Đoạt Xá Thành Thê

Chương 71-2


trước sau

Editor: Voicoi08

“Mẹ, chúng ta ở một cái thôn còn không biết sao? Chi Hiếu lớn như vậy, sau này vừa phải đến trường vừa phải tìm đối tượng, chuyện gì mà không phải dùng đến tiền chứ?” Còn lại những người muốn cưới, không phải ông lão thì cũng là không muốn quản đứa nhỏ nhưng lại muốn chiếm tiện nghi, đừng nói đến chuyện Tống Trường Hà không đồng ý, mà ngay cả cha mẹ chồng cô cũng sẽ không đồng ý.

“Con cũng thật ngốc, trong thôn có bao nhiêu người chứ? Trong nhà điều kiện như vậy nên bọn họ sẽ tính kế, nhưng bây giờ con ở trong thành phố, nhìn đến gia đình nào không kém, tuổi tương đương, mất vợ hay vợ chồng đã li dị cũng nên tìm một cái, như vậy sau này nếu chị con chuyển đến trong thành ở thì con cũng có bạn chăm sóc.” Chuyện cuối cùng mới là chủ yếu, chị cả nhà họ Tống là người hiểu lí lẽ, còn có tấm lòng nhân hậu, có người như vậy ở bên cạnh tam nha, bà cũng có thể yên tâm.

“Gì ạ? Mẹ, mẹ nói không sai, đến lúc đó con sẽ nói với Trường Lâm, để anh ấy ở bên ngoài chú ý một chút.” Trương Xảo Phương cảm thấy mẹ cô nói rất có lí, thật ra chính là đón cha mẹ chồng đến đây cô cũng không có ý kiến, chỉ cần cô có thể rời xa hai chị em dâu kia là được.

Hai mẹ con thấy đến giờ ăn cơm mà chồng cô còn chưa về, hai người cũng không đợi mà đi ăn trước, dù sao Tống Trường Lâm sớm một chút hay tối một chút đều không nhất định, nếu Trương Xảo Phương có một mình thì cô cũng chờ, nhưng bây giờ thì cô không thể để mẹ cô chờ cùng cô được.

Bình thường cho dù anh có muộn thì cũng chỉ chậm đến khoảng một giờ chiều, không ngờ hôm nay mãi đến gần bốn giờ chiều anh mới lái xe về nhà.

“Trường Lâm ăn cơm chưa con? Sao bây giờ mới về thế?” Mẹ Trương thấy con rể về muộn như vậy bà có chút lo lắng, mỗi ngày Trường Lâm đều đúng giờ về nhà ăn cơm, đây là lần đầu tiên giữa trưa anh không về nhà.

“Con ăn rồi mẹ, trưa hôm nay con đưa chị đến nhà ga, sau đó nhận được tin mấy thằng nhóc mà hôm trước con tìm đến công ty đi làm đã đến đây, con lại đi đón bọn họ, rồi tìm chỗ ở cho họ, vậy nên hôm nay con mới về muộn như vậy, trưa nay bọn con có vào quán cơm ăn một bữa rồi, xem như đón gió cho bọn họ.” Tống Trường Lâm nghĩ đến chuyện ngày mai công ty anh có thể bắt đầu làm việc, trên mặt anh không tự giác được hiện lên nụ cười.

“Nhanh như vậy sao? Mấy người này cũng đủ tốc độ?” Trương Xảo Phương còn nghĩ họ phải đợi mấy ngày nữa, không ngờ nhanh vậy họ đã đến rồi.

“Đúng vậy, mỗi người mang theo một bọc quần áo, nhìn dáng vẻ là hôm qua sau khi nhận được tin tức thì bắt đầu thu dọn, họ dậy sớm để đi nên cơm cũng chưa ăn.” Tống Trường Lâm vừa vào phòng trong, cởi áo sơ mi ngắn tay trên người ra, anh trực tiếp mặc chiếc áo trong, rồi cười nói với vợ: “Mấy thằng nhóc kia vừa nghe nói em sinh cho anh hai cậu nhóc, bọn họ quá hưng phấn, tranh nhau ầm ĩ muốn đến gặp em, nhưng mà anh nghĩ em còn chưa qua tháng, nên không cho bọn họ đến, chờ khi em hết tháng, vợ chồng mình gọi thêm vợ chồng Lưu Hải Sơn nữa, mọi người tụ tập một bữa.”

Ban đầu anh còn muốn cho vợ anh theo quân, có thể giống như lúc anh đến là liên trưởng, không có chuyện gì thì mọi người có thể đến nhà anh tụ tập, không ngờ ý tưởng này anh không thực hiện được trong bộ đội, mà lại có thể thực hiện được ở bên ngoài.

“Ha ha, được, những người này có thể đến cùng một chỗ với các anh cũng không dễ dàng, chờ khi em ra tháng, trong nhà cũng làm thêm mấy món ăn, bọn họ lần đầu tiên đến nhà mình, vậy nên cũng phải làm cho ra dáng chút.” Đối với bạn bè của chồng cô, chỉ cần là không phải loại hồ bằng cẩu hữu (bạn xấu), thì Trương Xảo Phương luôn luôn ủng hộ tuyệt đối, mỗi lần đều cho chồng cô đủ mặt mũi.

“Đúng rồi, Xảo Phương, chờ khi em ra tháng, chúng ta tìm một ngày nhờ Ngọc Trân trông đứa nhỏ giúp, sau đó anh đưa em và mẹ ra ngoài đi dạo, mua thêm cho mẹ chút đồ.” Nếu không phải anh không biết mua đồ, thì anh đã đưa mẹ vợ đi rồi.

Trương Xảo Phương thấy chồng cô còn nhớ thương đến mẹ mình, trong lòng cô cũng vui vẻ, cô có ý muốn đi đến thưởng cho chồng cô một cái ôm, nhưng khi cô nghĩ lại, bản thân cô đã một tháng rồi chưa tắm rửa, cô nhanh chóng đánh bay suy nghĩ kia đi, thôi, hoãn đi.

Trương Xảo Phương nói chuyện với chồng cô về mấy người công nhân mới đến này, trong lòng cô không ngừng cảm thán: Trăng tròn, còn một ngày nữa là trăng tròn, cuối cùng cô cũng có thể tắm rửa, thoải mái hóng gió.

Trong sự chờ đợi đã lâu của Trương Xảo Phương, cuối cùng ngày trăng tròn của con cô cũng đến, buổi sáng cô cho hai nhóc con bú sữa xong, cô lập tức mang theo đồ dùng rửa mặt, đi thẳng đến chỗ bể, cuối cùng cô cũng được tắm rửa, người cô đang mốc meo rồi.

Cô mạnh mẽ tắm rửa hơn một giờ mới lưu luyến không rời mà đi ra, thật ra cô còn chưa ngâm đủ, nhưng trong nhà cô còn có con trai cô không đợi được, đến lúc bé bú sữa rồi.

Trương Xảo Phương hết tháng ở cữ, theo cô là có thể so sánh với chuyện chim mới thoát lòng, ngay cả chuyện thay tã cho con trai cô cũng thay vô cùng thoải mái, thật ra mẹ Trương cũng không để cô làm, bà nói cô mới ra tháng sợ cô sờ vào nước lạnh, sau bà thấy con gái dùng nước nóng, con gái bà cũng bị nghẹn, có chút tinh lực tràn đầy, vậy nên bà cũng tùy cô.

Bà đợi bốn năm ngày, thấy con gái có thể chăm sóc tốt cho hai đứa nhỏ, trong nhà cũng không có chuyện gì bà phải làm, vậy nên bà muốn về nhà, bây giờ cũng hơn một tháng rồi, trong lòng bà cũng nhớ thương bạn già.

Trước khi bà về, Tống Trường Lâm dành ra nửa ngày, nhờ Mã Ngọc Trân đến trông giúp hai đứa nhỏ một buổi sáng, anh và vợ cùng đưa mẹ đi dạo, thật sự là mua không ít. Bà luôn nói không cần, nhưng không chịu nội Trương Xảo Phương nói, Tống Trường Lâm trả tiền, thấy dáng vẻ con rể trả tiền không chút chùn tay, bà vừa đau lòng lại vui vẻ, thật sự hưởng thụ cảm giác phá sản một lần.

Sáng ngày thứ hai, Tống Trường Lâm tự mình đưa mẹ Trương lên xe, cũng may tuy họ mua nhiều đồ, nhưng đa số cũng không nặng, anh lại dặn dò mẹ vợ đến trạm nhớ gọi xe, trăm ngàn lần để đừng để mình mệt mỏi, sau đó chính mắt anh nhìn thấy xe chạy anh mới trở về công ty.

Những ngày đầu Tống Trường Lâm không yêm tâm vợ anh ở nhà một mình, ngay cả Mã Ngọc Trân cũng lo lắng, lúc trước cô chỉ có một đứa nhỏ mà còn luống cuống chân tay phải nhờ mẹ chồng giúp đỡ, thế mà chị dâu lại còn mang hai đứa? Kết quả là cô vừa nhìn thấy, hai đứa nhỏ mặc quần áo nhỏ ngoan ngoãn nằm ở đây, nghe mẹ bọn nhỏ ca hát rất vui vẻ, trong tay mẹ đứa nhỏ còn đang cầm vải, tay còn lại đang thêu hoa kìa.

“Chị dâu, chị cũng quá nhàn nhã rồi?” Mã Ngọc Trân không hề ghen tỵ mà cũng bắt đầu phải ghen tỵ, tại sao người ta trông hai đứa nhỏ mà còn có thể thêu hoa chứ? Lưu Hải Sơn luôn nói anh Tống lo lắng, vợ anh ấy lợi hại như vậy, vừa trông đứa nhỏ lại vừa thêu hoa kìa, có cái gì mà phải lo lắng chứ?

“A?” Trương Xảo Phương không hiểu nhìn Mã Ngọc Trân, cô bề bộn nhiều việc mà, trong tay phải thêu hoa, miệng còn phải vận dụng chân khí để ca hát dỗ bọn nhỏ vui vẻ, cô rất vất vả mà.

Mã Ngọc Trân thấy chị dâu lại mơ hồ, cô không nhịn được mà cười nói: “Em không nói chị nhàn rỗi, mà ý em là chị quá thoải mái, lúc trước em luôn luống cuống tay chân, làm cho người khác nhìn thấy cũng thấy em rất bận rộn.” Đâu có nhàn nhã như Trương Xảo Phương vậy, mái tóc chải bóng loáng, quần áo trên người cũng sạch sẽ, đâu có giống như người vợ mới cưới có thêm đứa nhỏ chứ?

“Ha ha, hai tên nhóc này không thích nháo, chứ không thì sao chị có thể nhàn rỗi như vậy được?” Người làm mẹ, ngoài miệng thì cười đến là hạnh phúc, thật ra trong lòng đang nói: Nếu không phải cô không có chuyện gì thì lại ca hát một chút, thì với tính cách của hai tên nhóc này đã sớm gào khóc rồi.

“Đây cũng là do chị làm mẹ cẩn thận, chăm sóc tốt, nếu không thì đứa nhỏ nào mà không thích nháo chứ?” Mã Ngọc Trân hâm mộ sờ sờ hai đứa nhỏ, cô cười cười nhìn về phía Trương Xảo Phương, “Chị dâu, bây giờ công ty của anh Tống cũng không kém, sao chị còn thêu hoa chứ?”

Ban đầu cô còn nghĩ cách kiếm tiền của Trương Xảo Phương cũng khéo, sau này nghĩ lại, một cây kim, một sợi chỉ, công việc cần phải ngồi một chỗ cả ngày cũng không dễ chịu như vậy? Bây giờ chị dâu vừa phải trông đứa nhỏ mà vẫn không quên thêu hoa? Lập tức, trong lòng cô cảm thấy không rõ cảm giác, chỉ có kính nể, nếu chồng cô có thể kiếm được tiền giống Tống Trường Lâm, thì sao cô còn phải làm cái này chứ?

“Công ty của anh Tống em cũng chỉ vừa mở đến, lại nói trong nhà có hai đứa nhỏ cần nuôi, chi tiêu trong nhà cũng nhiều, chủ yếu là phòng ở này chị bọn chị vẫn là đang thuê, nếu đã quyết định ở lại đây thì chị cũng muốn qua hai năm nữa sẽ mua một cái phòng nhỏ ở đây, như vậy mới có thể tính là an cư lạc nghiệp được.” Thật ra theo sự phát triển của chồng cô, có lẽ chuyện mua phòng cũng không qua xa, nhưng công ty của chồng cô sau này phát triển tốt nên còn cần phải mua thêm xe, đến lúc đó lại cần thêm vốn để mở rộng, hơn nữa chuyện mua phòng ở cũng là chuyện của hai vợ chồng, ai quy định nhất định phải là đàn ông kiếm tiền chứ?

“Chị dâu. . .” Mã Ngọc Trân vừa định diễn đạt chút tình cảm sùng bái trong lòng, Tiểu Hữu nóng vội cuối cùng cũng bạo phát, nhóc nằm ngoan thế mà không có ai ca hát cho nhóc nghe, để thể hiện sự khó chịu, nhóc dứt khoát nhắm mắt lại hát lên khúc ca của bản thân: “Oa. . .”

Tiểu Tá là người anh tốt, chuyện em trai phải làm nhóc luôn luôn làm cùng, ví dụ như em trai đói bụng nhóc cũng muốn uống sữa, em trai đi tiểu nhóc cũng sẽ vẽ bản đồ, cho nên hiện tại em trai đang khóc, nhóc cũng không khách sáo, nhanh chóng nhắm mắt lại gào lên.

Mã Ngọc Trân thấy hai nhóc con đều khóc ủy khuất, cô rất đau lòng, vội vàng ôm lấy Tiểu Hữu nỉ non trước, đứng dậy vội vàng dỗ dành: “Nín khóc nào, nín khóc nào, bảo bối của chúng ta nín khóc nào, thím thương, thím thương. . .” Người này đến bây giờ cũng chưa phân biệt được ai là anh cả, ai là em hai, cho nên luôn gọi là bảo bối.

Trương Xảo Phương thấy Tiểu Hữu đã được bế, cô cất kĩ kim chỉ trong tay, sau đó mới không chút hoang mang ôm lấy Tiểu Tá, chủ yếu là cô biết, hai tên nhóc này khóc là vì khó chịu không có ai quan tâm đây mà, lqd, cho nên thích khóc thì cứ khóc thôi, coi như hai nhóc đang luyện giọng vậy.

Tiểu Tá nghe được giọng nói dịu dàng của mẹ ở bên tai, nhóc cảm thấy mĩ mãn ngậm miệng lại, Tiểu Hữu ở một bên vừa mới giảm nhỏ âm lượng, chợt thấy giọng nói của mẹ truyền đến từ đằng xa? Nhóc bị lừa? Người ôm nhóc không phải mẹ? “Oa. ..” Tiểu Hữu tự nhận ra bản thân đã bị lừa, lập tức phát ra loại âm thanh giống như giết heo, giọng hét cũng cao hơn lúc trước khoảng một đề xi ben.

“Chị dâu, em không cấu bé.” Mã Ngọc Trân bị giọng khóc của đứa nhỏ làm cho hoảng sợ đến mức run lên, phản ứng đầu tiên của cô chính là giải thích với mẹ đứa nhỏ, cô thật sự không cấu đứa nhỏ mà

Truyện convert hay : Vĩnh Hằng Thánh Vương

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện