Độc Sủng Dược Phi

Tuyển Quận Mã


trước sau

Advertisement
Đông Kinh là kinh đô của Tây Thần. Tuy nói Tây Thần là một nước nhỏ nhưng thành Đông Kinh lại phồn hoa không kém Vệ quốc. Bá tánh Đông Kinh cũng đặc biệt sung túc, có thể nói hoàng đế Tây Thần là một bậc minh quân. Đoan Mộc Ly Tâm đến đây cũng đã mấy ngày, tuy nói nàng thân thủ bất phàm nhưng việc đột nhập phủ thái tử của Tề Trác Hâm cũng rất khó khăn. Hắn là người tâm cơ nên tư phủ của hắn như thiên la địa võng không thể khinh thường.

Thất Sát vẫn ngày đêm nghe ngóng tin tức,duy chỉ có Bạch Sát được cử về nắm bắt tình hình ở nội bộ vệ quốc. Đoan Mộc Ly Tâm trong bộ bạch sam, anh khí tuấn mĩ đi trêи đường, mỹ nhân lại hóa mỹ nam, nữ tử hai bên đường nhìn nàng không rời mắt, cứ tưởng sơ hở một chút sẽ mang nàng nuốt mất cũng nên. Tinh Nhi đi một bên cũng âm thầm nổi da gà, mặc nữ trang thì sợ bại lộ thân phận, đến cải nam trang thì kéo theo một đống rắc rối, quả nhiên phi thường xinh đẹp cũng phi thường phiền phức.

– Cung chủ, chỗ Tề Trác Hâm không điều tra được gì vậy tiếp theo chúng ta nên làm sao?

– Chẳng phải còn một tên đáng nghi sao

– Ý người là Tề Trác Quân?

– Là hắn.

– Cung chủ cẩn thận

Đang mải mê bàn tính đột nhiên phía trước mặt bay tới một dị vật khiến Đoan Mộc Ly Tâm dừng lại cước bộ ngẩng đầu lên gọn gàng bắt được vật đó trong tay. Nàng nhíu mi nhìn lên phía trước chỉ thấy một đoàn người câm lặng nhìn nàng, biểu cảm không rõ là bỡ ngỡ hay tiếc nuối.

– Các người nhìn ta làm gì?

So với tính khí lãnh đạm của Đoan Mộc Ly Tâm thì bị nhìn như vậy nàng sẽ không thoải mái, mà một khi nàng không thoải mái dĩ nhiên đám người kia xác định không yên thân.

– Tranh đoạt muốn kiệt sức cuối cùng rơi vào tay hắn.

– Thôi về đi, hắn quả là mệnh tốt

– Phải phải về đi. Chức quận mã gia quả là không dễ làm

Đám nam nhân trước mặt ngao ngán phất tay tản ra. Trêи một tửu lầu gần đó một tiểu cô nương bộ dáng lanh lợi gấp rút chạy tới chỗ Đoan Mộc Ly Tâm.

– Công tử, chúc mừng ngươi, quận chúa của ta mời ngươi đến chỗ nàng trò chuyện.

– Ta?

Đoan Mộc Ly Tâm muốn nghệch ra, ngước mắt tìm kiếm nữ tử gọi là quận chúa. Phát hiện nàng ngồi trêи lầu cao nhìn xuống, hoa lệ minh diễm toát ra khí chất của một tài nữ. Đoan Mộc Ly Tâm dẫn theo Tinh Nhi đến chỗ nữ tử kia, lời chưa kịp nói đã nghe một câu khiến nàng suýt nữa ngất.

– Công tử, ngươi muốn làm quận mã của Ninh Triệt sao?

– Quận mã? Ta khi nào thì muốn làm quận mã?

Đoan Mộc Ly Tâm kinh hãi, nàng khi nào thì muốn làm chồng của cái nữ nhân này, tuy nói cô ta dung mạo xinh đẹp, khí chất hơn người nhưng đâu có nghĩa là nàng có thể nằm trên? À không không, là xuất tường.

– Nếu không muốn sao lại bắt tú cầu? Ninh Triệt ta ở đây tung tú cầu để tuyển quận mã, ngươi lại cầm tú cầu trong tay sau đó lại bảo không muốn sao?

Đoan Mộc Ly Tâm lúc này mới nhìn lại dị vật trong tay nàng, biểu cảm như muốn đông đặc lại

– Ta chỉ là thuận tay bắt được,hoàn toàn không cố ý, quận chúa bỏ qua cho.

Tiểu cô nương đứng bên cạnh Ninh Triệt quận chúa bắt đầu sinh khí.

– Tên kia, quận chúa của chúng ta nổi tiếng tài mạo song toàn, là quốc bảo của Tây Thần, hoàng thượng cũng xem nàng như bảo bối, địa vị không hề kém cạnh các vị hoàng tử trong triều, ngươi lại ở đây từ chối nàng?

– Đủ rồi. Chuyện của ta đến lượt em nói sao?

Ninh Triệt lên tiếng tiểu cô nương kia liền im bặt. Nàng hướng Đoan Mộc Ly Tâm nở một nụ cười.

– Ngươi có thể cho Ninh Triệt biết danh không?

– À.. Ta tên là Niệm Hàn.

– Niệm Hàn? Cái tên nghe thật hay. Niệm Hàn công tử ngươi có thấy đám nhân sĩ bên phía tửu lâu đối diện không?

Đoan Mộc Ly Tâm khẽ liếc qua, quả nhiên có một đám nhân sĩ kì lạ đứng ở đó, chăm chú quan sát đến chỗ nàng.

– Đó là vệ binh của hoàng đế cửu cửu phái tới giám sát chuyện tuyển phu của ta. Mấu chốt chính là tú cầu đã ở trêи tay ngươi, hôm nay ngươi không cưới Ninh Triệt là không được.

Ninh Triệt lắc đầu cười khổ. Vốn dĩ chuyện nàng được sủng ái là chuyện tốt, phụ mẫu nàng mất sớm, hoàng đế cửu cửu nhất mực yêu thương nàng. Vừa lên tám tuổi liền cấp cho nàng một vương phủ rộng lớn, phong cho Ninh Triệt nàng làm Khuynh Nhã quận chúa. Nàng sinh ra thiên phú thông tuệ, am hiểu mọi thứ, là một nữ nhân hiếm có. Nàng nói muốn tuyển phu, hoàng đế liền sắp xếp vệ binh canh giữ, mọi thông tin đều phải nhanh chóng báo về, đủ thấy địa vị nàng trong lòng hoàng đế. Nàng cũng không mấy hứng thú với chuyện tuyển phu, bởi trong mắt nàng chưa có một nam nhân nào đủ năng lực khiến nàng động tâm. Hoặc tri thư đạt lễ, hoặc dũng mãnh thô kệch, những nam nhân đó hoàn toàn không khơi dậy nổi tâm tư của nàng.

– Ta lấy ngươi.

– Cung chủ??

Tinh Nhi nghe thấy lời của Đoan Mộc Ly Tâm mà cả kinh. Làm sao lấy? Chưa kể thân phận nữ nhi, huống gì cung chủ nàng ấy còn là thê tử của ngụy vương, sao có thể lấy thêm một nữ tử khác? Này là sao?

– Ninh Triệt không ép ngươi. Hôm nay tạm thời chấp thuận, đợi một thời gian ta có thể viết giấy hưu phu trả tự do cho ngươi.

Ninh Triệt nhàn nhạt nói cũng không nhìn biểu cảm của Đoan Mộc Ly Tâm đã quay đầu.

– Theo ta về vương phủ. Sáng ngày mai ta mang ngươi diện kiến hoàng đế cửu cửu.

Đoan Mộc Ly Tâm cũng không nói nhiều. Lãnh đạm theo phía sau Ninh Triệt. Nữ nhân gọi Ninh Triệt này tâm thế cao ngạo, coi thường thế sự đối với chuyện tuyển phu cũng chỉ làm cho có, trong lòng nàng ta muốn gì thật sự không ai biết.

– Cung chủ, người làm vậy không sợ chuốc rắc rối sao? E là chưa tìm được vương gia đã trở thành oan hồn dưới tay Ninh Triệt.

Đoan Mộc Ly Tâm nhếch nhẹ môi. Tiếu ý nồng đậm như thể đang xem một chuyện thú vị.

– Ta biết làm sao được, là cái tú cầu này khi không bay tới chỗ ta, bất quá thú nàng ta cũng không hẳn là một chuyện xấu.

Tinh Nhi nghe đến hồ đồ. Không phải ngụy vương mất tích mới hơn nửa tháng mà cung chủ đã thay lòng đổi dạ rồi chứ? Còn vui vẻ thú Ninh Triệt quận chúa như vậy nữa? Bất quá nàng biết chắc chắn kết quả của chuyện này cũng không thể tốt đẹp gì, suy tính của Đoan Mộc Ly Tâm nàng ngàn vạn lần cũng không đoán được.

Đoan Mộc Ly Tâm cũng không phải không nghe qua danh tiếng của Ninh Triệt. Vị quận chúa này là nữ nhi của nguyên soái Ninh Trực cùng Bát Nhã công chúa. Từ nhỏ phụ mẫu mất sớm liền do một tay Tề Tử Liên nuôi lớn. Nàng là được hoàng cửu này đích thân dạy dỗ, đích thân đặt tên, đích thân phong tước hiệu. Nếu như hỏi tại sao nàng được ân sủng như vậy có lẽ phải kể đến mẫu thân của nàng Bát Nhã công chúa Tề Tử Mẫn. Tề Tử Mẫn hoạt bát lanh lợi, thông minh xuất chúng, nhiều lần giúp Tề Tử Liên lập công trước mặt tiên hoàng, nhưng cũng có lời đồn Tề Tử Liên đem lòng yêu muội muội của mình nên mới đặc biệt sủng ái nữ nhi của nàng là Ninh Triệt. Thiên hạ bàn tán, thế gian nghi vấn nhưng đó vĩnh viễn là bí mật của Tề Tử Liên.

Huống hồ gì Ninh Triệt từ nhỏ rất thích bám cửu cửu, tính khí nàng hết chín phần là giống Tề Tử Liên. Từ cử chỉ, hành động đến cách suy nghĩ cũng như từ một khuôn đúc ra khiến người khác không thể không nghi hoặc. Nói tóm lại, ngoài thập tam điện hạ được hoàng đế ân sủng coi trọng thì nàng chính là cái mặt trời con của Tây Thần. Nữ nhân tôn quý sánh ngang hoàng hậu, động vào nàng chính là vào quỷ môn quan. Vì vậy mà ngôi vị quận mã có không ít kẻ dòm ngó, thậm chí còn muốn náo nhiệt hơn chuyện tuyển phò mã trong cung. Nữ nhân như vậy khiến người ta vừa muốn vừa sợ, sợ không cẩn thận sẽ đem mười tám đời chôn theo.

Đoan Mộc Ly Tâm không muốn quản nhiều, với năng lực của nàng muốn đào thoát cũng không phải khó, bất kể Ninh Triệt là thần thánh phương nào nàng cũng có thể ứng phó. Quan trọng là lợi dụng nàng ta thì nàng có thể biết được thông tin bên phía Tề Trác Quân, người có thể cướp Đông Bách Hàn từ tay Tề Trác Hâm chỉ có thể là hắn, nhưng mục đích hắn bắt nàng ấy làm gì thì nàng vẫn không thông được. Cuối cùng Tề Trác Quân vẫn thâm sâu hơn nàng nghĩ, có lẽ ngay từ đầu nàng đã đánh giá thấp hắn, quả là một sai lầm.

Kiệu của Ninh Triệt dừng trước đại môn của Khuynh Nhã phủ. Phủ đệ này là Tề Tử Liên ban cho nàng, tên phủ cũng được đặt theo tước hiệu của nàng, là quận chúa duy nhất được ban tặng vương phủ. Đoan Mộc Ly Tâm theo gót Ninh Triệt tiến vào trong. Phía ngoài đại môn dân chúng không khỏi bàn tán.

– Ngươi xem, mỹ công tử kia có phải được quận chúa chọn rồi không?

– Nghe nói hắn bắt được tú cầu.

– Hắn tuấn mỹ như vậy so với quận chúa cũng thực xứng đôi.

– Ninh Triệt quận chúa lần này sẽ không từ hôn nữa chứ?

– Ta phi, nếu có ý từ hôn nàng sẽ mang hắn về Khuynh Nhã phủ sao?

Ninh Triệt cũng không mấy để ý mấy lời bàn tán này, nàng vốn đã quá quen. Trêи đời này chưa có thứ gì khiến Ninh Triệt nàng phải bận tâm. Thứ khiến nàng đau đầu là ngày mai phải mang cái tên gọi Niệm Hàn này vào cung diện thánh. Xem ra dung mạo và tính cách hắn cũng không tệ, thành thân với hắn ít ra nàng cũng đỡ phải chán nản như mấy tên nam nhân khuôn khổ kia. Có điều làm phu quân của nàng không chắc sẽ dễ dàng, mặc dù chỉ trêи dạn nghĩa nhưng nàng thật muốn xem Niệm Hàn hắn sẽ ứng phó như thế nào, thật đáng mong đợi.

———————————————————

Tiểu kịch trường

Ninh Triệt: Phu quân

Đoan Mộc Ly Tâm: Ai là phu quân của ngươi?

Ninh Triệt: Còn không phải ngươi sao??

Đoan Mộc Ly Tâm: (((: Thụ với thụ cần gì làm khó nhau?

Ninh Triệt: Là cái tú cầu làm khó ngươi (((:

Đoan Mộc Ly Tâm x Ninh Triệt *nhìn nhau*: Đập nát nó đi (((:

Truyện convert hay : Võ Nghịch

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện