đối với chuyện chúng ta đánh hải tặc này, có ý kiến gì.” Tưởng Chấn nói.

“Này… hải tặc đều đáng chết.” Vương Hải Sinh nói: “Chúng ta vì cái gì muốn đưa quan?” người không có chỗ ở ổn định như bọn họ, với quan phủ vẫn đều luôn kính nhi viễn chi, thích đem chuyện của mình giải quyết tốt, mà không phải đưa quan. Đồng thời, ước chừng do bọn họ từng thấy rất nhiều sinh sinh tử tử, với chuyện như giết người, kỳ thật độ tiếp nhận so với người hiện đại tốt hơn nhiều.

(Bao: thành ngữ “kính nhi viễn chi” thường được dùng trong các trường hợp: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó. Ví dụ: Họ là những người có quyền uy thế lực, hô mưa hoán gió, giao du với họ là họa phúc vô lường, tôi chỉ dám “kính nhi viễn chi” thôi)

Tưởng Chấn cười cười: “Vương Hải Sinh, ngươi về sau đi theo ta, chỉ cần ngươi nghe ta, ta nhất định khiến ngươi sống được ngày lành.”

“Ta vẫn luôn đi theo ngươi.” Vương Hải Sinh nói.

“Cũng phải… Đúng rồi, ngươi về sau gọi ta lão đại đi.” Tưởng Chấn nói.

Vương Hải Sinh đáp ứng, sau đó, Tưởng Chấn liền cho hắn một thỏi bạc ước chừng mười lượng: “Cầm đi.”

“Này… Này…” Vương Hải Sinh kinh hỉ nhìn Tưởng Chấn, hắn vẫn cảm thấy mình cùng Tưởng Chấn làm việc, có có ăn có ở là tốt rồi, không nghĩ tới Tưởng Chấn thế nhưng còn sẽ cho hắn bạc.

“Tối hôm qua biểu hiện không tệ, cho ngươi.” Tưởng Chấn nói, cân nhắc những ngày tháng sau này, nhất định phải hảo hảo huấn luyện Vương Hải Sinh một chút, thuận tiện dạy cho Vương Hải Sinh một số quan niệm.

Đây cũng không khó, người chưa từng đi học đọc sách giống như Vương Hải Sinh, tuyệt đối rất dễ tẩy não.

Đương nhiên, việc cấp bách, là phải đem hang ổ bọn hải tặc hốt hết.

Hôm qua mấy tên hải tặc đó đã đem vị trí hang ổ bọn họ khái ra hết, nhưng tối hôm qua trời tối quá, Tưởng Chấn cũng liền không đi, hiện tại trời sáng mới đi tìm.

Cái gọi là hang ổ, kỳ thật chỉ là tại địa phương tương đối hoang vu xây nhà, bọn hải tặc ban ngày đều sinh hoạt ở trên thuyền, buổi tối sẽ về nơi đó ngủ, bạc của bọn họ phần lớn đều tùy thân mang theo, nhưng hàng hóa cướp được lại chất đống ở nơi đó.

Tưởng Chấn vào nhà đó nhìn nhìn, liền có loại cảm giác phát tài.

Bọn hải tặc đều ham ăn lười làm, hàng hóa cướp được đều không muốn đi bán, thế cho nên hàng hóa chất đống ở nơi này phi thường nhiều, bên trong số ít thực vật tuy rằng đã hư, nhưng những cái khác đều có thể lấy ra bán, hơn nữa… Mấy thứ này còn đáng giá hơn hàng hóa trên thuyền hắn.

Tưởng Chấn không chút do dự, liền đem đám hàng hóa mang hết lên thuyền, vì hàng hóa rất nhiều, cuối cùng thuyền bọn họ thậm chí thiếu chút nữa chứa không nổi.

Bên trong đám hàng hóa có vải dệt có đồ sứ, có bó nến lớn thậm chí còn có… Một ít sách.

Ở thôn Hà Tây, ngay cả một quyển sách đều không có, cho nên sau khi Tưởng Chấn xuyên việt đến, còn chưa bao giờ xem qua sách.

Hắn bảo Vương Hải Sinh đi chèo thuyền, không có việc gì dưới, liền mở sách trên tay ra xem, sau đó phát hiện… Hắn có chút xem không hiểu.

Tưởng Chấn ở bên trong bộ đội, kỳ thật cũng được xưng với học thức uyên bác, hắn không chỉ học tốt tri thức về phương diện súng ống, còn hiểu ba loại ngoại ngữ, phân biệt là tiếng Anh cùng hai loại ngôn ngữ bên Đông Nam Á.

Tiếng Anh là hắn thời điểm đọc sách cố gắng học tập nghe từ băng đĩa, vì dự thi nên cố gắng học cho được, hai loại ngôn ngữ khác, thì vì làm nhiệm vụ, bị mang đến nhốt cùng với thầy giáo sau đó học được, sau này lúc làm nhiệm vụ sinh hoạt lâu trong hoàn cảnh như vậy, cuối cùng chỉ một năm, liền nói như dân bản xứ.

Dù hắn biết ba loại ngoại ngữ, nhưng chưa từng học qua chữ phồn thể.

Mà sách hiện ở trên tay hắn, chữ bên trên không chỉ là chữ phồn thể, còn không có dấu ngắt câu, viết chữ đặt câu lại như thế nào lại khiến người đọc không hiểu ra sao.

Lại không thể viết chút bạch thoại* sao… truyện Tam Quốc Diễn Nghĩa, Thủy Hử hắn tốt xấu vẫn biết xem a…

(Bao: tiếng Trung tiêu chuẩn hiện đại)

Tưởng Chấn xem sách trên tay, cùng nó mắt to trừng mắt nhỏ.

Vương Hải Sinh nhìn Tưởng Chấn, thần sắc sùng bái trên mặt lại càng đậm.

Thật không nghĩ tới, Tưởng Chấn thế nhưng lại là người đọc sách!

Bên kia, trong huyện thành huyện Đường Ninh, Huyện thái gia nhìn chữ viết trên kiện quần áo từ đầu thuyền lấy, mày nhăn lại: “Bên trên viết là cái gì?”

Mấy người trên chiếc thuyền đó ít nhiều đều bị thương, nhìn còn từng bị dụng hình, cũng không biết bọn họ đến cùng gặp phải cái gì, lại gặp được người nào…

“Đại nhân, ta nhìn… Giống như viết mấy người này đều là hải tặc, cướp bóc rất nhiều người, cho nên đưa đến quan.” sư gia huyện Đường Ninh nói. Những chữ đó viết loạn thất bát tao, nếu không phải thời điểm ông cùng đám nha dịch giao tiếp, gặp qua mấy nha dịch không nhận biết được vài chữ viết ra một đống chữ thiếu tay thiếu chân tự, hiện tại khẳng định nhận không ra.

Nghĩ đến, người bắt được đám hải tặc đưa quan đó, hơn phân nửa chỉ lung tung học vài chữ.

Huyện lệnh huyện
Đường Ninh sẽ không chủ động đi bắt mấy đạo tặc nhỏ tán loạn, nhưng có người bắt được đưa đến tay ông, ông vẫn rất vừa lòng rất cao hứng.

Thẩm vấn qua, sau khi phát hiện bọn họ xác thực là hải tặc, còn từng hại không ít thương nhân bên ngoài, huyện lệnh huyện Đường Ninh liền trực tiếp phán bọn họ tử hình, mà hiện tại, hai người Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh, như trước đang bán các loại hàng hóa.

Mà trừ bán đồ vật, Tưởng Chấn còn mỗi ngày kể chuyện xưa cho Vương Hải Sinh, sớm hay muộn đều rút ra nửa canh giờ, để hắn rèn luyện thân thể cùng dạy hắn kỹ xảo chiến đấu.

Vương Hải Sinh tuổi không nhỏ, muốn học tinh thâm hơn là không có khả năng, Tưởng Chấn liền chủ yếu để hắn học cầm gậy trúc đâm chọc.

Vương Hải Sinh người này chịu khổ nhọc, tuy rằng mỗi ngày đều mệt không thôi, nhưng chỉ cần Tưởng Chấn yêu cầu, hắn liền sẽ nghiêm túc hoàn thành, tuyệt đối binh sĩ nghe lời nhất Tưởng Chấn từng dạy.

Để có khen thưởng, Tưởng Chấn liền mỗi ngày đều sẽ mua thịt heo về, nấu ăn cùng với Vương Hải Sinh.

Vì thế, Vương Hải Sinh rèn luyện càng thêm cố gắng.

Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh tốn hơn mười ngày, cũng không đem hàng hóa trên tay mbán hết, nhưng Tưởng Chấn đã tính toán về huyện Hà Thành.

Hắn còn chờ trở về thành thân với Triệu Kim Ca đó!

Trên tay Tưởng Chấn đến nay có ba trăm hai mươi lượng bạc, cộng thêm mấy rương tiền, nhưng muốn so ra vẫn kém hơn gia tài Tưởng gia, chung quy Tưởng gia nhân thủ nhiều, vẫn rất đáng giá, nhưng như vậy cũng là một khoản tài phú không nhỏ.

Hai người Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh chèo thuyền, về phủ thành trước.

Đến phủ thành xong, Tưởng Chấn trước đi lấy quần áo mình để người ta làm theo yêu cầu, tiếp lại đi tiệm rèn mua một cái nồi sắt một cây dao phay mấy thứ nông cụ, sau đó liền mua tương, dầu, đường cùng một số gia vị khác…

Lần này, Tưởng Chấn có thể nói là một phen mua sắm lớn, trực tiếp tiêu hết hai mươi lượng bạc, cũng đem đồ cần dùng trong nhà mua hết.

Vương Hải Sinh nhìn bồn cầu hồng hết kia, chỉ cảm thấy Tưởng Chấn như đổi thành người khác, trước đó hắn mua vải cho Triệu Kim Ca đều chọn tiện nghi nhất, không nghĩ tới hiện tại thế nhưng mua bồn cầu đều chọn mắc như vậy.

Tưởng Chấn cũng không biết suy nghĩ của Vương Hải Sinh, hắn cũng không phải người keo kiệt, trước đó không tiêu tiền là vì trên tay không có tiền, nhưng hiện trên tay có tiền, kia hắn tự nhiên là phải dùng.

Thậm chí, hắn còn mua cho Triệu Kim Ca một cây trâm.

Ở trong thành, có một số song nhi bộ dáng không tệ, sẽ được cha nương dưỡng như con trai, thậm chí sẽ đọc sách biết chữ, bọn họ bình thường trang điểm cũng không nữ khí, chỉ là không mang quan giống nam tử, bình thường đều dùng một cây trâm đem tóc búi lên.

Kết quả hình ảnh cho thiếu gia cổ đại

(Bao: phát quan này)

Tưởng Chấn liền chọn một cấy trâm hắn cảm thấy không tệ mà mua, mà nó cũng mắc nhất trông tất cả đồ hắn đã mua.

Chở một thuyền hàng hóa, Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh bước lên hành trình về nhà.

Mà cùng lúc đó, thôn dân thôn Hà Tây, hiện tại lại đều đang đàm luận một kiện đại sự khó lường.

Triệu gia muốn làm hôn sự!

Trước đó Tưởng Chấn tuy rằng trước mặt mọi người nói mình coi trọng Triệu Kim Ca, nhưng người trong thôn kỳ thật coi xem trọng lắm, chỉ cho rằng Tưởng Chấn muốn lại ở Triệu gia, để người Triệu gia hầu hạ hắn mới nói như vậy.

Sau đó nhìn thấy Tưởng Chấn hoặc ở Triệu gia ăn cơm, hoặc để Triệu Lưu thị đưa cơm cho hắn, bọn họ liền càng thêm xác định điểm này, thậm chí rất đồng tình với Triệu gia.

Kết quả… thời điểm Tưởng Chấn rời khỏi thôn Hà Tây, lại không biết đi nơi nào, người Triệu gia thế nhưng trù bị làm hôn sự!

Mới đầu, thời điểm có người nghe nói người Triệu gia đến chỗ người mù hỏi ngày thành thân, còn tưởng bọn họ là muốn thừa dịp Tưởng Chấn không có nhà đem Triệu Kim Ca cho gả đi, kết quả có người đến chỗ Triệu Lưu thị hỏi, thế nhưng được cho biết bọn họ là muốn đem Triệu Kim Ca gả cho Tưởng Chấn!

Không không, bọn họ không phải muốn đem Triệu Kim Ca gả cho Tưởng Chấn, mà là… muốn cho Tưởng Chấn đến Triệu gia ở rể.

Này… người Triệu gia là điên rồi sao?

Bọn họ cũng thực dám nghĩ a, Tưởng Chấn đồng ý sao?

Ở nông thôn, bảo người tới cửa ở rể rất bình thường, nhưng người thôn Hà Tây, không một ai cảm thấy Tưởng Chấn sẽ nguyện ý tới cửa ở rể cho người khác.

“Tưởng Chấn kỳ thật rất không tệ, hắn là thật tâm với Kim Ca nhà chúng ta, hắn vẫn luôn nhớ thương Kim Ca đó!” Triệu Lưu thị không phiền không chán lại lần nữa cùng bằng hữu của mình nói tới chuyện này.

Bằng hữu nọ thương hại nhìn Triệu Lưu thị, vẫn không tin tưởng, chỉ cảm thấy Triệu Lưu thị là đang lừa mình dối người.

Thôn bọn họ có một song nhi chính là như vậy, rõ ràng trong nhà nghèo không chịu nổi, lại nói với người khác nhà y sống rất tốt, mỗi ngày ăn thịt… Triệu gia phỏng chừng cũng là như vậy.

Người Triệu gia vừa làm gia cụ lại làm giường, Triệu Phú Quý còn không bắt đầu đi làm việc lại đem nhà cửa dọn dẹp sạch sẽ…

Nhà ông căn bản đã không có tiền gì, nếu không phải bị Tưởng Chấn buộc, khẳng định sẽ không tiêu phí như vậy!

Còn có Triệu Kim Ca, bộ dáng Triệu Kim Ca như vậy, Tưởng Chấn có khả năng thật lòng với y, còn vẫn luôn nhớ thương y?

“Tưởng Chấn thật sự rất tốt, hắn cho chúng ta tiền.” Triệu Lưu thị lại nói, còn cho người xem vòng tay trên tay của mình: “Hắn còn mua vòng tay cho ta.”

“Ngươi a…” Người tới thở dài, Triệu Lưu thị thế nhưng cũng sẽ nói dối hết bài này đến bài khác. bà mới đầu nói, Tưởng Chấn muốn làm tới cửa gia ở rể cho bọn họ, nếu như tới cửa ở rể, kia Tưởng Chấn lại như thế nào có khả năng còn sẽ cho bà tiền, mua vòng tay cho bà?

Tưởng Chấn cùng cha nương mình đều tính rành mạch, hiện tại có khả năng sẽ ngốc như vậy sao? Hơn nữa hôn sự này đều chuẩn bị không sai biệt lắm, mặt Tưởng Chấn còn chưa thấy một lần không biết chạy đến nơi nào rồi, rõ ràng là căn bản không để bụng tới hôn sự này.

Cho nên, hơn phân nửa là Triệu Lưu thị nói lung tung, về phần vòng tay bà…”Không nghĩ tới ngươi còn giữ được vòng tay nha.” Người này chỉ cho rằng vòng tay là của Triệu Phú Quý năm đó đưa cho Triệu Lưu thị, bởi vì nhỏ qua nên trước đó Triệu gia xảy ra chuyện mới không bán.

Triệu Lưu thị đầy mặt buồn bực, càng nghẹn khuất.

Truyện convert hay : Đô Thị Siêu Cấp Tà Y

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện