Đốc Chủ Có Bệnh

Minh Nguyệt sương


trước sau

Chạng vạng tối, Thẩm Quyết từ bên ngoài trở lại. Hiện đang là tiết xuân hàn, Thẩm Quyết sau khi vào cửa mang về cả hơi lạnh lẽo, mặt mũi cũng nhuốm mùi vị lạnh lùng, đảo mắt nhìn thấy Hạ Hầu Liễm ưỡn ẹo ở trên giường xem đao phổ, Hạ Hầu Liễm nghe tiếng, ngẩng mặt, gương mặt thiếu chút nữa khiến Thẩm Quyết sợ hết hồn.


Hạ Hầu Liễm đã dịch dung thành Tứ Hỉ, Thẩm Quyết nhìn qua, còn tưởng như Tứ Hỉ sống lại. Tứ Hỉ có gương mặt cay nghiệt, đôi mắt híp như một kẽ hở, xương gò má hơi nhô cao da trắng lạnh lẽo, nhìn là khiến người khác chán ghét. Hạ Hầu Liễm dịch dung phải nói là giống như đúc, chẳng qua là thiếu khí chất dâm tà. Thẩm Quyết sờ một cái lên gò má hắn, hơi mềm mềm dính dính, tựa như một loại sáp nến. Thẩm Quyết dùng sức đâm đâm, liền chọt ra một chỗ trũng trên má hắn.


Hạ Hầu Liễm nghiêng đầu tránh tay y, bất đắc dĩ nói: "Chớ chọc bậy, làm hư ta lại phải làm lại lần nữa."


Thẩm Quyết kéo một cái ghế nhỏ tới, ngồi bên người Hạ Hầu Liễm, kiểm tra một lần vết thương của hắn, hồi phục không tồi, không nhiễm trùng cũng không rướm máu, xem ra Diêm vương gia còn chưa tính triệu hồi Hỗn Thế Ma Vương này.


Sửa sang lại ống tay áo, Thẩm Quyết như là thờ ơ hỏi: "Hạ Hầu Liễm, các ngươi có phải đang bán mạng vì Ngụy Đức hay không? Tên lão đại trước ngươi nói là Ngụy Đức sao?"


"Là cái giống gì? Tuy ta chưa từng thấy qua Ngụy Đức, nhưng trụ trì, ồ, chính là lão đại chúng ta, hắn là cái dạng gì ta cũng vẫn rất rõ, làm sao cũng không giống như tên thái giám a."


"Ồ? Thái giám thì nên ra cái dạng gì?" Thẩm Quyết ngước mắt lên , nói, "Ngươi nhìn ta giống như tên thái giám sao?"


Ánh mắt Thẩm Quyết có chút phiền muộn, hắn từ trước đến giờ nhạy cảm, Hạ Hầu Liễm lập tức biết mình nói sai, lại đoán không ra y muốn gì.


Đáp án, nói y giống thì như lấy dao đâm vào ngực y, nói y không giống thì không đúng vì y thực sự là một thái giám a.


Hạ Hầu Liễm đang suy tư, Thẩm Quyết đột nhiên cảm giác vô nghĩa, liền quay lại chuyện chính: "Có lẽ lão đại các ngươi và Ngụy Đức kết thành đồng minh không chừng."


Hạ Hầu Liễm lắc đầu, nói: "Bán mạng cho Ngụy Đức khả năng không lớn, Già Lam lập tự cho đến bây giờ đã một trăm năm, Ngụy Đức mới bao nhiêu tuổi, lại có thể chống đỡ được mấy năm? Trên giang hồ ân oán tình cừu nhiều vô kể, tùy tiện nhận mấy giao dịch cũng có tiền nuôi cả ngọn núi, Già Lam tội gì đi vì hắn lên núi đao xuống biển lửa. Đồng minh khả năng cũng không lớn, Già Lam từ trước đến giờ chỉ hành sự vì tiền. Hơn nữa, ngành này của chúng ta quan trọng nhất là phải che giấu tung tích, cho tới bây giờ vẫn luôn nghiêm cấm phát sinh bất cứ quan hệ gì với người ngoài núi, bằng không nếu có người muốn tra cứu nguồn gốc, hoặc là bày cạm bẫy dẫn dụ, thì sẽ mang đến phiền toái không cần thiết."


Thẩm Quyết nghe, hơi có chút không vui, nếu theo hắn mà nói, y không phải là điểm yếu của Hạ Hầu Liễm sao? Liền nói: "Ta không có ngu xuẩn như vậy, chỉ cần ngươi an an phận phận, ta sẽ không để cho người khác phát hiện một tia dấu vết, càng không cần phải nói truy cứu nguồn gốc." Vừa nói, y thấy môi Hạ Hầu Liễm hơi khô, liền rót ly trà đặt trên tay hắn. Đặt xong mới bất tri bất giác phát hiện việc y chăm sóc Hạ Hầu Liễm thế này sẽ khiến hắn càng ngày càng muốn gì được nấy, nên vội thu lại chén trà, mình làm bộ uống một hớp.


Hạ Hầu Liễm cho là Thẩm Quyết muốn mình bưng trà, ngoan ngoãn chờ Thẩm Quyết uống xong, đem chun trà giữ lại trong tay. Nghe lời này của Thẩm Quyết, thật giống như còn chưa muốn để mình đi, thôi, dù sao hắn còn phải dưỡng thương, qua một thời gian nữa sẽ từ từ cùng y nói chuyện sau.


"Như lúc nãy nói, ngươi làm sao đột nhiên hỏi Già Lam ta có phải là tay sai của Ngụy Đức hay không? Chẳng lẽ ngươi nghe ngóng được tin tức gì của Già Lam."


Thẩm Quyết nhìn hắn một cái, nói: "Đêm qua Mã quý phi bị ám sát rồi, đứa trẻ còn chưa sinh ra, cả mẹ cả con đều chết ở Thừa Càn cung, ngươi không biết chuyện này?"


Hạ Hầu Liễm lắc lắc đầu.


Thẩm Quyết tiếp tục nói: "Quý phi thường kín đáo phê bình Ngụy Đức, thường bên gối Hoàng thượng tấu chuyện, muốn người lạnh nhạt với Ngụy Đức. Ngụy Đức vì phân sủng, đã mất rất nhiều công sức. Không dằn lòng được chuyện Mã quý phi có thai, ở trong cung ai có hoàng nhi thì sẽ có hết thảy, nhất là Hoàng thượng con cái đơn bạc, cho dù là Ngụy Đức cũng không thể làm gì."


"Thì ra 'con mồi' là Quý phi, một xác hai mạng, thật con mẹ nó tạo nghiệt." Hạ Hầu Liễm thở dài nói, "Mọi chuyện chớ có hỏi, giết người vô cấm kị. Ta chỉ có nhiệm vụ đến tàng thư các tìm bản đồ tiền triều, không ai nói cho ta còn có người muốn đi ám sát Quý phi."


Thẩm Quyết thần sắc có chút phức tạp, nói: "Lúc ta đi thái y thự trộm thuốc cho ngươi có nghe được thích khách nói chuyện, lời nói tựa như cũng không lưu tâm sống chết của ngươi." Thẩm Quyết khẽ nhíu mày, nhiệm vụ lần này của Hạ Hầu Liễm tuy không khó khăn bằng ám sát quý phi, nhưng cũng phải vào sâu hoàng cung đại nội, vì sao lại không có tiếp viện?


Cái gọi là Già Lam đó thật quan tâm sống chết của Hạ Hầu Liễm sao?


Hạ Hầu Liễm cười khổ, nói: "Vẫn như vậy, ta đã thành thói quen rồi. Đao thuật của ta luyện không có đến nơi, thường làm hỏng chuyện, bị người oán hận cũng là chuyện bình thường. Ở Già Lam chỉ có cầm đao nói chuyên, ngươi không thắng được người khác, liền ngoan ngoãn co lại an phận chớ lộ đầu, nếu không phải mẹ ta lợi hại, ta đã bị bọn họ khi dễ chết." Nói đến một nửa, Hạ Hầu Liễm nhớ tới cái gì, mặt liền biến sắc, hỏi, " Chờ một chút, ngươi mới vừa nói mấy thích khách, ám sát Mã quý phi không chỉ có một thích khách sao?"


"Nào chỉ có một. Có bốn thích khách chết ở Thừa Càn cung, còn lại đều chạy mất." Thẩm Quyết nhớ tới Già Lâu La, vẫn là nhịn lời muốn nói ra miệng. Y rất rõ ràng mình là hạng người gì, ích kỷ là bản tính của y, chỉ cần có thể giữ Hạ Hầu Liễm lại, lừa bịp hay dối gạt đều có thể nói ra.


Hạ Hầu Liễm sợ ngây người.


Chết bốn thích khách, đây là tổn thất không thể tưởng tượng nổi của Già Lam. Già Lam mang các cô nhi không mẹ từ khắp nơi về nuôi trong thôn, mỗi đứa con nít mà từ năm tuổi bắt đầu đứng trung bình tấn, bảy tuổi bắt đầu sờ mộc đao, mười tuổi động đao thật. Mỗi một thích khách đào tạo cũng ít nhất phải tiêu phí bảy năm, mà bọn họ tuổi thọ trung bình không vượt quá được hai mươi tám.


Còn chưa nói những đứa bé này có hai phần ba sẽ chọn ở lại trên núi làm nông phu, mà cho dù có những đứa trẻ khác bổ sung vào vị trí thiếu hụt, phần lớn cũng không sống qua hai năm. Thích khách thời điểm nguy hiểm nhất chính là mấy năm khi mới bắt đầu hoặc sắp kết thúc, hoặc là bởi vì quá trẻ tuổi, không có kinh nghiệm, chết vì sơ sót, hoặc là bởi vì quá mệt mỏi, vết thương trên người kéo theo năm tháng muốn sụp đổ, không còn thiết sống nữa.


Cho nên thích khách Già Lam chỉ vạch ra một kế hoạch, một kích không trúng lập tức rút lui. Già Lam cũng rất ít ám sát quy mô lớn hành động chung, chỉ phái vài thích khách ngầm tiếp viện. Bất kể là lần trước diệt môn Tạ gia hay là lần này ám sát hoàng cung, đều là ám sát quy mô tập thể hiếm hoi trong lịch sử Già Lam.


Trụ trì cái lão lừa đó, chẳng lẽ thật thấy tiền sáng mắt tuổi già khó giữ, đem Già Lam bán cho Ngụy Đức chứ ?


Thích khách tới vô ảnh đi vô tung, ít ra cũng tiêu tiêu sái sái, để người khác lấy làm chủ đề mà bàn tán, nói gì "Mười bước giết một mạng, ngàn dặm không lưu dấu. Xong chuyện phất áo đi, công danh cũng cách biệt" các loại. Nhưng khi nói tới làm tay sai chó săn cho thái giám thì thật mất hứng , thổi phồng mình nhiều hơn cũng chẳng qua là cái danh hão? Hạ Hầu Liễm rất buồn bực.


Thẩm Quyết thấy hắn cúi đầu không biết nghĩ cái gì, hỏi: "Đang suy nghĩ gì, nói cho ta nghe."


Hạ Hầu Liễm vừa mới chuẩn bị trả lời, có loạt tiếng bước chân vang lên dọc bên cửa sổ, nói: "Thẩm công công, bên ngoài có Vũ Lâm vệ mời ngài qua nói chuyện."


Hạ Hầu Liễm cùng Thẩm Quyết trố mắt nhìn nhau, Hạ Hầu Liễm giữ ống tay áo Thẩm Quyết, y đè một cái lên tay hắn nói: "Đừng lo." Liền đứng dậy đeo lên mũ, sửa sang lại quần áo đi ra ngoài.


Đứng sau cửa cung là một Vũ Lâm vệ mắt to mày rậm, thấy Thẩm Quyết, khẽ cúi người chào, đem mấy gói thuốc đưa cho y nói: "Ty chức là đồng hương của Tư Đồ, đây là hắn kêu ty chức đưa tới."


"Tư Đồ?" Thẩm Quyết nghi ngờ hỏi.


"Công công không biết Tư Đồ giáo úy?" Vũ lâm vệ có chút giật mình, gãi đầu một cái, "Chính là người đêm qua truy giết mấy thích khách Vũ Lâm vệ giáo úy Tư Đồ Cẩn, vì truy kích một nữ thích khách vô cùng lợi hại, mà bên sườn bị trúng một đao."


Thì ra là hắn. Thẩm Quyết trong lòng không chút gợn sóng. Ở trong cung này, y gặp qua những người tốt bụng, cũng đã gặp những kẻ xấu xa, chỉ có điều người thiện lương thì ít, mà kết cục thường cũng không tốt đẹp gì.


Thẩm Quyết rũ mi mắt, bày ra bộ dạng khiêm nhường nói: "Trách nô tỳ đầu óc đần độn, trong chốc lát không nhớ ra được, thì ra là Tư Đồ đại nhân. Ý tốt của Tư Đồ đại nhân, nô tỳ lỗ mãng xin nhận, đại nhân giúp nô tỳ chuyển lời cám ơn."


Thẩm Quyết ở trong cung đã hai năm, trước nay có vẻ mặt ôn lương cung kiệm lại gắn thêm hai chữ "nhún nhường", dựa vào bộ dạng vô hại như vậy mà khéo léo tiến lùi, những người vào cung cùng thời điểm với hắn trong lúc còn đang bưng nước đưa trà thậm chí rửa chân cọ bô cho những thái giám quyền lực khác, y đã thành tiểu quản sự của Kiền Tây Tứ Sở.


Y đắc ý bày ra vẻ mặt vừa gần vừa xa mỉm cười, chờ Vũ Lâm vệ nói xong vài lời khách khí không đau không ngứa là y có thể trở về nghỉ ngơi rồi.


Nhưng mà, Vũ

Lâm vệ rũ mi mắt nói: "Ty chức sợ là chuyển lời không được."


Thẩm Quyết nụ cười cứng lại, nói: "Đại nhân đây là ý gì?"


"Ngụy công công nói người khác đều chết hết, làm sao chỉ Tư Đồ còn sống, nhất định là Tư Đồ tham sống sợ chết, trốn ở phía cuối không chịu dụng hết toàn lực. Nếu không phải hắn cũng bị trọng thương, chỉ sợ còn phải đánh thêm mấy trượng. Vừa nãy phía trên hạ văn thư, Tư Đồ bị cách chức đi kinh giao đại doanh." Vũ Lâm vệ thở dài một cái, vốn định mắng mấy câu Ngụy Đức tên thái giám chết bầm, đột nhiên nghĩ tới Thẩm Quyết cũng là một thái giám, liền ngừng miệng.


Thẩm Quyết trầm mặc một hồi, cất tiếng ấm áp: "Tư Đồ đại nhân võ nghệ cao cường, đại nhân yên tâm, kinh giao đại doanh không mai một được ngài ấy."


"Lời là nói như vậy, nhưng cuộc sống sau này sẽ khổ sở a. Thôi thôi, cũng tại Tư Đồ làm người quá trung thực, bình thường không có huynh đệ đồng bạn, càng không biết đưa chút lễ nịnh nọt mấy tên công công có bản lĩnh... Ách, Thẩm công công, ngài đừng hiểu lầm, ty chức không phải nói ngài không có bản lĩnh." Vũ Lâm vệ tự mắng thầm mình miệng chó, cười xòa nói.


"Đại nhân chớ lo, nô tỳ không để bụng. Tư Đồ đại nhân là người tốt, nô tỳ không có bản lĩnh, chỉ quen biết vài người, nhiều cũng chỉ có thể nói được vài lời khen ngợi, giúp Tư Đồ đại nhân trong quân doanh làm vị trí nào tốt một chút." Bất quá chỉ là góp ít sức mọn, có thể thành hay không cũng không nhất định, Thẩm Quyết không tiếc lòng vì tình nghĩa.


Vũ Lâm vệ ánh mắt sáng lên, cười nói: "Vậy thì tốt quá, Tư Đồ có thể kết giao với người bằng hữu như ngài quả là có phúc. Ty chức còn phải trở về làm nhiệm vụ, xin phép đi trước, công công không cần tiễn!"


Thẩm Quyết trở lại trong phòng, liếc thấy Hạ Hầu Liễm ngồi ở trước gương nhào nặn cái mặt giả, thuận miệng hỏi: "Hạ Hầu Liễm, ngươi cảm thấy người tốt sẽ được báo đáp không?"


Hạ Hầu Liễm nhìn nóc nhà suy nghĩ một chút, nói: "Có a, ít nhất đời sau có thể đầu thai tốt."


"Như vậy sao?" Thẩm Quyết buông xuống gói thuốc trong tay, cười một tiếng, "Nhưng tầm mắt ta quá thiển cận, ta chỉ nhìn đời này."


————————————————————


Tư Đồ Cẩn tay trái che vết thương trên sườn, tay phải vịn tường mà đi.


Mặt trời lặn, vân đỏ oán giận đầy trời chiếu lên mặt hắn, cái bóng dưới đất kéo thật dài, lưng có chút cong cong. Người buôn kẻ bán cũng dẹp quầy, đẩy xe ba gác đi trên đường lát đá, phía trên bày mấy món đồ phát ra tiếng lóc cóc loảng xoảng.


Hắn bị cách chức.


Từ Vũ Lâm vệ hữu giáo úy cách chức đến ngũ doanh trại ở ngoại đô làm giáo úy, cấp phẩm không đổi, nhưng hắn mất đi tư cách hộ giá vua, người ngoài cho rằng không đáng, nhưng thật ra trong lòng hắn không có cảm giác gì. Năm đó hắn từ Sóc Bắc đi tới Kinh sư, thi đậu chức Võ danh, chọn vào Vũ Lâm vệ, vốn định kiến công lập nghiệp, ở trong cung ba năm, hôm nay hồi tưởng lại, tựa hồ cũng không tư vị gì.


Hắn trước nay đều như vậy thuận dòng mà trôi, người khác đem hắn an trí ở đâu hắn liền ở đó, không tranh không đoạt, không muốn không cầu.


Đối với một người đàn ông mà nói, như vậy giống như không tốt lắm. Đàn ông phải nuôi sống gia đình qua ngày, còn phải đem vinh quang cho gia môn. Không có bản lĩnh, vợ con sẽ bị đói, không có công danh, gia tộc không hưng vượng. Bất quá hắn là ngoại lệ, hắn phụ mẫu đều mất, từ nhỏ ở Sóc Bắc ngăn cách với đời, sống trong trấn nhỏ ăn cơm trăm nhà mà lớn lên. Trấn nhỏ mặc dù nhỏ, nhưng thường có đao khách qua đường. Đao pháp của hắn học từ bọn họ, mỗi người dạy một chiêu, hắn tỉnh tỉnh mê mê, học được làm sao phách làm sao chém, sau đó, vừa học được làm sao để giết người.


Về sau nữa, lão nhân gia trên trấn nói, A Cẩn, ngươi đã trưởng thành, phải đi kinh thành lập một phen công nghiệp. Hắn liền cõng lưỡi đao lấy được nhờ công phụ việc cho thợ rèn mà tới kinh sư, vẫn không chỗ nương tựa, một thân một mình. Đó là một ngày phong tuyết, trấn nhỏ những ngày này nhà nhà đóng cửa, nhưng kinh sư lại náo nhiệt vô cùng, trên đường người người chen chúc, hắn rất cẩn thận ôm đao của mình, tránh cho vỏ đao đâm đến người khác.


Nhưng hắn vẫn cứ luôn một mình, giống như náo nhiệt cùng huyên náo đều không có quan hệ gì với hắn.


Một mình cũng rất tốt. Hắn nghĩ, nuôi sống mình là được. Đưa tay sờ vết thương một cái, đau nhói khiến hắn phải ngừng bước chân. Thay thuốc chắc cũng không phải chuyện gì quá phiền phức. Hắn thở hổn hển, cất bước tiếp tục đi.


"Tư Đồ đại nhân?" Bên tay phải truyền tới một tiếng nói vô cùng thanh thúy, tựa tiếng chim hót.


Lòng Tư Đồ Cẩn không lý do mà xao động mấy hồi, chậm rãi xoay người, nhìn thấy cô nương kia cõng giỏ trúc đứng ở cửa nhà, cả người mặc y phục vải bông màu trắng như sương, một đôi mắt to hắc bạch phân minh chớp mắt nhìn hắn. Hắn từ trước đến giờ không dám trực tiếp nhìn mặt nữ nhân, ánh mắt dời xuống, đặt ở trên tay nàng đang giữ trên cửa, lộ ra một đoạn cổ tay trắng trong như trăng sáng, sạch sẽ vô cùng đẹp mắt


Đúng rồi, nàng tên là Minh Nguyệt. Chu Minh Nguyệt, thật là dễ nghe.


Hắn biết nhà nàng là y quán, Chu đại phu ở khu vực này rất nổi danh, thần y diệu thủ, càng nổi danh là nữ tử xinh đẹp của lão. Rất nhiều tên vô lại cố ý làm mình bị thương, đi y quán mượn cơ hội nhìn ngắm Minh Nguyệt. Hắn ở đối diện nhà nàng, mỗi khi hắn mũ mạo cưỡi ngựa trở về, vừa vặn có thể gặp phải nàng cõng gùi thuốc đi từ y quán, nhưng bọn họ cũng không nói lời nào.


Nhưng là, nàng làm sao biết hắn họ Tư Đồ?


Minh Nguyệt chỉ chỉ lên eo hắn, nói: "Sau lưng người có máu. Tư Đồ đại nhân, ngươi bị thương?"


Tư Đồ Cẩn ngẩn người, đưa tay sờ một cái sau lưng, quả nhiên một trận đau đớn. Hắn quẫn bách đỏ mặt, chính hắn cũng không biết sau lưng cũng bị thương.


Minh Nguyệt "xì" cười một tiếng, gọi Tư Đồ Cẩn nói: "Ai, ngươi người này mà, làm sao ngây ngô như vậy? Mau vào, ta băng bó cho ngươi một chút. Vừa vặn cha ta ở nhà, trị thương là sở trường của cha."


Tư Đồ Cẩn trù trừ, nói: "Ta có thể tự mình..."


Minh Nguyệt giả bộ tức giận vỗ lên cửa, nói: "Ngươi có thể tự vòng tay ra sau lưng mình sao? Mau vào." Không đợi Tư Đồ Cẩn đáp lời, đã một bước bước vào phòng. Nàng từ trước đến giờ nói gió là thành mưa, tính tình bạo như vậy, lại suốt ngày xuất đầu lộ diện bên ngoài, làm sao tìm được hảo nhân gia? Tư Đồ Cẩn không khỏi vì nàng ưu tâm.


Hắn từ trước đến giờ là như vậy luôn như bà già, lo nghĩ bậy bạ.


Không làm gì được, Tư Đồ Cẩn cúi đầu sửa sang tà áo bị Già Lâu La làm cho rách rưới của mình, đi theo Minh Nguyệt vào phòng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện