Độc Sủng Dược Phi

Vô Tình Nhất Là Bậc Đế Vương Chương Trước


trước sau

Advertisement
Tề Tử Liên ngồi trong thư phòng chậm rãi phê duyệt tấu chương. Hắn đã ngoài ngũ tuần nhưng vẫn giữ được nét phong mỹ ấy. Tính ra ba mươi năm trước hắn chính là đệ nhất mỹ nam của Tây Thần. Hắn đứng thứ hai thì không ai có thể đứng nhất. Trải qua năm tháng, thâm cung nội chiến ít nhiều đã lấy đi ánh mắt trong trẻo năm nào của hắn. Tề Tử Nặc ngồi bên cạnh nhấm nháp ly trà, bộ dáng cợt nhã mỉa mai Tề Tử Liên.

– Liên, ta nói huynh không còn thú vui nào khác ngoài việc duyệt đống tấu chương vô nghĩa đó sao?

Tề Tử Liên ngẩng đầu lên nhìn thân đệ đệ kém hắn hai mươi tuổi. Lông mày nhíu lại.

– Việc dân việc nước, vô nghĩa chỗ nào?

– Ý huynh việc tuyển tú là việc dân việc nước à?

Tề Tử Liên giật mình. Nhìn xuống chồng giấy trong tay, ừ đúng là tấu chương tuyển tú. Mọi năm trong cung đều như vậy, phải tuyển tú nữ mới đó là quy định. Tề Tử Liên vốn dĩ tâm không đặt ở đây nên xem liền một mạch đến phần tấu chương này cũng không hề hay biết.

– Bỏ đi.

Tề Tử Liên thở hắt ra, tựa người vào long ỷ, tay day day hai bên thái dương bộ dạng mệt mỏi. Tề Tử Nặc thấy vậy liền bỏ xuống ly trà. Chỉnh đốn lại tư thế một chút, lúc này đã khôi phục dáng vẻ tôn quý của một vị thân vương. Hắn cùng Tề Tử Liên là huynh đệ ruột thịt cùng một mẫu phi sinh ra. Tiếc là lúc Tề Tử Liên tay gươm tranh vị thì hắn mới bi ba bi bô mấy tiếng. Hận không thể như ca ca anh dũng đoạt thiên hạ. Khi Tề Tử Liên chính thức lên ngồi hắn được năm tuổi liền được phong thành Nhất Vương Tề Tử Nặc. Nói cho cùng hắn là hoàng tử duy nhất còn lại được phong vương. Đủ thấy năm đó cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị khốc liệt như nào, Tề Tử Liên tàn nhẫn đến như nào. Cũng có thể nếu hắn là một vị hoàng tử nào khác thì cũng đã chết dưới tay Tề Tử Liên.

Thế nhưng ba mươi năm nay Tề Tử Liên đối với hắn ân cần thân mật, hắn muốn gì đều cho hắn, binh lực, mỹ nhân, chức vị hết thảy đều cho hắn. Dù hắn có lộng hành như thế nào cũng mắt nhắm mắt mở để hắn làm, đủ thấy Tề Tử Liên đối với hắn là thật lòng sủng nịch. Bản thân hắn là kẻ ham chơi, đối với triều chính không chút hứng thú, hắn chỉ muốn làm một vương gia nhàn nhã thỉnh thoảng bày chút họa cho Tề Tử Liên đau đầu. Nói chính xác Tề Tử Nặc chính là rắc rối của Tề Tử Liên, họa lớn họa nhỏ thi nhau tới rước. Thế nhưng chưa ai thấy Hoàng thượng tức giận với Nhất Vương bao giờ, tuyệt nhiên không.

– Liên, huynh đau đầu với chuyện tìm người kế vị sao?

Tề Tử Liên nghe thấy liền mở mắt, gật đầu nhìn Tử Tử Nặc.

– Trẫm muốn chọn Ninh Triệt.

Tề Tử Nặc không quá kinh ngạc, hắn đã nghe qua ý định này của Tề Tử Liên. Phải, là muốn nhường ngôi cho Ninh Triệt. Nhưng sao có thể dễ dàng như vậy? Chuyện nhường ngôi cho nữ tử chính là cấm kị, đừng nói quần thần không phục mà ngay cả tổ tông dưới chính suối cũng muốn kinh hãi quay trở lên. Ninh Triệt mặc dù hội đủ khí chất của bậc quân vương nhưng nàng là nữ tử. Là một nữ tử.

– Huynh trăm phương ngàn kế dọn đường cho nàng, không tiếc tay đồ sát các công thần phản đối, rốt cục là vì cái gì?

– Đệ biết mà. Sao phải chất vấn trẫm?

Tề Tử Nặc thở dài. Phải, hắn biết. Biết rất rõ là đằng khác. Nhưng đây lại là câu chuyện thương thiên hại lý nhất hắn từng gặp phải. Tề Tử Liên như vậy cư nhiên có con với em gái hắn – Tề Tử Mẫn. Thời điểm 18 năm trước, lúc Tề Tử Liên mới lên ngôi. Theo di chiếu của tiên hoàng gả Bát Nhã công chúa Tề Tử Mẫn cho đại nguyên soái Ninh Trực. Chính đêm tân hôn người động phòng lại không phải tân lang mà là Tề Tử Liên.

Nghe qua khiến người khác phải hồ đồ. Nhưng chính Ninh Trực đã tác hợp cho mối nghiệt duyên này. Cũng chính sự tác hợp này khiến Tề Tử Mẫn không thể tiếp thu nổi sau khi hạ sinh được Ninh Triệt liền bị tâm bệnh mà qua đời. Ninh Trực cuối năm đó cũng chịu không nổi day dứt mà lâm bệnh mất theo. Cuối cùng Ninh Triệt được Tề Tử Liên mang vài cung chăm sóc như bảo bối. Đúng vậy, người đời không đồn sai Hoàng thượng đem lòng yêu thân muội muội nên đặc biệt sủng nữ nhi của nàng. Nhưng không ai biết nữ nhi đó chính là cốt nhục thân sinh của Tề Tử Liên. Vậy câu hỏi trong đầu các ngươi là tại sao không chọn các hoàng tử khác đúng không? Đơn giản vì tất cả các nhi tử khác ngoài Tề Trác Hâm thì còn lại đều không phải con hắn. Đúng vậy, tất cả đề không phải cốt nhục của hắn. Mà là của ta – Tề Tử Nặc. Hắn ghi tâm khắc cốt tình yêu với Bát Nhã tỷ nên chưa bao giờ động qua ai, ngoại trừ một lần say khướt đem hoàng hậu biến thành Bát Nhã nên mới có sự ra đời của Tề Trác Hâm. Còn lại tất cả các phi tử khác đều là Tề Tử Nặc ta động phòng thay hắn. Đó là lý do tại sao mỗi lần sủng hạnh các phi tử đều bắt buộc bịt mắt. Nên hiển nhiên sau khi Tề Trác Hâm trở nên tàn phế thì hắn chỉ còn lại duy nhất Ninh Triệt.

Ta không trách hắn bởi hắn quá thống khổ rồi. Đối với các nhi tử kia ta cũng không quá tha thiết, bởi bọn nó đều có mẫu thân dung dưỡng, vì lợi ích của gia tộc mà xuất hiện trêи đời chứ không xuất phát từ tình cảm gì cả. Ta đối với bọn nó có thương có sủng nhưng chưa bao giờ có ý nghĩ muốn phò trợ ai trong số chúng nó làm vua. Giang sơn này là của ca ca, hắn muốn ai thì chính là người đó.

Tề Tử Nặc lắc đầu cười khổ.

– Ca ca, sao ngươi phải khổ như vậy? Ngươi vốn có thể sủng hạnh người khác mà.

– A Nặc, trẫm không phải không muốn chọn con của đệ nhưng chấp niệm của trẫm ngay từ đầu là đã muốn mang con của nàng lên làm vương. Bất kể nam hay nữ.

– Vậy còn Hâm nhi thì sao? Nếu nó không gặp chuyện thì ngôi báu chính là của nó. Huynh còn định sẵn ngày đăng cơ, vì cái gì…

– Không. Nó vốn không thể đăng cơ nên ta mới hứa.

Tề Tử Liên ngắt lời khiến Tề Tử Nặc nghe qua kinh hãi. Biết rõ Trác Hâm sẽ không thể đăng cơ? Vậy không lẽ chuyện này là do ca ca thao túng?

– A Nặc, Trác Hâm vốn không phải con trẫm. Hoàng hậu chính là có mang trước khi vào cung. Năm đó thế lực của gia tộc Yên gia quá lớn, trẫm cũng đành mắt nhắm mắt mở cho qua. Vả lại Yên Phi Ngạo vừa giúp trẫm bình định thiên hạ, trẫm không thể từ chối nữ nhi của hắn. Mãi đến sau này trẫm phân tán được thế lực Yên gia thì trẫm mới loại bỏ nghiệt chủng này. Loại bỏ vết nhơ bám lấy trẫm bao nhiêu năm qua.

Người ta nói vô tình nhất là bậc đế vương quả không sai. Cho dù có nuôi dưỡng bao nhiêu năm, tình cảm bao nhiêu năm thì trong mắt Tề Tử Liên, Tề Trác Hâm vẫn là ngoại chủng phải loại bỏ. Vậy mà bao nhiêu năm qua Tề Tử Nặc vẫn luôn nghĩ, Tề Tử Liên vì hôm say rượu loạn tính mà sủng hạnh hoàng hậu. Hóa ra là diễn cho người xem, diễn cho Yên gia xem. Khó trách Tề Tử Liên đối với Ninh Triệt đặc biệt dạy dỗ cuối cùng là vì ngay từ đầu đã chọn nàng làm trữ quân. Một quyết định đảo lộn cả Tây Thần,đi ngược cả giáo huấn tổ tông để lại.

Tề Tử Liên không tiếc tay ám toán đại thần phản đối, còn bí mật lập ra một mảng binh lực riêng biệt nhằm sau này hỗ trợ Ninh Triệt thuận lợi đăng cơ. Chỉ là ở đâu đột nhiên xuất hiện một tên Niệm Hàn khiến Ninh Triệt sống chết đòi lấy. Lại không biết lai lịch hắn thế nào, chỉ đơn giản thấy hắn không quan tâm mấy đến việc trong triều liền yên tâm được một phần, ít ra hắn không ảnh hưởng tới đại nghiệp sau này của Ninh Triệt. Đợi khi Ninh Triệt chán chê thì thủ tiêu hắn thôi.

– Huynh cư nhiên giấu ta chuyện tày trời như vậy? Tên ca ca chết bầm này.

Tề Tử Liên cười cười.

– Trẫm phải nói sao với đệ? Chẳng lẽ bảo đầu trẫm mọc một cái sừng à?

Tề Tử Nặc không nói. Chỉ âm thầm thương xót thân ca ca của mình. Huynh ấy có thể vì nhất dạ chung tình với Bát Nhã tỷ mà cả đời không động chạm nữ nhân khác. Nếu đổi lại là hắn, hắn có tình nguyện vậy không. À thật ra thì hắn có, kể từ khi nữ nhân hắn yêu nhất mất đi thì tâm hắn cũng như Tề Tử Liên vậy, triệt để chết đi, triệt để hao mòn.

– A Nặc, giúp trẫm chuẩn bị yến hội ngày mai đi, trẫm thực sự không còn hơi sức.

– Hửm? Yến hội? Đón ai?

– Trẫm nói đệ quan tâm triều chính một chút đi, đừng có việc cỏn con nào cũng vấn trẫm.

– Hề, huynh biết ta không thích mà.

– Là Phượng Tiêu.

– Thái tử Nam Phượng, Phượng Tiêu?

– Phải. Chính là hắn.

Tề Tử Nặc có nghe qua danh tiếng vị thái tử này. Nhưng lại là tiếng của một vị Thái Tử tính tình kỳ quái, bộ dạng cợt nhã, ăn mặc lòe loẹt hoàn toàn không giống một bậc tu mi nam tử, so với các hoàng tử khác của Phượng Thiên đúng là không ưu tú bằng. Nói cho cùng Phượng Thiên anh minh một đời sao có thể chọn vị thái tử như hắn. Lại giao cả trọng trách đi sứ cho hắn sao? Hay là Nam Phượng coi thường Tây Thần mới cử hắn đi?

– Nam Phượng quốc chủ có ý gì đây?

Tề Tử Nặc nghi vấn.

– Có trời mới biết. Việc trước mắt giúp trẫm đón tiếp hắn. Trẫm còn nhiều việc phải làm, không rỗi hơi chơi với tên oắt con này.

– Hảo.

Truyện convert hay : Đô Thị Cuồng Kiêu

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện