Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực

Thăm đêm


trước sau

Advertisement
Khi trấn an Cát Đái xong, thì sắc trời cũng đã sập tối, ma ma đã bưng đồ ăn đến dọn ra trên bàn từ lâu, vẫn là một bàn đầy như cũ.

"Cách cách, tám đĩa đồ ăn này do đầu bếp Thiên triều bên quý phủ đại a ca làm ra, tiện thể đại a ca phái người đến hỏi, xem có hợp với khẩu vị của cách cách không, nếu người không thích, mai sẽ lại đổi nữa."

"Ừ." Nhìn chung thì đây chắc là đầu bếp thứ chín trong năm mà quý phủ Chử Anh đã đổi nhỉ?

Trên bàn tám đĩa chay mặn kết hợp đầy đủ, có thể thấy được vị đầu bếp mới này rất có tâm tư.

Tôi gật gật đầu: "Bà lui ra trước đi, chốc lát lấy một nửa mang đến cho Cát Đái, còn lại thì vẫn cứ dựa theo quy tắc cũ."

Ma ma bình tĩnh đáp lời, nhẹ nhàng không chút tiếng động mà lui ra. Lát sau lại bưng lên ba món mặn một món canh cùng bánh bao đậu dính, tôi dùng thìa múc một miệng canh, vừa mới đưa đến đầu lưỡi, liền chau mày lại.

"Sao vị này lại không đúng? Không giống thứ thường ngày đã từng ăn, lẽ nào phủ nhị a ca cũng đã đổi đầu bếp mới?"

"Hồi bẩm cách cách, buổi tối hôm nay là từ nhà bếp của thành rào gỗ......quý phủ nhị a ca, chưa từng đưa đồ ăn đến."

Tôi ngẩn ra.

Xảy ra chuyện gì rồi?

Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, nó đã trở thành việc quen thuộc, nhưng sao hôm nay lại là trường hợp ngoại lệ rồi?

Đột nhiên, sự thèm ăn mất sạch, ném lại thìa lên bàn, đứng dậy.

"Cách cách......"

"Đều lui cả đi, buổi tối không cần phải bày cơm nữa, các người lui xuống dùng cơm trước đi." Mọi người đồng loạt đáp lời, khom người lui ra.

Tôi ở trong phòng phiền lòng khó chịu đi quẩn quanh hai vòng, bỗng nhiên lao ra khỏi cửa. Tiểu nha đầu trông coi trước ngoài cửa hoảng hốt đuổi theo tôi, trực tiếp gọi: "Cách cách đi đâu ạ?"

"Ngươi trở về đi! Ta ra ngoài một chút, nhớ là đừng nói cho Cát Đái biết......"

Hai chân tiểu nha đầu kia nhỏ gầy sao có thể bì được với tôi, được ba hai bước liền bị tôi quăng lại.

Phủ đệ của Đại Thiện tương đối xa, tôi đi ước chừng hơn một giờ mới đến, lúc rời khỏi vì tức giận mà quên gọi người chuẩn bị xe, cứ tiếp tục đi, mãi cho khi đến được cửa lớn nhà hắn, thì cũng đã hết hơi.

Tiếng gõ cửa vang dội, đợi hơn nửa ngày, bên trong mới có người lên tiếng trả lời, đồng thời cửa mở ra một khe hở.

Tôi ôn hòa cười với gã cáp cáp châu tử mở cửa kia, không ngờ rằng lại cười đến nỗi hắn choáng váng, trong cổ họng phát ra âm thanh xì xào cổ quái.

Hiển nhiên gã đó không nhận ra tôi, chẳng qua tôi nói muốn vào tìm người, gã lại trả lời một nẻo: "Người là vị tỷ tỷ của cách cách ấy ạ......để nô tài đi báo cho phúc tấn." Không đợi nói xong, cửa vừa mở ra gã liền bỏ chạy, thẳng một đường mà hưng phấn kêu lên, "Phúc tấn, phúc tấn......"

Nghe thấy hắn đi đến phòng chính mà gọi, tôi ngược lại hơi gượng gạo do dự mà bước vào cửa, tuy hai năm nay tôi thường ở cùng một chỗ với Đại Thiện, nhưng thà muốn hắn đưa tôi ra khỏi thành, chứ không dám cùng hắn ra vào cửa chính phủ nhị a ca, thứ nhất là sợ Nỗ Nhĩ Cáp Xích phát hiện tôi hay lui tới phủ nhị a ca quá thường xuyên, thứ hai là tôi cũng sợ phải đối mặt với thê thiếp trong nhà hắn.

Mười phút sau, trong phòng chính đi ra không phải Lý giai thị, cũng không phải Đại Thiện, mà lại là vị Cáp Đạt Na Lạp thị kia. Nàng là con gái của Mạnh Cách Bố Lộc, ở Cáp Đạt tôi từng gặp qua nàng, khi Mạnh Cách Bố Lộc chết nàng chỉ mới mười tuổi, từ sau khi Ngô Nhĩ Cổ Đại lên làm thủ lĩnh, Cáp Đạt túng quẫn, Ngô Nhĩ Cổ Đại liền đưa nàng đến Kiến Châu, làm vợ Đại Thiện.

Thân phận cách cách Cáp Đạt bộ của nàng vốn là cao hơn Lý giai thị, có thể trở thành đại phúc tấn nắm quyền trong nhà, nhưng kể từ khi nàng gả đến đây không bao lâu thì Cáp Đạt đã diệt tộc, cho nên mặc dù đều là phúc tấn, nhưng trong nhà vẫn thấp hơn Lý gia thị một bậc.

Bởi vì cái chết của Mạnh Cách Bố Lộc, mà Cáp Đạt Na Lạp thị kia trước giờ nhìn tôi với vẻ không hề hòa nhã, nhưng vào lúc này đây lại không giống, nàng đi ra từ trong phòng, từ đầu đến cuối tự mình cầm một chiếc đèn lồng chậm rãi chạy đến trước mặt tôi.

"Cô đến đúng lúc lắm!" Không đợi tôi nói chuyện, nàng đã một phen kéo lấy tôi tiến vào cửa viện, "Cô có biết tại hậu viện của gia có một căn phòng nhỏ không?"

Mặt tôi ửng hồng lên, phòng nhỏ ở hậu viện tôi đương nhiên là biết rồi, đó là nơi riêng tư dĩ vãng của hai người chúng tôi, góc tường ấy khai thông một cánh cửa, làm nơi mà tôi có thể lén ra vào.

"Gia đang ở đâu......" Cáp Đạt Na Lạp thị dùng sức nắm tay tôi, vẻ mặt lo lắng, hồn nhiên không hề biết bản thân đã dùng nhiều sức, nắm đến xương cốt tôi đau lên.

"Ta......ta......" Tôi ê a kêu lên.

"Cầu xin cô, Bố Hỉ Á Mã Lạp cách cách! Cầu xin cô nhanh lên!" Lời nói của nàng thành khẩn, khi nói chuyện gấp đến đầu đổ đầy mồ hôi, bất lực rồi lại lo sợ không yên, " Xin cô đấy......"

Lòng tôi cả kinh, không phải là Đại Thiện xảy ra chuyện gì chứ?

Suy nghĩ một chút, tôi đành phải vậy, liền giẫm chân mà chạy đến hậu viện. Cáp Đạt Na Lạp thị kia vốn là cùng theo phía sau tôi, nhưng không biết vì sao, sau khi chạy một đoạn thì dừng lại. Đến khi tôi chạy đến phòng nhỏ, thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng nàng.

Đèn trong phòng nhỏ phát ra ánh sáng, tôi đang do dự là nên gõ cửa đi vào, hay là chờ Cáp Đạt Na Lạp thị kia đến đây rồi cùng nhau vào, chợt nghe thấy trong phòng truyền đến một tiếng thở dài dịu dàng, kế tiếp có một thứ gì đó lạch cạch rơi trên mặt đất.

Lòng tôi nhảy dựng, gió đêm thổi vào người, trong lòng như ăn phải Hoàng liên chua xót không chịu nổi. Trong phòng này......trong phòng này lại có thể có nữ nhân. Là Lý giai thị sao? Không......không đúng, nếu là Lý giai thị, Cáp Đạt Na Lạp thị kia sẽ không có biểu tình như vậy.

"Chữ này sao lại khó viết thế?" Bên trong ấy vang lên một giọng nữ đang hờn dỗi.

Tôi kinh hoàng, âm thanh kia......âm thanh kia......rõ ràng là A Ba Hợi!

Một khắc ấy trong đầu tựa như có một thứ gì đó nổ tung! Tôi nhất thời quá xúc động, liền không nghĩ đến hậu quả, nhấc chân lên đạp cửa.

Cửa đó không gài chốt bên trong, kẽo kẹt mở ra.

Chỉ nghe bên trong "Ôi kìa" thét lên một tiếng chói tai: "Có quỷ——"

Sau đó âm thanh nặng nề của Đại Thiện vang lên: "Cách cách xin tự trọng! Cách cách......"

Mặt tôi xanh mét đứng ở cửa, bởi vì trên kỷ án có đốt đèn, nên trong phòng bày biện cái gì chỉ cần liếc mắt liền có thể thấy rõ.

Đại Thiện đang dựa sát tường, còn A Ba Hợi tựa như bạch tuột tám chân mà dán trước ngực hắn.

"Sao lại có quỷ được? Chỉ sợ là trong lòng ngươi có quỷ thì đúng hơn!"

A Ba Hợi nhìn kỹ thấy là tôi, khuôn mặt bỗng nhiên còn kinh hoàng hơn so với việc thấy quỷ, có điều nàng cũng thật không hề đơn giản, chỉ trong giây lát ngắn ngủi, vẻ mặt liền đã tự nhiên.

"Thì ra là Đông Ca cô cô......" Nàng dùng bàn tay nhỏ bé đè lại ngực, điềm đạm đáng yêu nói, "Hại ta khiếp sợ rồi, làm đổ cả nghiên mực."

Tầm mắt tôi dời xuống, thấy trên mặt đất rõ là một nghiên mực, nước mực đen tung tóe trên mặt đất——Đồng tử của tôi tựa như kim chích mà co rút thật nhanh.

Khá lắm nha đầu tinh ranh! Cố ý nhắc đến nghiên mực, là đang nhắc nhở tôi, chiều nay chính là nàng đã giáo huấn nha đầu thay tôi đấy ư?

Tôi lạnh lùng cười, ánh mắt sắc bén bắn về phía Đại Thiện.

Đại Thiện mặt không chút thay đổi, chẳng qua đôi mắt bình tĩnh cố chấp nhìn tôi, khóe môi mỏng khẽ nhếch lên thành một đường cong tuấn mỹ.

"Thật không dám nhận làm cô cô của ngươi! Nếu thật sự phải dựa theo bối phận mà xưng hô, thì ta và Đại Thiện chính là người ngang hàng, còn ngươi......" Tôi cười ha ha, "Không qua bao lâu nữa, chắc hẳn chúng ta đều sẽ tôn xưng ngươi là phúc tấn cơ!" Tôi bước qua khoác tay Đại Thiện, nhẹ nhàng vỗ hắn, "Ngươi nói có phải không?"

Cơ thể đang căng thẳng dưới lớp hạ bào mỏng rõ ràng liền buông lỏng, Đại Thiện cầm chặt lấy tay tôi, không hề e dè cái nhìn chăm chú của A Ba Hợi, chỉ nắm chặt không buông.

Sắc mặt A Ba Hợi dưới ánh nến lúc sáng lúc tối.

Không khí trong phòng đầy xấu hổ chỉ nghe thấy tiếng hít thở của ba người chúng tôi.

Một phút trôi qua, A Ba Hợi mỉm cười quỳ xuống hành lễ: "Không quấy rầy nữa! Nhị a ca, mai này ta sẽ lại thỉnh giáo thư pháp của ngươi."

Phong thái nàng đầy thong dong tao nhã, vì thế khiến tôi có một ảo giác, lúc đó tựa hồ nàng và Đại Thiện chẳng có gì cả, hết thẩy đều là ảo giác của tôi.

Đợi đến khi cửa kẽo kẹt đóng lại, tôi mới thanh tỉnh.

Đại Thiện ôm lấy tôi từ sau, thì thào nói: "Tạ ơn trời đất, may là nàng đã đến!"

Tôi hừ lạnh một tiếng, hung hăng đạp một cước lên chân hắn, khủyu tay đánh vào ngực hắn, tránh khỏi hai tay hắn đồng nghe hắn kêu lên một tiếng đau đớn.

"Gì mà may là đã đến đây? Nếu may mà ta không đến thì sẽ thế nào?"

"Nàng sao có thể không đến chứ?"

"Ta làm gì mà phải nhất định đến đây?"

Biểu tình hắn thờ ơ, khiến tôi nhìn thấy liền càng tức giận, không biết vì sao mà mũi đau xót, lệ không thể kìm chế mà dâng lên hốc mắt.

"Đông Ca......" Hắn nhẹ nhàng thở dài, không để ý đến vẻ giương nanh múa vuốt của tôi mà kéo tôi vào lòng, cằm chống trên đỉnh đầu tôi, "Sao nàng có thể không đến được? Nàng để ý ta như vậy, sao có thể không đến chứ?"

Tôi đỏ mặt, đưa tay đấm hắn: "Tự tin quá! Ai để ý ngươi?"

"Không để ý ta à?" Hắn cười nhẹ, ngực có chút rung động, "Không để ý ta, thì sẽ vì một chút đồ ăn liền lập tức chạy đến đây sao?"

"Ngươi, là ngươi cố ý?"

"Thậm chí vừa rồi ta đã từng cho rằng nàng sẽ không đến đây, ta chờ nàng rất lâu, tưởng rằng là đã biến khéo thành vụng mất rồi." Hắn đưa tay vuốt tóc tôi, tôi thầm nghĩ trong lòng, đó là vì tôi đã tức giận đến điên rồ, hai chân tùy tiện chạy đến đây, tự nhiên không vui nữa.

"Nàng đến lâu rồi à?"

"Ừ."

"Nàng ta đến đây làm gì?"

"Không biết."

"Sao không đuổi nàng ta về?"

"Nàng ta không chịu đi."

Tôi liếc ngang hắn một cái. Hắn là một người quá tốt nên đã mặc cho người khác giương oai tại nhà mình, nếu đổi lại là Chử Anh, thì đã sớm một roi mà quất A Ba Hợi đi.

"Cho nên đã đưa ra cái chiêu thối này,
Advertisement
lừa ta đến đây?"
Tôi thở phì phò trừng hắn, nhưng nếu giận dỗi thì tôi chúng là một kẻ nhỏ nhen, vì một chút đồ ăn mà khẩn cấp chạy đến khởi binh vấn tội.

"Không có cách nào mà." Hắn xấu hổ sờ mũi, "A mã thích nàng ta như vậy, nói thế nào đi nữa thì cũng sắp trở thành người một nhà."

"Vì sao không gọi nô tài đến cùng? Cô nam quả nữ nếu như bị a mã ngươi biết......"

"Chính vì thế, nên càng không thể để người khác đến cùng...... " Hắn vụng về nói, tôi đột nhiên nghiêm nghị, nhớ đến một màn vừa rồi nhìn thấy sau cửa, nhất thời kêu lên: "Nàng ta cưỡng ép ăn đậu hủ của ngươi sao?"

Hắn nhướng mày kiếm, lộ ra biểu tình hoang mang, tôi hề hề cười, đưa tay sờ hai má tuấn tú của hắn, cố ý làm ngơ đôi mắt đẹp đẽ ấy, tinh tế nói: "Mới vừa rồi, cũng bị nàng đùa giỡn như vậy đúng không? Ôi, nhị a ca của ta ơi, thật quá xinh đẹp hấp dẫn mà......"

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy đồng tử Đại Thiện càng tối đi, trở nên đen như mực. Tôi vẫn chưa kịp phản ứng, hắn bỗng nhiên đưa tay ôm sau đầu tôi, nâng đầu tôi lên, tay kia nâng eo tôi, hơi dùng sức, trên môi tôi chợt lạnh, vừa vặn bị hắn hôn.

Môi của hắn giống y như tay hắn, lạnh lẽo tựa băng, chỉ là hô hấp lại nóng rực......đầu tôi choáng váng, chỉ cảm thấy nếu cứ tiếp tục cùng hắn thân mật như vậy, tôi nhất định sẽ mất lý trí.

"Đông Ca......"

"Ừ......" Trên môi truyền đến hơi thở ám muội, vừa mới rời khỏi, tôi liền thấy mất má, vội sáp đến, chủ động hôn hắn.

Đầu lưỡi linh hoạt đẩy răng hắn ra, quấn lấy......

Người Đại Thiện mãnh liệt run lên, tôi nghe hắn kêu lên một tiếng đau đớn, bỗng nhiên điên cuồng hôn lấy tôi.

Hôn môi không ngờ lại có thể khiến người khác cảm thấy nghẹt thở tuyệt vời đến vậy, lòng tôi thở dài, rốt cuộc cũng chấp nhận suy nghĩ của mình, thật sự là đã thích hắn rồi.

Thích một tiểu quỷ nhỏ hơn mình rất nhiều.

Chỉ mong trời cao không trách tôi trâu già gặm cỏ non——Thật ra nó cũng không có quyền chỉ trích tôi, vốn là nó vui đùa tôi trước, mang tôi đến nơi này.

Mơ mơ màng màng, đầu tôi như đang nấu cháo.

Đại Thiện bỗng nhiên buông tôi ra, ôm ngang lấy tôi, nhẹ nhàng đặt lên tấm đệm mềm mại trên giường.

"Có thể không?" Hắn khàn giọng hỏi, trong đôi mắt màu lưu ly tràn ngập lửa dục cố nén, "Có thể không? Đông Ca......có thể......"

Tôi không trả lời, chỉ vươn tay ôm lấy cổ hắn, tiếp tục hôn hắn.

Tôi nghĩ là mình đã điên mất rồi!

Nhất định là do cuộc sống bà cô già nhiều năm nay của tôi đã khiến nội tiết mất cân bằng, tâm lý bị lệch lạc nghiêm trọng, cho nên......tôi thật sự đã mất tự chủ mà ra tay với loại cỏ non mềm này.

Hạ bào mỏng manh đã dễ dàng bị cởi bỏ, da thịt nỏng bỏng chạm vào không khí giá lạnh, tôi kìm không được mà lạc giọng rên rỉ một tiếng.

Đôi môi lạnh lẽo của Đại Thiện dọc theo xương quai xanh của tôi một đường đi xuống, chỉ cảm thấy linh hồn mình đã xuất ra, đầu óc trống rỗng, chỉ lấy tay giữ vai hắn, cả người run nhè nhẹ.

Người hắn nóng hổi!

Tôi lén mở mắt, nhất thời vô cùng túng quẫn, không biết từ khi nào, không chỉ có quần áo của tôi bị cởi sạch, mà ngay cả Đại Thiện cũng đã mình trần.

Mặt tôi đỏ lên, nhưng vết sẹo trước ngực hắn lại khóa chặt ánh mắt tôi, tôi vươn tay, nhẹ nhàng xoa lên vết thương sẹo.

Thân mình Đại Thiện run lên.

Tôi vội vã rút tay về: "Còn đau không?"

Thanh âm hắn vô cùng khàn: "Nha đầu ngốc, gần hai năm rồi, sao có thể còn đau chứ?" Hắn bắt lấy tay tôi, cúi đầu hôn lên từng ngón, ngón tay tê dại, ngứa ngấy khó chịu, ngứa đến lòng tôi. Tôi không nhịn được mà cười lên khanh khách.

"Ta lớn hơn chàng......cũng không đến phiên chàng gọi ta nha đầu......A——" Trời ạ, tay hắn từ khi nào đã chuyển đến ngực tôi rồi?

Lực đạo trên ngón tay tựa như lông thiên nga nhẹ nhàng quét qua da thịt tôi, hắn thuần thục vuốt ve xuống, thân thể tôi không khống chế được mà biến hóa, mặt tôi sắp bị thiêu cháy......

Hắn cười khẽ: "Lớn hơn ta, hử?" Hắn chậm rãi tăng thêm sức tay, bàn tay nhào nặn, khẽ vân vê.

Lòng tôi ngứa ngáy, không nhịn được mà bật ra tiếng ngâm yêu kiều, tôi nghe được thanh âm kia của mình liền vô cùng xấu hổ không thôi. Đại Thiện cười khẽ, tay chậm rãi đi xuống, tôi lại run lên, linh hồn bé nhỏ thiếu chút nữa xuất ra.

Này......A.....kỹ xảo của tiểu tử này thật sự quá tốt mà!

Ý niệm này trong lúc vô tình đã xâm nhập vào đầu tôi, tôi đột nhiên nghĩ đến, tuy rằng hắn ta nhỏ tuổi hơn tôi, nhưng kinh nghiệm ân ái tuyệt đối phải cao hơn nhiều so với kẻ gà mờ tôi đây......

Trong chốc lát, nhiệt tình đang dâng trào tựa như bị người khác ném từ trên cao xuống, biết rõ việc này là không thể trách hắn, thế nhưng......nghĩ đến căn phòng này có lẽ đã có người đến, giường này có lẽ đã có người nằm, có lẽ hắn cũng đã từng ở đây, cùng người khác vành tai chạm tóc mai mà hoan ái......

Tôi giật mình run rẩy, tình cảm mãnh liệt trước đó toàn bộ hóa thành chua xót, như một tảng đá không thể nhìn thấy, đè nặng trong lòng.

"Ọt......ọt......" Cái bụng rất không chịu thua kém mà đến góp vui, Đại Thiện bận bịu đang nhiệt tình như lửa nằm trên người tôi không khỏi dừng lại động tác.

Tôi "Ai da" một tiếng, xoay người nhảy xuống, đem quần áo trên mặt đất che trước ngực.

"Phì——" Yên tĩnh rất lâu, Đại Thiện bỗng nhiên cười ra tiếng, tôi đỏ mặt lặng lẽ quay đầu lại, đã thấy hắn ngả lên giường ngoắc tay với tôi.

"Ta vẫn chưa ăn cơm......" Tôi đáng thương mà từ từ đi qua.

Thật là đáng xấu hổ! Có ai giống tôi đi phá hoại cảnh đẹp như vậy không?

"Ừ, ta đi gọi người chuẩn bị cơm tối cho nàng......" Hắn ôm tôi, khàn giọng, "Để ta ôm một lát, đừng động......đừng động." Hắn cố sức ổn định hô hấp, từ trong quần áo tôi đang cầm lấy ra một cái yếm, giúp tôi buộc lên.

Tôi xấu hổ đến đỏ cả người.

"Mau mặc xiêm y vào đi, bằng không với bộ dạng kiều mỵ thẹn thùng của nàng rất dễ khiến người khác suy nghĩ xa xôi......" Hắn cười dài nhìn tôi, con ngươi ôn nhu như nước, nụ cười nhưng lại có chút xấu xa, "Cứ tiếp tục như vậy, ta khó mà giữ được chứng cứ chứng minh ta có thể kiên trì làm quân tử......hay có lẽ sẽ không để dạ dày của nàng được ăn no, mà ăn nàng trước tiên."

Trời ạ! Đây là Đại Thiện mà tôi biết sao? Là đứa trẻ ngại ngùng thuần khiết mà tôi đã biết sao? Tôi choáng, chỉ cảm thấy những lời mờ ám kia lại vô cùng thân thiết tựa như rượu tế lâu năm, khiến tôi say khướt.

Mơ màng không biết bản thân làm sao đã mặc xong quần áo, khi tôi khôi phục lại tinh thần, giấy mực trên án thư đã được thu dọn, trên bàn tròn bày ra bốn món điểm tâm lương khô, cộng thêm một chén cháo đậu đỏ.

Tôi thật sự đói đến đầu óc mê man, đến cả chén đũa cũng không thèm lấy, chỉ cầm lên một mẩu bánh mà ra sức nhét vào miệng.

"Cẩn thận chút, chậm chút......"

Tôi gật đầu, không rảnh nói chuyện.

"Nàng có còn nhớ không? Trước kia ta đã từng hứa với nàng, sẽ có một ngày ta và nàng sẽ cùng ngồi một bàn mà ăn cơm......"

Tôi ngẩn người, hồi tưởng lại, đích thực là có chuyện như vậy. Nên lại gật gật đầu.

"Nếu nàng thích đồ ăn nhà ta như thế......không bằng, nàng gả cho ta đi." Hắn cầm lấy tay trái tôi.

Tôi ngừng nhai, trong miệng chứa đầy thức ăn, cứng ngắc quay đầu lại nhìn hắn.

"Gả cho ta......được không?" Trong đôi mắt hắn lộ ra tình cảm chân thành tha thiết, khiến lòng tôi từng cơn đau đớn.

Sao có thể được đây? Đừng nói đến việc tôi vốn không thuộc vào nơi này, cho dù mạng sống tôi có dài lâu, có thể thoát khỏi sự an bài của vận mệnh để mà sống tại đây bốn mươi năm, hay năm mươi năm đi nữa, thì cũng không thể được.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích đồng ý cho tôi tự do, nhưng ý nghĩa của sự tự do này vẫn chưa đủ, đó là những hoạt động tự do bị giới hạn trong tầm nhìn của hắn, một khi tôi vượt qua mức ấy, khẳng định hắn sẽ liền nổi giận.

Mà Đại Thiện là con trai của hắn! Cho nên......thành thân là việc không thể!

"Chúng ta......cứ như bây giờ không phải cũng tốt sao?" Tôi nhấm cháo, mơ hồ nói, mắt dời sang một bên, không dám nhìn hắn.

"Chúng ta sẽ ở bên nhau!" Đại Thiện nhẹ nhàng nói, "Chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau......ta có thể chờ, nàng có nguyện ý chờ đến ngày đó không?"

Tôi biết hắn đang chỉ đến cái ngày mà tôi thoát khỏi Nỗ Nhĩ Cáp Xích, thế nhưng hắn không biết được, trước khi thoát khỏi Nỗ Nhĩ Cáp Xích, tôi đã không còn nữa rồi......

Tôi cắn môi, không đành lòng nói ra lời quá mức tàn nhẫn khiến hắn đau lòng, vì thế gật đầu, dịu dàng cười với hắn:

"Được!"
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện