Đốc Chủ Có Bệnh

Bộ Thanh Vân


trước sau

Chiều hoàng hôn, tà dương chìm ngập khắp lầu các trong cung, ngói lưu ly nhuộm một tầng ánh vàng mong mỏng, từ xa nhìn lại, giống như khắp nơi đều mạ vàng.


Thẩm Quyết tự bưng một chén canh sâm đi đến Thừa Càn cung. Hôm nay Thừa Càn cung có chủ mới, là Lý quý phi vừa sinh Nhị điện hạ. Phi tử ba năm trước chết ở nơi này đã sớm bị quên lãng, trong cung chính là như vậy, người chết rồi cũng thành ngọt đèn tắt rụi, vinh sủng có ngang đến tận trời rồi cũng tan thành mây khói, đình viện người năm đó mất mạng giờ qua lại sinh hoạt bình thường, tựa như chỉ cần có sự sủng hạnh của hoàng đế, quỷ hồn liền không dám tới quấy nhiễu.


Thâm cung trùng trùng, nào có đình viện chưa từng có người chết ?


Thẩm Quyết cúi đầu, đi qua cửa tròn, Lý thị ngồi trên ghế mắt lạnh nhìn y. Đó là một nữ nhân dung nhan lãnh đạm, cũng không có dáng vẻ đại khí, vẫn mặc y phục màu xanh thiên thanh từ thời còn làm tài nhân, hoàng đế thấy nàng nhu uyển ôn hòa, một đêm lâm hạnh, liền có Nhị điện hạ. Cho dù đã từng ôn uyển nhu thuận, hôm nay khắp người đắp lên châu báu trang sức, cũng đắp ra cái vẻ vênh váo hung hăng.


"Hoàng thượng đâu ?" Lý thị nhìn mười ngón tay sơn đỏ, lạnh nhạt mở miệng.


"Bệ hạ trăm công nghìn việc, thức khuya dậy sớm, chưa có thời gian tới thăm nương nương. Bất quá nương nương yên tâm, bệ hạ không lúc nào không nhớ nương nương, mới vừa cùng các quan lại tiền triều nghị luận xong việc, liền thúc giục nô tỳ đưa canh sâm tới." Thẩm Quyết khéo léo nở nụ cười, không nhiều không ít, giống đường hoa thêu trên xiêm y, không thể đơn điệu, mà vừa vặn đẹp đẽ, "Bệ hạ còn dặn dò nô tỳ, phải nhìn nương nương uống xong mới có thể đi."


Lý thị giơ tay lên, một cung nữ đi tới bên cạnh Thẩm Quyết, bưng canh đưa tới trước mặt Lý thị.


Lý thị cúi đầu dùng muỗng ngoáy ngoáy váng mỡ trên mặt canh, nói: "Canh sâm ngày nào cũng có, bệ hạ lại không tự tay đem đến được dù chỉ một lần! Làm sao, chê ta sinh đứa trẻ, mập, xấu?" Liếc mắt về hướng Thẩm Quyết, giọng bỗng nhiên trầm xuống, "Hay là bởi vì các ngươi dở trò ma quỷ, ban ngày ban mặt đem hồ ly tinh đến quyến rũ điện hạ! ? Ngươi cho là bổn cung không biết sao, mấy ngày trước Ngụy công công hiến ngựa Dương Châu phong quang rực rỡ, bệ hạ đi báo phòng cũng mang theo bên người, mỹ nhân cùng mãnh thú, thật là hòa hợp mê người!"


Thẩm Quyết càng rũ mi cụp mắt, "Nương nương nói đùa rồi, đó chỉ là bệ hạ tìm thứ mới mẻ, trò vui nhất thời, sao có thể so với nương nương? Một kỹ tử ngay cả phong tước cũng không có, nương nương cần gì phải để vào mắt." 


"Bổn cung không để vào mắt, sợ là mấy ngày nữa, các ngươi liền không xem bổn cung ra gì!" Lý thị giận đến cắn răng nghiến lợi, đem cả mâm cả chén đáp về phía Thẩm Quyết, người bên cạnh thét mốt tiếng sợ hãi, nhưng Thẩm Quyết cũng không hề nhúc nhích. Chén canh không ném trúng, quăng mạnh xuống đất, vỡ tan tành. Nhưng cái mâm bạc kia đập vào trán y, máu đỏ tươi dọc theo ô sa đầm đìa chảy xuống.


Thẩm Quyết dù sao cũng là Ti lễ giam bỉnh bút, tâm phúc bên cạnh Ngụy công công, ngay cả Hoàng thượng đối với y cũng có tin cậy, tiền triều hậu viện, ai không nể y vài phần mặt mũi? Lý thị lại dám làm hạ thấp y, người bên cạnh cũng kinh hồn bạt vía.


Nụ cười bên mép Thẩm Quyết nửa phân không giảm, tựa như thương thế kia không rơi trên người y, chỉ khom lưng, nói: "Nương nương quá lời, ngài là chủ tử, chúng ta là nô tỳ, trên đời này nào có đạo lý nô tỳ không đem chủ tử để ở trong mắt? Nương nương mới vừa sinh xong, người yếu ớt, không cầm chắc chén canh, không cẩn thận làm rớt, vậy nô tỳ đi thiện phòng đem một chén khác tới."


Lý thị còn muốn lên cơn, cung nữ bên cạnh lặng lẽ đem tay áo nàng giữ lại, nàng mới nhớ tới Thẩm Quyết là người thường xuyên đi lại bên cạnh Hoàng thượng, dung mạo bị thương, Hoàng thượng nhất định sẽ hỏi, nếu để cho Hoàng thượng biết nàng ngang ngược, chỉ sợ ân sủng khi sinh hạ Nhị hoàng tử cũng mất theo.


Lý thị phất tay áo một cái, ho khan, nói: "Vậy vết thương trên mặt ngươi..."


"Do nô tỳ không cẩn thân bị ngã, nương nương không cần lo lắng."


" Ừ, đi bộ phải cẩn thận một chút, " Lý thị hắng giọng, vẫn là dáng vẻ ngạo mạn không ai bì nổi, "Bổn cung là quý phi, lại sinh được Nhị điện hạ, Thẩm công công, ngươi là một người thông minh, nếu ngươi chịu bằng lòng tận hiến với ta, ngày sau nhất định không thiếu công ngươi."


"Nương nương chớ chê cười, nô tỳ nhậm chức Ti lễ giam, theo lý phải vì bệ hạ phân ưu." Thẩm Quyết lạnh lẽo, vẫn là dáng vẻ bất động kia.


"Hừ, đồ không biết điều!" Lý thị liếc xéo Thẩm Quyết một cái, "Lui xuống đi!"


Chờ Thẩm Quyết đi rồi, Lý thị mới ngơ ngẩn ngồi trên ghế, thở một hơi thật sâu.


Cung nữ bên trên nhíu mày nói: "Nương nương, người làm cái gì vậy? Nếu không phải Thẩm công công âm thầm nhắc nhở canh sâm không sạch sẽ, chỉ sợ người mỗi ngày đã triền miên ốm bệnh, nào có khang kiện như hôm nay?"


"Ta đây không phải là đang diễn trò sao? Ai có thể nghĩ mấy ngày gần đây ăn uống đầy đủ, khí lực tăng nhiều, liền ném trúng hắn. Ngươi nói người này, cũng không biết tránh ra một chút, có thể trách ta sao?" Lý thị vặn khăn trong tay, nói lầm bầm.


"Ai, phải làm thế nào mới tốt? Lão tặc Ngụy Đức muốn giết mẫu đoạt tử, canh sâm ngày nào cũng đưa tới, chúng ta giả vờ té ngã làm vỡ đã hai ba lần, len lén đổ sạch cũng ba bốn lần, bụi quân tử lan bên của sổ đều bị tưới chết hết."


Từ lúc Lý thị sinh xong, canh sâm liên tục được đưa tới. Lý thị ban đầu còn tưởng thiên ân vạn tạ, cho là bệ hạ rủ lòng thương xót, mình rốt cuộc cũng có thể bay lên làm phượng hoàng. Nhưng từ từ, Lý thị liền cảm giác người ngợm mệt nhoài, đầu choáng váng, một ngày không ngồi thì nằm, thái y đến xem cũng không ra bệnh. Cho đến tháng trước người đưa canh đổi thành Thẩm Quyết, Thẩm Quyết trước lúc rời đi đánh rơi một chiếc khăn, bên trên viết "Canh có độc", nàng cùng cung nữ thiếp thân mới bừng tỉnh hiểu ra, vừa kinh vừa sợ.


Đại điện hạ giờ thọt chân, nếu có hài nhi khỏe mạnh xuất thế, tuổi tác dù nhỏ đi nữa cũng là một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ. Ngụy Đức theo Đại điện hạ, lại là người bên cạnh bệ hạ, việc to việc nhỏ đều đến tay hắn, muốn dở trò với canh sâm cũng không phải chuyện khó.


Lý thị không phải người có dã tâm, nhưng vận mệnh rơi trên đầu nàng. Bệ hạ tổng cộng có hai nhi tử, Hoàng thượng tương lai không phải đứa này thì sẽ là đứa kia, nàng không tranh cũng phải tranh !


Lý thị trầm ngâm một trận, đứng lên, vỗ bàn nói: "Lão già Ngụy Đức kia muốn nhìn bổn cung bệnh sắp chết mới bỏ qua, vậy thì như hắn mong muốn. Cáo bệnh, đóng cửa cung!"


Bên kia, Thẩm Quyết rời khỏi Thừa Càn cung mới lấy khăn tay ra lau trán, cúi đầu nhìn một cái, khăn nhuộm đỏ một mảnh. Tiểu thái giám Thẩm Vấn đứng ở thiên nhai, thấy bộ dáng Thẩm Quyết mà sợ giật mình, hỏi vội: "Cha nuôi, ngài đây là thế nào?"


Đây là con nuôi Thẩm Quyết nhận vào lập xuân

năm nay. Thái giám không thể sinh con, nhận nuôi là chuyện thường xảy ra, một thân một mình, nhận cho náo nhiệt, thân thân mật mật mà gọi cha nuôi cha nuôi, nghe vui tai, lúc già rồi chết, cũng có kẻ đưa mình mai táng.


Nhưng Thẩm Quyết không phải vì muốn náo nhiệt, mà y muốn tạo dựng phe cánh cho mình. Nhận con nuôi đồng nghĩa với dìu dắt giúp đở, dĩ nhiên nó sẽ thành tâm phúc trung thành của Thẩm Quyết.


Thẩm Vấn năm nay mười hai, tám tuổi vào cung, lúc trước là một tiểu khất cái lang bạt đường phố, lừa gạt trộm cắp không chuyện ác nào không làm, lúc hắn liếc ngang liếc dọc con ngươi tựa hạt châu, vẻ ỉu xìu xấu xa có vài phần giống Hạ Hầu Liễm. Có lẽ cũng vì duyên cớ này, Thẩm Quyết mới nhận hắn làm nghĩa tử.


"Không sao, thương nhỏ ngoài da."


Thẩm Vấn nhìn mà đau lòng , dung mạo cha nuôi hắn đẹp tựa thiên tiên, mặt mày hốc hác mà còn đẹp như vậy, "Chỗ nhi tử có một chút cao, lát nữa đem cho người, bôi vào sẽ không để lại sẹo."


Thẩm Quyết lắc đầu nói không cần, hỏi: "chuyện phân phó ngươi làm thế nào rồi?"


"Có chút manh mối rồi, phía nam truyền lời, ở Miêu Cương được một bô lão người địa phương, nói năm mươi năm trước có một đám người khoác áo bào đen đeo mặt nạ đã mua hết toàn bộ hoa trịch trục và giống hoa, còn mang cả một vài dược sư đi. Những người bị mang đi không hề trở về. Chuyện này rất kỳ quái, ta nghĩ những hắc y nhân này chính là thích khách Già Lam, dược sư tám chín phần đã bị giết người diệt khẩu." Thẩm Vấn nhỏ giọng nói, lại từ trong ngực móc ra một tờ giấy, đưa cho Thẩm Quyết, "Đây là hình ảnh lão nhân kia vẽ hoa trịch trục, nhi tử đã sai người tìm kiếm. Miêu Cương hoa cỏ phong phú, nhất định sẽ còn loại hoa trịch trục mọc dại."


" Không sai, " Thẩm Quyết gật đầu nói, "Phân hai nhóm người, một đội tiếp tục tìm kiếm trịch trục hoa, một đội điều tra những hắc y nhân kia. Nếu có tin tức lập tức báo cho ta."


Thẩm Vấn cúi người gật đầu, cuối cùng không quên nịnh bợ, "Thiệt cho học vấn uyên thâm của cha nuôi rồi, nếu không phải người phát hiện độc tính của hoa trịch trục trong ghi chép vùng Vân Quý giống với 'thất nguyệt ban', chúng ta hiện vẫn còn vong vo không đầu mối"


Thẩm Quyết vẫn sợ tốc độ quá chậm. Y có thể từ từ điều tra, nhưng Hạ Hầu Liễm có thể chờ sao? Mấy năm này y cũng một mực dò la tin tức Hạ Hầu Liễm, nhưng trên giang hồ căn bản không có nhân vật như thế. Không biết là tiểu tử kia căn bản không có lăn lộn ra chút manh mối, hay là đã chết.


Thẩm Quyết mím chặt môi, không cất tiếng. Thẩm Vấn thấy thần sắc y, khi không cười lộ ra mùi vị trong trẻo lạnh lùng, giống như nhành mai trên tuyết trắng giữa trời đông, mờ mịt trống rỗng dưới ánh trăng.


Sau khi tách khỏi Thẩm Vấn, Thẩm Quyết trở về phòng đổi xiêm y sạch sẽ, đi tìm Ngụy Đức.


Trời đã tối, đèn đuốc sáng rực nổi lên, nối thành một mảnh dài, rõ như ban ngày. Thẩm Quyết vào văn thư phòng, bọn thái giám thấy y, rối rít đứng dậy thăm hỏi, cung cung kính kính một tiếng: "Thẩm công công."


Thẩm Quyết khẽ gật đầu, coi như chào hỏi, nghiêng người bước qua tấm bình phong, sau màn che, Ngụy Đức đang dùng ngân câu tử trêu chọc lồng chim khổng tước, thờ ơ nói: "Đã về rồi?"


"Nghĩa phụ vạn an."


Ngụy Đức đảo mắt nhìn thấy vết thương trên trán Thẩm Quyết, cười nhạt hỏi: "Thật không có tiền đồ. Mười lần đưa canh chin lần bị đánh trở về, sủng đến kiêu, chính là cậy có Nhị điện hạ bàng thân mà trường thịnh không giảm."


Ngụy Đức đem ngân câu đặt trong tay Thẩm Quyết, Thẩm Quyết cung kính nhận lấy, đi theo sau lưng hắn.


Ngụy Đức vén áo bào ngồi xuống ghế, vê hạt bồ đề bóng loáng trên tay, ý vị thâm trường nói: "Đàn bà, có vinh sủng cùng con cái liền cho là có được hết thảy. Theo lý thì là như vậy, nhưng chuyện không tới cuối cùng, nào đã biết ai chết trong tay ai? Huống chi là đứa trẻ còn quấn tã, có thể lớn lên được hay không còn chưa có chắc đâu."


Lời đại nghịch bất đạo là thế, Thẩm Quyết nghe một chút phản ứng cũng không có, thần sắc bình tĩnh như cũ, tựa lời Ngụy Đức nói chỉ là chuyện nhà chuyện cửa


Ngụy Đức để ý nhìn Thẩm Quyết, thấy mặt mũi y không gợn sóng sợ hãi, hài lòng cười, "Quyết nhi, ngươi đủ lão luyện rồi. Tiêu Diêm kia không cần dùng nữa, cưỡng chiếm điền trang người khác, bị đám Ngự sử kia chanh chua tố dài một quyển, Hoàng thượng muốn cho hắn rút lui. Đông Hán Đề đốc không thể không người, chúng ta đã xin bệ hạ ân chỉ, ngày mai ngươi đi Đông Hán đi."


Thẩm Quyết lông mi nhẹ run lên, hắn cúi đầu quỳ xuống đất, tiếng như bội khoen va chạm.


"Tạ nghĩa phụ. Nhi tử nhất định vì nghĩa phụ vào nơi dầu sôi lửa bỏng, quyết không chối từ!"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện