Độc Hoa

Phi Hành Khí


trước sau

Will bị tiếng động bên ngoài làm cho bừng tỉnh. Hắn ngơ ngác nhìn xung quanh. Mọi kí ức của hắn chỉ dừng lại ở trong viện nghiên cứu của Hỏa Lang nhưng không biết vì sao khi mở mắt ra hắn lại ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

Will ôm đầu ngồi dậy, mùi hương quen thuộc tràn ngập khắp căn phòng khiến hắn ngây người một lúc. Lúc này hắn mới nhận ra bên cạnh mình có người.

"Lewis..."

Will khẽ gọi nhưng chàng trai tóc đen hoàn toàn vùi mình vào trong giấc mơ của mình. Theo từng nhịp thở đều đều của Lewis, những kí ức mơ hồ bắt đầu hiện lên trong đầu Will. Tối hôm qua hắn đã phát điên mà cắn chủ nhân của mình. Dù vết thương không quá sâu nhưng máu bắt đầu chảy ra từ vết cắn. Will như một con chó to không ngưng liếm láp cổ Lewis. Nhưng thế chưa đủ đối với hắn, hắn muốn nhiều hơn... Ngay sau đó một cơn đau truyền đến khiến hắn bất tỉnh.

Vuốt ve chiếc cổ mảnh khảnh, dù vết thương đã ngừng chảy máu vẫn khiến người ta cảm thấy ghê người. Will cúi đầu xuống đặt một nụ hôn lên vết thương, nước mắt của hắn bắt đầu tuôn lã chã. Lewis bị từng giọt nước mắt nóng hổi rơi vào gáy mà tỉnh táo.

"Lewis. Will làm đau Lewis." - Will tựa như đứa trẻ làm việc sai trái không dám nhìn thẳng chàng trai.

Lewis bị biểu cảm của Will dọa ngây người sau đó luống cuống an ủi hắn. Trong lòng cậu không ngừng suy đoán về biểu hiện khác lạ hôm qua của Will. Có lẽ là do chất độc của Ryan chăng?

*****

Vì phải dỗ dành Will một thời gian dù vào học đã được 30 phút nhưng lúc này Lewis mới xuất hiện trên sân trường. Trong lúc cậu đang mải mê nghiên cứu về biểu hiện khác thường của Will đột nhiên một bàn tay vươn ra kéo cậu vào góc nhỏ.

"Cái gì đây?" - Ryan nhướn mày nhìn chiếc cổ thon dài của thiếu niên đang bị cuốn một lớp băng.

"Bị ngã."

Nhìn đến kẻ chủ mưu gây ra tất cả mọi chuyện, Lewis khó chịu hất tay hắn ra.

Ryan trầm tư một lúc như nghĩ đến gì đó khuôn mặt hắn liền tối lại.

"Nó đến tìm em rồi phải không?"

Nhưng Lewis không thèm đáp lại hắn mà vùng vẫy muốn thoát ra khỏi tay hắn. Ryan thở dài vươn tay xoa gáy thiếu niên.

"Muốn biết loại độc hắn nhiễm phải không? Là Vampire. Mỗi đêm hắn sẽ mất đi ý thức tựa như con thú hoang không ngừng tìm thức ăn. Mà thức ăn của hắn chính là màu."

"Vampire chỉ là giống loài có trong truyền thuyết!"

"Đúng vậy, vì thế hắn không có răng nanh để hút máu mà thay vào đó hắn sẽ tìm cách xé xác con mồi để có thể uống máu. Đây là một trong những chất độc nổi tiếng của gia tộc Lancaster. Nhưng không phải là không có thuốc giải."

Nghe Ryan nói vậy, Lewis liền trừng mắt nhìn hắn. Cậu biết hắn muốn gì nhưng Lewis là kẻ chưa bao giờ thỏa hiệp với kẻ xấu. Cậu vùng ra rồi mỉm cười với hắn:

"Cảm ơn thông tin hữu ích của thầy nhưng em nghĩ em có thể giải quyết được."

Sau đó không thèm để ý biểu cảm của Ryan, Lewis liền chạy mất.

*****

"Ivan! Ivan!"

Tiếng kêu của Carol nhanh chóng kéo Ivan ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn. Dứt mắt ra khỏi cửa kính hắn cúi đầu nhìn thiếu nữ đang ngủ ngon trong lòng mình hơi nhíu mày nhìn Carol:

"Khẽ thôi chàng trai, cậu sẽ đánh thức cô gái của tôi dậy mất."

"Ok ok, vậy hoàng tử thân mến có phải cậu quên cái gì phải không?"

"Gì?" - Ivan làm vẻ ngây thơ ngoáy ngoáy lỗ tai.

"Anh nói anh sẽ giải thích vì sao lại để cậu chủ Lewis vào trường học sau khi cả 3 chúng ta lên tàu."

Ivan khẽ cười vuốt ngược mái tóc nâu của mình ra đằng sau:

"Nói thế nào đây nhỉ. Theo thông tin điều tra có một thứ gì đó rất dơ bẩn đang xuất hiện trong trường học nên tôi cần Lewis đi điều tra và giải quyết. Một phần khác tôi muốn cậu ấy thực hiện nốt ước mơ của mình. Dù sao nếu nói là có nhiệm vụ chắc chắn tên nhóc này chỉ chăm chăm làm việc sẽ không chú ý đến đống sự kiện ở trường học."

"Ước mơ?"

"Là cuộc thi phi hành khí. Từ nhỏ Lewis luôn yêu thích những môn thể thao liên quan đến tinh thần đồng đội. Cậu ta luôn cố gắng gắn kết tứ đại gia tộc lại với nhau. Tất nhiên bọn họ luôn là những con sói cô độc mang theo những lập trường của riêng mình."

Nói đến đây Ivan khẽ thở dài vươn tay vuốt mái tóc của Sofia.

"Tên ngốc Lewis từng tập luyện rất chăm chỉ cho cuộc thi phi hành khi đến nỗi khi cậu ta bị thương nặng vẫn cố lết đến để tham gia. Nhưng khi sát ngày thi đấu cả đội vì mâu thuẫn có người mặc cảm vì đội kia quá mạnh mà tan rã."

Nghe Ivan nói vậy, Carol đột nhiên nhớ tới năm ấy. Khi anh đến tìm cậu chủ, Lewis cả người toàn vết thương đang ngồi một mình trong khoang điều khiển. Dù cả đội đã bỏ đi nhưng cậu vẫn cố gắng khởi động phi hành khí mà chiến đấu một mình kết quả là bị đội bạn bắn rơi xuống một khu rừng. Dàng vẻ cậu chủ lúc ấy rất cô đơn, dù anh có nói gì cậu cũng chỉ ngồi lì trong đó. Cho đến khi Frey đột nhiên xuất hiện bế cậu chủ ra. Kể từ ngày đó Lewis không bao giờ động vào phi hành khí nữa.

"Lewis thật sự rất yêu phi hành khí."

Carol buồn bã nhìn ra ngoài. Nhưng vì áp lực mà cậu tự tạo ra mà Lewis không dám động vào nó nữa. Cậu luôn cho rằng cả đội tan rã là do cậu.

*****

"Phi hành khí?"

Cả lớp kinh ngạc nhìn đoạn video được giới thiệu trên bảng điện tử.

"Là cái gì vậy?" - Ferd tò mò chỉ chiếc phi thuyền trên màn hình.

Người máy giới thiệu nghe vậy liền bắt đầu giải thích:

"Phi hành khí là một dạng thu nhỏ của phi thuyền. Mỗi một phi hành khí chỉ có thể chứa được từ 1 đến 4 người tùy vào kích thước to nhỏ. Hơn nữa so với phi thuyền, tốc độ của phi hành khí nhanh hơn rất nhiều. Phi hành khí có rất nhiều loại, loại được sử dụng phổ biến trong quân đội là phi hành khí chiến đấu có khả năng tấn công đối phương bằng nhiều loại vũ khí. Cuộc thi phi hành khí lần này sẽ sử dùng loại phi hành khí chiến đấu 1 người lái. Các học sinh sẽ chiến đấu trong không gian giả lập của trường quân đội. Độ tuổi giới hạn là các học sinh thuộc khu C (trung học) và mỗi đội cần 5 thành viên để tham gia. Yêu cầu là không mắc những bệnh đã quy định trong luật và phải cùng trường với nhau."

"Nghe thú vị đấy! Liam, chúng ta tham gia đi." - Ferd vui vẻ khoác vai Lewis.

"Cậu có biết sử dụng phi hành khí không?" - Lewis thở dài cốc thiếu niên tóc hung đỏ một cái. - "Chúng ta là lớp hạ đẳng nên không được học về phi hành khí làm sao có thể tham gia được."

"Tôi có thể học mà." - Ferd nắm chặt lấy tay Lewis hai mắt rưng rưng. - "Đi mà Liam~"

"Nếu cậu tìm đủ thành viên tôi không ngại tham gia cùng cậu."

"Thật sao yahoo!!"

Lewis cười đầy bất đắc dĩ nhìn thiếu niên to lớn đang cười đầy sung sướng kia. Thật sự rất giống cậu trước đây.

Đúng lúc đó chuông báo hết tiết vang lên. Lewis liền kéo tay Ferd đến chỗ hẹn.

"Hi~"

Từ đằng sau Theo xuất hiện một cô gái buộc tóc đuôi ngựa.

"Rin!" - Ferd sung sướng chạy lại chỗ cô.

"Hai người có vẻ thân nhau nhỉ." - Theo chẳng buồn liếc nhìn hai người vừa đến tiếp tục cúi đầu nghiên cứu.

"Tất nhiên. Tôi và Rin đều là fan của chị Nana." - Ferd tự hào lên tiếng thậm chí còn khoe ảnh nữ ca sĩ mình yêu thích cho mọi người xem.

"Nana là con trai." - Lewis thiện ý nhắc nhở.

"Ể... không thể nào." - Cả Rin lần Ferd cùng đông thanh. Nhìn khuôn mặt ngây ngốc của hai người, Lewis liền bật cười thành tiếng. Theo chỉ hừ lạnh khẽ lầm bầm "Ngay cả giới tính của thần tượng mình cũng không biết."

"Được rồi." - Lewis liền lên tiếng giảng hòa. - "Nana là con trai không phải ai cũng biết đâu. Tạm thời chúng ta tập chung vào vấn đề chính trước. Các cậu thu thập được những gì rồi? Bắt đầu từ Rin trước."

"Tài khoản của Yan, bạn tôi. Mật khẩu của cậu ấy khá dễ đoán nên tôi không có chút khó khăn nào truy cập được vào. Hi vọng nó có ích cho các cậu." - Rin lôi từ trong túi ra một chiếc máy mini. - "Đây là quang não của Yan."

"Vì sao quang não của Yan khác tôi vậy?" - Ferd tò mò nhìn chiếc máy.

"Quang não có rất nhiều loại, nó có thể là vòng tay, nhẫn hay hoa tai chỉ cần nó tiếp xúc với da cậu để liên kết tới não bộ."

"Tên người rừng!" - Theo khinh thường nhìn thiếu niên tóc đỏ.

"Này tên mặt liệt, tôi tuy hơi ngốc trong mấy việc này nhưng tôi cũng có ích lắm chứ."

Ferd tức giận lục lọi túi mình lôi ra một đống đồ vật lỉnh khỉnh:

"Đây là tất cả ảnh và video tôi mặt dày xin được từ mấy người có mặt lúc đó đấy. Cậu có biết tôi phải khóc lóc cầu xin than vãn mãi mới được không. Mọi người mau khen tôi đi!!!"

Nhưng đáp lại cậu chỉ là một tiếng hừ lạnh đầu khinh thường. Theo lập tức trình chiếu cho mọi người thấy quang não của mình:

"Đây là mọi thông tin từ phía cảnh sát."

"Sao cậu có được hay vậy?"

"Với địa vị của cậu ta thì việc này không khó." - Lewis nhún vai bắt đầu copy thông tin sang máy mình.

"Tên này rốt cuộc là ai?" - Lần này đến Rin tò mò. Cô chỉ biết người này là con quý tộc cũng chưa từng biết rốt cuộc là quý tộc nào.

"Các cậu biết Sun..."

"Liam, cậu tìm được cái gì vậy?" - Theo đột nhiên lên tiếng cắt ngang. Lewis nhìn thiếu niên một lúc rồi mỉm cười trả lời:

"Tôi tìm được một thứ rất thú vị trong bách khoa Liên Minh Đế Quốc."

"Là gì?"

"Các cậu có biết bản đồng dao mà mọi người vẫn đồn thổi là liên quan đến vụ án mạng có một phiên bản mở rộng không. Nó tên là "What all the world is made of"."

Lewis vừa dứt lời một tiếng hét đột nhiên vang lên. Cả bốn người biến sắc nhìn nhau.

Đây là tiếng hét của Daisy!

Truyện convert hay : Tiên Tôn Trở Về

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện