Lúc này, mặt trời chói chang treo giữa không trung, Nhân gian Cấm khu Táng Địa – nơi mai táng thần linh, không ngờ bên trong lại toát ra sinh cơ bừng bừng, xanh um tươi tốt.
Thổ địa màu đen, vách núi màu đen, thoạt nhìn cổ xưa mà thần bí.
Càng đi vào trong càng thấy cỏ cây xanh um tươi tốt, mọc đầy cổ thụ che trời, có vẻ sinh cơ bừng bừng.
Thấp thoáng phía đằng sa lại có một hồ nước tô điểm thêm cho vùng núi, thật là sơn thủy hữu tình, thế nhưng chúng lại khó thể che giấu bản chất của vùng đất - Tối đen!
“Táng Địa có sáu lối vào, lối này được gọi là Nhân môn, là lối vào an toàn nhất!"
Gã thiếu niên nhớ lại lời dặn dò của bà lão, đồng thời không ngừng quan sát xung quanh.
Khu vực này quả thực sinh cơ bừng bừng, rất có cảm giác nhân gian thắng cảnh, bất quá hắn vẫn không thấy yên tâm một chút nào.
- Quạ...!quạ...!
Mấy con quạ đen tràn ngập khí tức chết chóc đang lượn lờ trên vách núi màu đen, đậu trên một cảnh cây trụi lá, khô héo, chênh vênh bên cạnh vách đá, phát ra tiếng kêu ghê rợn, tràn ngập vẻ thê thảm.
Quạ chính là loài vật biểu tượng cho sự chết chóc, kết hợp thêm khí tức quỷ dị càng lúc càng đậm đặc, cho dù sinh cơ dào dạt đến mức nào đi chăng nữa cũng vẫn khiến người ta có cảm giác đang đi đến một nghĩa địa, lạnh run cả người.
Gã thiếu niên hít một hơi ổn định tâm thần, rồi tiếp tục bước đi.
Nửa ngày trôi qua, câu cối xanh um dần dần trở nên thưa thớt, sinh khí cũng không còn lại bao nhiêu.
Hắn biết, bản thân đã chính thức đi vào phạm vi của Nhân gian Cấm khu Táng Địa - Nơi mai táng thần linh.
Chỉ mới lạc trôi đến thế giới này không bao lâu, nhưng hắn đã có cơ hội đi dạo trong hai nơi được coi là Nhân gian Cấm Khu, thần phật cũng không dám bước chân vào, đúng là hắn phải tự ngả mũ thán phục trước vận đen mạt kiếp của mình.
Đột nhiên một tiếng khóc vang lên, không ngừng lẩn khuất trong không gian, khiến bất kỳ ai nghe thấy cũng phải nổi da gà.
Phía đằng xa có một gốc cổ thụ khô héo, lớn tới hơn năm, sáu người ôm không hết, rất giống với những cây đa nghìn tuổi nơi lưu trú của những con ma không tên ở các làng quê Bắc Bộ.
Điều khiến gã thiếu niên cảm thấy kinh khủng, đó là trên cây có một tổ chim rất đáng sợ, cao gần hai mét và hoàn toàn dùng xương khô dựng lên, ám khí dày đặc lượn lờ xung quanh, hình thành một màn sương mù uốn lượn.
- Con bà nói, đây là tổ của loại chim gì vậy?
Khóe miệng khẽ giật giật, hắn cảm thân thân thể hình như lạnh hơn một chút.
Phạch phạch!
Đột nhiên, từ trong tổ chim, một con hắc điểu khổng lồ vươn mình lên, hai cánh không ngừng khuấy động cuồng phong.
Toàn thân đen như mực, hình dáng cực kỳ giống một con quạ, chỉ có điều kích cỡ lại quá to lớn, toàn thần tràn ngập hắc khí âm u.
Nó khẽ kêu lên mấy tiếng, lập tức từ cái mỏ cự đại rơi ra một thứ gì đó.
Khi nó rơi xuống đất, gã thiếu niên lập tức rùng mình, bởi hắn nhận ra đó là một cái đầu người.
Cuồng phong gào thét, con hắc nha giương cánh lao lên, thổi bay cả cỏ cây và đất đá xung quanh ra xa.
“Nó phát điên cái gì vậy? Lẽ nào phát hiện ra mình?”
Gã thanh niên đang định quay đầu bỏ chạy thì từ phía xa bỗng truyền đến một tiếng gầm nhẹ, khiến cho linh hồn người ta phải phát run lên.
Hắn nheo mắt nhìn tới, lập tức dã đầu run lên.
Một sinh vật hình người, toàn thân được phủ bởi một bộ lông màu đen rậm rạp, thân hình vô cùng khổng lồ nhưng lại đặc biệt nhanh nhẹn, chỉ cất bước một cái đã lao vào tận sâu bên trong Táng Địa, biến mất không còn tung tích.
Con hắc nha mang theo cuồng phong cuốn về hướng đó, dường như muốn đuổi theo sinh vật hình người kia.
Phải một lúc lâu sau, xung quanh mới phục hồi sự yên tĩnh, gã đồ tể mới tiếp tục tiến về phía trước.
Rốt cuộc thì hắn cũng đi qua khu vực u lâm, đi tới một vùng đất hư vô mờ mịt, nơi này hoàn toàn không có hắc khí như sương, nhưng không khí tại đây lại vô cùng quỷ dị.
Lúc này, ánh nắng chiều đã nhuộm đỏ cả chân trời, khiến cho cả vùng đất vốn màu đen như được nhuộm một tầng sáng màu vàng chói lóa.
- Sao đột nhiên lạnh như vậy?
Ngay khi tiến vào trong một sơn cốc, gã đồ tể đột nhiên cảm nhận được sự lạnh lẽo đến cùng cực đang ập tới, giống như đang bị đóng băng trong vạn năm hàn băng vậy, cơ thể gần như sắp đông cứng rồi.
Đúng lúc nguy cơ ập đến, miếng cổ ngọc đeo trên cổ lập tức tản mác ra ánh sáng nhàn nhạt bao phủ lấy hắn, chống