- Huyết Lang trại? Ngươi là phó trại chủ?
Việt nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, muốn tìm kiếm một tia dối trá từ bên trong, nhưng không thấy được gì cả.
Nghĩ cũng thấy hợp lý, Huyết Thủ và Huyết Lang, nghĩ cũng thấy hợp lý.
Huyết Thủ vừa cố gắng trục xuất thứ hắc khí đang bám riết trên cổ không ngừng hút máu từ vết cắt vừa khó nhọc nói:
- Tính mạng của ta đang nằm trong tay ngươi, làm sao dám nói dối! Ta thường xuyên trà trộn trong Đông Bá thành, là muốn tìm kiếm các Thương đoàn thực lực yếu để Huyết Lang Trại bọn ta ra tay giết người cướp hàng!
- Tu vi trại chủ của ngươi là gì?
- Huyết Lang trại chủ là một vị viên mãn giả Đệ nhất Bộ, ngươi chắc chắn không phải đối thủ!
Việt cười thầm trong lòng, tên này đến bước đường cùng rồi mà vẫn muốn tính toán hắn.
Đối phương nói vậy đương nhiên không phải muốn tốt cho hắn, chẳng qua muốn khích hắn đi Huyết Lang trại chịu chết.
- Được rồi! Ngươi có thể lăn!
Huyết Thủ nghe thấy vậy thì mừng rỡ, nhưng vẫn thận trọng lùi lại từng bước, sợ bị đối phương tập kích.
- Ta muốn giết ngươi, cần phải tập kích sao?
Việt bật cười nói, Huyết Thủ nghe vậy cũng cảm thấy có lý, lúc này hắn mang trọng thương, đối phương muốn giết hắn căn bản là chuyện nhấc tay, cần gì tập kích chứ.
Suy nghĩ thông suốt, Huyết Thủ lập tức quay đầu bỏ chạy, trong đầu không ngừng nổi lên suy nghĩ.
"Tiểu tử, cứ chờ đấy! Đợi đến khi ngươi đến Huyết Lang Trại, ta sẽ khiến ngươi muốn chết không được, muốn sống chẳng..."
Suy nghĩ của Huyết Thủ đột ngột dừng lại, bởi hắn nhận ra trước ngực mình bỗng thò ra một cây lông vũ cực lớn, từng sợi lông màu đen nhuốm máu tạo thành một màu sắc đáng sợ, và quan trọng hơn, cây hắc vũ này từ phía sau lưng xuyên tới.
Tiếp đó, một thanh âm nhàn nhạt truyền đến:
- Ta thích nhất là gieo hy vọng cho kẻ địch, rồi tự tay bóp nát hy vọng đó! Cảm giác thật thú vị làm sao...
Huyết Thủ cố gắng dùng chút hơi tàn, quay đầu lại nói:
- Ngươi...nói d...dối...
Thế nhưng đập vào mắt Huyết Thủ chỉ là gương mặt tỉnh bở như không có chuyện gì của gã thiếu niên, môi dưới khẽ bĩu lên đáp:
- Ta đâu có nói dối, đúng là ở thế nơi kia ta nói dối không dưới nghìn lần, nhưng rõ ràng là từ khi đến thế giới này ta chưa hề nói dối.
Hôm nay là lần đầu tiên đấy!
- Vô sỉ...
Huyết Thủ khẽ giật giật mấy cái, thân hình theo đó đổ sập xuống, rõ ràng chưa kịp chết vì thương thế đã chết vì quá phẫn uất.
Việt thu thập nhẫn không gian của ba người, ngoài một vài môn linh thuật cấp thấp ra thì linh tệ tổng cộng có năm trăm vạn, nhìn số linh tệ đó mà hắn có xúc động muốn khóc, cuối cùng chỉ có thể ngửa mặt lên trời than:
- Muốn giàu nhanh, chỉ có đi ăn cướp!
Nói đến ăn cướp, còn một món tài phú lớn đang chờ hắn đến lấy.
Từ ba kẻ này, đã có thể thu về năm trăm vạn linh tệ, nếu có thể công phá Huyết Lang trại, thì không biết có thể thu về bao nhiêu chứ.
- Không đúng, hành động của ta không phải ăn cướp, tiêu diệt cường đạo, phải gọi là thế thiên hành đạo trừ hại cho dân mới đúng!
Liệt mã đã chạy mất, không còn cách nào khác, đành phải cuốc bộ.
Việt nhanh chóng thoát ra khỏi đồng cỏ, dựa theo phương hướng mà Huyết Thủ đã chỉ, hai chân thoăn thoắt hóa thành một đạo lưu quang lướt trên mặt đất, rất nhanh biến mất ở đằng xa.
.....
Từ Đông Bá thành đi về phía Đông Bắc khoảng một trăm dặm, sẽ gặp một con sông lớn tên gọi Ô Long.
Tuy không không thể so sánh với Lạc Hà nhưng Ô Long vẫn là một con sông lớn có tiếng tại Thiên Nam đế quốc.
Từ đây đi xuống hạ du khoảng một trăm dặm nữa sẽ gặp một nhánh nhỏ của sông Ô Long, tên gọi Lưu Thủy.
Tại nơi giao nhau giữa hai con sông, có một thủy trại rộng lớn mới xuất hiện từ khoảng một năm trước, đại môn bên ngoài có một tấm biển lớn ghi ba chữ Huyết Lang Trại đỏ như máu.
Hai bên đại môn được canh phòng rất nghiêm ngặt bởi bốn gã Linh Động cảnh hậu kỳ.
Lúc này phía xa xuất hiện một gã thiếu niên gương mặt non nớt đang chậm rãi bước tới, thu hút sự chú ý của một tên gác cổng.
- Tiểu tử, ngươi...
Gã vừa định lên tiếng quát hỏi thì hai mắt bỗng hoa lên, gã thiếu niên vốn dĩ đang bước đi rất ung dung kia đột nhiên bằng một tốc độ không tưởng xuất hiện trước đại môn, song thủ lay động.
Hư ảnh hai con cá nhỏ xuất hiện, nhìn mới phiêu diêu tự tại làm sao, nhưng chỉ trong chớp mắt đã hóa thành một trận hồng thủy tràn tới.
Gã canh cổng cảm giác được tử vong ập đến, điên cuồng vận linh lực muốn chống lại, nhưng chỉ như châu chấu đá voi, thân thể lập tức bay ngược ra sau, đập mạnh vào hàng rào rồi rơi xuống đất.
Gã cố lấy chút hơi tàn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy