Đoạt Đầu Người Trong Game Escape

Chương 9


trước sau

Xưa nay chưa từng có ai dám táng lên mặt anh! Hai mắt người đàn ông trở nên tối sầm, bầu không khí giết chóc cứ quanh quẩn trên thân.

Khương Hề thấy quần áo thật sự không che được mình, đành phải gắng sức dùng tay ngăn trở trước ngực, đang định lớn tiếng trách mắng người đàn ông, thì đã bị sát khí trong ánh mắt của anh dọa đơ.

Bàn tay Khương Hề không nhỏ, một cái tát qua đi, dấu ấn bàn tay năm ngón hằn thấy rõ luôn, hơn nữa đối phương bởi vì bóc mẽ thân phận đàn ông của cậu nên mới vạch áo, nhất thời không biết giữa hai người ai sai nhiều hơn.

Nhưng nom dáng vẻ hiện tại của người đàn ông đáng sợ quá, Khương Hề sợ anh giết người diệt khẩu, sau khi sực tỉnh thì điều đầu tiên làm đó là động não nghĩa ra một phương án ổn áp, sắc mặt bi thương nói: "Anh nhìn thấy rồi? Anh vừa lòng chưa! Từ nhỏ em chính là một con quái vật, rõ ràng là con trai, lại có.."

Cậu cúi đầu nhìn liếc qua trước ngực, không nói nên lời, cố nặn nước mắt: "Ai cố tình giả gái lừa anh đâu chứ! Không hiểu tại sao em lại xuất hiện ở đây và chỉ muốn sống tiếp mà thôi, là sai ư? Em biết anh giỏi giang, cho nên mới bám theo anh, nhưng anh cũng không thể đối xử với em như vậy hu hu hu.."

Khương Hề đương nhiên khóc không nổi, nhưng không trở ngại việc cậu vươn bàn tay che lại khuôn mặt, lại nhún bả vai lên lên xuống xuống, dù là ai cũng chẳng nhìn ra được là đang diễn sâu.

Nhưng sau khi tay rời khỏi áo che trước ngực, một cái tay khác sơ ý lại làm cổ áo của Khương Hề rách toạc thêm nữa, cực kỳ bắt mắt.

Trán người đàn ông nổi cả gân xanh: "Câm miệng!"

Khương Hề: "..."

Tiếng hic hic lập tức nhỏ lại, phát huy nhuần nhuyễn câu nói 'kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt'.

Người đàn ông đứng dậy đi vô phòng tắm, cầm lấy chiếc áo sơ mi của mình đã được Khương Hề giặt sạch sẽ trước khi ngủ, ném về phía cái người ở đầu giường kia.

Sau đó bước chân không hề dừng lại, mở cửa ra khỏi phòng, lúc đi nửa người dưới vẫn chỉ quây mỗi cái khăn tắm, nửa người trên trần như nhộng.

Khương Hề cho rằng đối phương giận quá bỏ đi, nhưng vẫn để lại áo sơ mi cho cậu, xem ra nhân phẩm vẫn còn tốt chán, trong lòng cậu thoáng nghĩ, hay là sau này mình không chọc ghẹo người ta như vậy nữa?

Nhưng cái chuyện một cơ thể hai giới tính này vẫn chưa giải thích, bởi vì ngay cả bản thân cậu cũng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chậm rãi thay áo, áo sơ mi của người đàn ông lớn hơn cậu một size, còn che phủ được một khúc ở nửa thân dưới, Khương Hề bèn duỗi tay kéo khăn tắm ra.

Lúc này dù cậu không muốn ở một mình trong phòng, thì cũng chẳng thể ra cửa tìm Úy Lam, đành phải tách một tiếng bật đèn để thêm can đảm, rồi khóa lại cánh cửa mới bị người đàn ông kia mở toang ra, bò lên giường ngủ tiếp.

Kết quả nửa tiếng sau, Khương Hề bỗng nhiên nghe được tiếng chìa khóa mở cửa, cậu thoắt cái bừng tỉnh, xuống giường nhấc một chiếc ghế lên rồi đi đến bên cánh cửa, giơ ghế thật cao.

Trong nháy mắt khi cửa bị đẩy ra, Khương Hề la lên một tiếng dùng hết sức lực nện chiếc ghế xuống.

Sau đó liền bị Úy Lam bắt lấy cái tay, giọng điệu lạnh lẽo nói: "Cậu tìm chết!"

Khương Hề xét nét anh, không biết người đàn ông mò mẫm đâu ra bộ áo thun quần đùi để mặc nữa, trước đó chắc anh ra ngoài để tìm quần áo nhỉ? Cậu bỗng chột dạ mở miệng: "Em còn tưởng con rối con riếc gì đó muốn đi vào, xin lỗi." Giọng điệu cực kì chân thành.

Úy Lam liếc nhìn cặp chân dài không bị áo sơ mi che phủ của cậu, lập tức rời mắt sang một bên, vẫn chưa so đo gì với cậu, tắt điện cái tạch một tiếng, lập tức đi đến mép giường ngủ.

Bỗng nhiên tối om khiến Khương Hề hoảng sợ, cũng mau chóng lăn lên giường.

Bẵng một lúc lâu sau, nơi xa lại truyền đến tiếng thét chói tai của Vương Tĩnh Tĩnh..

Cụ thể không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe rất thê thảm, Khương Hề bị đánh thức giữa giấc, đầu óc tự động lọc tin tức một giây, hình như chuyện chẳng liên quan gì đến mình? Thôi ngủ tiếp.

Ngày hôm sau, người đàn ông dậy sớm, lúc Khương Hề xuống lầu thấy anh đang từ tốn ăn sáng, cháo trên bàn vẫn không biết do ai chuẩn bị, dù sao sáng sớm tinh mơ đã có.

Vương Tĩnh Tĩnh còn sống, chẳng qua quầng thâm ở mắt rất dày, đáy mắt đều là tơ máu, dường như cả đêm không ngủ, hơn nữa thần kinh cô ta cũng cực kì căng chặt, tối hôm qua chắc chắn lại gặp phải vụ gì đó kinh hãi rồi.

"Viên Bưu đâu?"

Sau khi Khương Hề ngồi xuống không nhìn thấy người kia, bèn thuận miệng hỏi.

Ngắn ngủn ba chữ, lại khiến Vương Tĩnh Tĩnh lập tức bật khóc, lần này không giống với hôm qua, khóc không ra tiếng, cô ta run giọng trả lời: "Chết rồi."

"Hả?" Khương Hề kinh ngạc chớp mắt một cái, húp ngụm cháo: "Đã xảy ra chuyện gì?" Theo lý thuyết so sánh hình thể của Viên Bưu với Vương Tĩnh Tĩnh, nhìn thế nào cũng là người trước sống người sau ngỏm chứ.

"Tôi ngủ nông, tối hôm qua nghe được một chút động tĩnh đã bừng tỉnh chạy ra, hắn ngủ say hơn, chậm một bước, kẻ giết người chính là hai con rối." Vương Tĩnh Tĩnh nói một cách nhẹ nhàng, ánh mắt ngẩn ngơ, dường như đang nhớ lại điều gì đó.

Khương Hề nhìn cô ta một cái, muốn hỏi gì đấy nhưng lại thôi, yên lặng ăn xong bữa sáng nói: "Chúng ta tiếp tục đi tìm manh mối đi."

Vương Tĩnh Tĩnh lập tức đứng lên: "Tôi đi cùng cô được không?" Cô ta thật sự quá sợ hãi.

Khương Hề ngẫm nghĩ: ".. Không bằng cô đi cùng Úy Lam? Anh ấy là đàn ông, càng có thể bảo hộ cô."

Vương Tĩnh Tĩnh định mở miệng hỏi thân gái như cô đi một mình không sợ sao? Nhưng lời nói lên tới miệng bèn nuốt xuống, Khương Hề đẹp hơn cô ta, lỡ như đối phương thay đổi chủ ý muốn hành động chung với Úy Lam thì sao, là đàn ông đều sẽ không từ chối nhỉ?

Nếu như vậy cô ta chỉ còn nước đi một mình.

Úy Lam lạnh lùng liếc nhìn Khương Hề một cái, người sau chột dạ cúi đầu, nguyên nhân cậu không muốn đi chung với Vương Tĩnh Tĩnh rất đơn giản, ánh mắt của cô nàng kia so sánh với hôm qua lấp ló sự điên cuồng, cái chết của Viên Bưu còn chưa biết tình huống thật sự xảy ra như thế nào, đi chung với cô ra còn phải đề phòng, chi bằng đem cục nợ phiền phức này ném cho người đàn ông kia đi.

Cũng may cuối cùng Úy Lam cũng chưa từ chối, vẻ mặt như ngày thường, ba người chia ra hai đầu, kết quả mới cùng nhau ra cửa thì đã nghe trong thôn xảy ra một chuyện lớn, ba tên lưu manh lúc trước chặn Khương Hề đã xảy ra chuyện, tử trạng cực kì thê thảm, phơi thây đầu đường.

Ban đầu đám lưu manh chỉ là tuân theo quy tắc trong thôn, mỗi người chọn lựa một con rối mà thôi, hơn nữa con rối bà cụ làm ra đều là trai xinh gái đẹp, xuất phát từ bản tính háo sắc, ba người đều chọn con rối nữ cực kì đẹp.

Ít nhất trước hôm qua, con rối nữ là vật chết, có linh hoạt sống động cỡ nào thì cảm giác khi sờ vào vẫn chỉ là gỗ, hơn nữa trên người không có đầy đủ bộ phận nữ, toàn bộ phẳng như sân bay.

Nhưng hôm qua sau khi bọn họ chặn Khương Hề xong, đêm hôm khuya khoắt con rối bỗng nhiên biến thành phụ nữ thật sự, bò lên giường đám lưu manh.

Phản ứng của ba người không phải đều giống nhau, hai trong số đó thì con trym làm mờ con mắt, tuy có lòng hoài nghi, nhưng do dự chốc lát cuối cùng cũng không khống chế nổi mình, kết quả bị con rối dễ dàng chế ngự, sống sờ sờ bị con rối gặm cắn thành bảy tám mảnh.

Tên cuối cùng thì còn có chút đầu óc, chuyện ly kì như này nếu không phải ma thì là quỷ, sao có thể không đề phòng? Nhưng còn chưa xuống giường, đã bị con rối kéo lại với sức lực cực lớn.

Trước kia khi gã chưa có được con rối thì đã làm rất nhiều việc ác, đêm khuya đến nhà quả phụ giở trò xằng bậy là chuyện thường ngày ở huyện, trong thôn vốn thường xì xào bán tán trước nhà góa phụ, dù có bị hại cũng chẳng dám nói ra, chỉ có thể cắn răng bấm bụng, gã thậm chí còn muốn dâm ô tên điên ở đầu thôn, chàng trai sạch sẽ mới từ bên ngoài trở về, tướng mạo cũng không phải người trong thôn có thể sánh kịp, đáng tiếc cuối cùng còn chưa kịp hưởng, tên điên kia sau khi bị điên thì ai tới gần sẽ tấn công kẻ đó.

Con rối dường như cũng biết việc ác của gã, thân thể phụ nữ bỗng biến thành đàn ông, vặn hai chân gã lưu manh ra, khiến gã trải nghiệm thử cảm giác bị cưỡng bức, còn là cái loại đau đớn đến chết ấy.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện