Đoạt Đầu Người Trong Game Escape

Chương 27


trước sau

E hèm, làm trò trước mặt người khác gọi tiếng chồng kia, thật ra Khương Hề thấy hơi xấu hổ, nhưng hiệu quả toẹt vời ông mặt giời.

"Em chỉ muốn giải thích với anh một chút thôi, anh đừng giận em được không?" Trong giọng điệu của Khương Hề lộ ra sự để ý hết mực, như đang chạy theo dỗ dành ' bạn gái ' vậy.

Cái loại giọng điệu này thật sự đã khiêu chiến điểm giới hạn của Úy Lam, bước chân người đàn ông khựng lại, còn chưa kịp nổi khùng thì đã nghe tiếng la hét hoảng sợ truyền tới từ nơi xa.

"Cứu mạng với -- cứu mạng!"

"Quái vật! Á á!"

Gã Mắt Kính dùng hết sức bú tí mẹ từ đầu hành lang bên kia chạy tới, Khương Hề quay đầu lại nhìn, đúng lúc thấy đối phương đang đâm thẳng về phía mình.

Đổi thành ai khác chắc chắn sẽ không tránh được, nhưng Khương Hề thì có thể, cơ mà bước chân cậu còn chưa động đậy, thì tốc độ Úy Lam đã nhanh hơn một bước kéo cậu sang bên, nhấc chân đá một phát vô cẳng chân của gã Mắt Kính.

"Á!" người sau kêu thảm thiết một tiếng, ngã sõng soài dưới đất, bị quán tính kéo lê cực mạnh, mắt kính bị văng ra luôn, còn bị vỡ nát nửa bên, mũi bị cắm xuống đất máu chảy xối xả.

Gã run rẩy cả nửa ngày trời mới bò dậy được, duỗi tay quẹt vết máu trên mũi mình, đôi mắt đỏ au, tâm lý và thân thể bị đả kích nặng nề, thoắt cái gã Mắt Kính bùng nổ luôn.

"Mẹ kiếp mày có bệnh hả! Mày dám đá tao?" Gã Mắt Kính tiến lên nắm lấy cổ áo Úy Lam nói lời uy hiếp: "Mày tin tao giết mày luôn không!"

Gã vốn định túm Úy Lam lắc mấy cái ra vẻ hung ác vậy thôi, nhưng sau khi ra tay mới phát hiện hình như đối phương cao hơn mình nhiều lắm? Đứng sừng sững không động đậy gì luôn.

Đầu óc bị dọa điên của Gã Mắt Kính lập tức được lắp lại, tại sao đến giờ gã mới phát hiện đối phương lại cao như vậy chứ? Hơn 1m9 thì phải? Nhưng.. nhưng rõ ràng hai phút trước thấy anh còn không tới 1m8 cơ mà!

Gã Mắt Kính mau chóng buông tay lùi về phía sau.

Đôi mắt Úy Lam sâu thẳm khiếp người, ghim chằm chằm vào gã, bỗng nhiên nở một nụ cười khủng bố: "Lúc nãy mày nói muốn giết tao?"

Gã Mắt Kính muốn lắc đầu theo bản năng, nhưng nhoáng cái đã bị Úy Lam đè đầu kéo tới dộng mạnh một cái vào lan can ở hành lang, vỡ sọ máu bắn tung tóe.

Động tác Úy Lam quá nhanh, gã Mắt Kính không phản ứng kịp thời, nằm mềm oặt dưới đất, hai mắt nhắm nghiền, sống chết không rõ.

Khương Hề: "..."

Không định tìm đường chết tiến lên cho thêm một nhát dao nữa, suy cho cùng là do mình chọc ghẹo người đàn ông khiến anh cáu gắt, gã Mắt Kính đang nằm dưới đất chẳng qua là bị giận cá chém thớt thôi, ai biểu gã đâm vào họng súng ngay đúng lúc này làm chi.

Úy Lam liếc nhìn Khương Hề, người sau mau chóng nói với vẻ vô tội: "Em không giết gã, anh không thích thì sau này em sẽ không giết nữa."

Người đàn ông cười châm chọc: "Xưa nay lời từ miệng cậu đều là dối trá."

Khương Hề định bác bỏ, còn chưa nói được lời nào thì thấy người đàn ông đi về hướng mà gã Mắt Kính chạy tới, dường như muốn đi xem thử đã xảy ra chuyện gì?

Khương Hề liếc nhìn xác chết đang nằm dưới đất, người vẫn chưa chết hẳn, cậu muốn chém thêm một nhát lắm, nhưng lúc nãy đã nói không giết..

Thôi đành phải diễn sâu vậy, Khương Hề tiếc rẻ để mặc gã Mắt Kính tự sinh tự diệt, xoay người rời đi.

Người chơi khác cũng đang chạy thục mạng, nhưng tình huống tốt hơn nhiều so với gã Mắt Kính, chờ sau khi mọi người tỉnh táo lại, mới phát hiện tất cả những gì mình trải qua đều là ảo giác.

Mọi người gặp nhau ở dưới lầu, đầu tiên là Lương Bỉnh kể lại những gì mình đã gặp phải: "Tôi cảm thấy cái căn hầm kia có gì đó kì lạ, lại nói không rõ là nguy hiểm chỗ nào, liền dẫn theo Thiến Thiến ra ngoài ngay."

Thiến Thiến nhanh chóng nói tiếp: "May mà anh Lương mau chóng dẫn tôi đi ra, ngay khoảnh khắc bước ra tới cửa tôi liền thấy rất nhiều quái vật trong tầng hầm vụt ngang qua."

Chàng trai Tóc Húi Cua ngồi trên ghế trong tay cầm ly nước ấm, đến giờ vẫn chưa bình tĩnh lại: "Cô thấy quái vật? Tôi trực tiếp bị quái vật rượt đuổi luôn nè, nhưng ra khỏi tầng hầm kia thì tất cả đều biến mất."

Dư Hân gục trên bàn, hốc mắt đỏ bừng chỉ vào chàng trai Tóc Húi Cua: "Tình huống của tối giống với cậu ta, số lượng quái vật rất nhiều, gần như chiếm hơn nửa tầng hầm, chúng ta sẽ không trải qua cuộc đuổi giết quy mô lớn đấy chứ?"

"Không đến mức," Lương Bỉnh nói: "Kia chắc hẳn là ảo giác, có lẽ có thể tạo ra tính sát thương theo một mức độ nào đấy, chỉ cần chúng ta không kích hoạt điều kiện tử vong thì sẽ bình yên vô sự, chứ nếu là cuộc đuổi giết quy mô lớn thì địa điểm phải rộng hơn, biệt thự quá nhỏ, một giây thôi là chúng ta sẽ bị quái vật bắt được rồi giết chết."

Dư Hân nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm: "Không phải đuổi giết quy mô lớn là tốt rồi, nhưng điều kiện tử vong là cái gì? Tôi đã lui tới tầng hầm mấy lần rồi, lần cuối cùng mới nhìn thấy quái vật, à đúng rồi La Vĩ đâu? Sao gã không có mặt?"

La Vĩ chính là gã Mắt Kính.

Úy Lam thơ ơ mở miệng: "Đã chết."

Sắc mặt Dư Hân thay đổi: "Chết như thế nào?"

Úy Lam: "Gã là kẻ đầu tiên phát hiện ra tầng hầm, chắc là do ở đấy lâu quá, bị ảo giác quá nặng, chạy lung tung khắp biệt thự nói mình bị quái vật đuổi theo, không cẩn thận tông vào lan can hành lang, đã chết."

Khương Hề: "..."

Hóa ra người đàn ông này cũng biết nói dối hả?

Dư Hân không hoài nghi chút nào, sắc mặt sợ hãi nói: "Tôi không bao giờ muốn đến tầng hầm nữa."

* * *

Bây giờ mới chỉ đang là ngày thứ hai, đã chết năm người, ở cầu thang lầu một, ở hành lang lầu hai, ở phòng sách lầu ba đều có xác chết, mùi máu tươi lượn lờ khắp trong không khí, chàng trai Tóc Húi Cua nhìn về phía Úy Lam: "Cái chết của hai anh em ở lầu một là do anh làm, mùa hè nếu không xử lý thì thi thể sẽ bốc mùi hôi thối."

Ý là Úy Lam mau đi dọn cái xác đi.

Sắc mặt người đàn ông vẫn không thay đổi: "Qua một đêm, thi thể sẽ biến mất."

Chàng trai Tóc Húi Cua ngạc nhiên nhìn anh: "Sao lại như vậy?"

Úy Lam: "Không tin cậu tự lên phòng sách lầu ba nhìn thử, xem xác chết hôm qua còn ở đấy không."

Chàng trai Tóc Húi Cua không lên tiếng, người ta đã nói đến nước này rồi, vậy thì chắc chắn là sự thật.

Hôm nay ngoại trừ tìm thấy một tầng hầm đầy rẫy nguy hiểm và chết mất ba người thì vẫn chưa có thu hoạch gì, đã tới giờ ăn tối, Khương Hề đi đến phòng bếp nấu vài món đơn giản, còn chưa kịp bưng ra thì Úy Lam đã bước vào.

Khương Hề vui vẻ nhìn anh: "Anh nhớ em đấy à? Em đang định bưng cơm ra cho anh đó."

Úy Lam: "..."

Ứ phải nhé, nhưng ba chữ này không thốt nên lời, suy cho cùng cơm là do người ta nấu, anh đành phải mặt mày vô cảm nói lảng sang chuyện khác: "Ăn ở đây đi, bên ngoài không có khẩu vị."

Phòng bếp trong biệt thự rất lớn, cũng có bàn nhỏ, dư sức cho hai người ngồi, Khương Hề vừa chia thức ăn vừa nhìn người đàn ông, đỏ mặt nói nhỏ: "Úy tiên sinh, trước khi ăn cơm có muốn hôn một cái không?"

Úy Lam: "..."

Bình tĩnh ngồi xuống, không nói lời nào.

Khương Hề đứng bên cạnh anh sáp lại: "Úy tiên sinh.." Dáng vẻ như thiếu hơi trai.

Cơm còn chưa ăn miếng nào, người đàn ông đã cảm thấy khí huyết mình dâng trào, đầu ngón tay hơi dùng sức một chút, cây đũa bị bẻ gãy luôn.

Úy Lam ném phăng đôi đũa, duỗi tay bế Khương Hề ôm vào trong lòng ngồi lên trên đùi, nhào vô hôn một cách ngấu nghiến như đang trừng phạt.

Rất lâu, trong phòng bếp chỉ nghe được tiếng nước nhóp nhép do chuyển động của hai đôi môi, Khương Hề cả gan làm loạn đưa cái tay đang đặt trên thân người đàn ông dời xuống phía dưới, lúc sắp đụng đến chỗ ấy ấy thì bỗng nhiên bị tóm lại.

Hai mắt Úy Lam trở nên âm u: "Cậu đừng có mà được voi đòi tiên."

Khương Hề: "Anh không thích sao?"

Úy Lam: "Tôi càng muốn giết cậu hơn."

Sắc mặt Khương Hề tái đi: "Trước khi giết em, có thể tiếp tục hôn em được không?"

Tác giả có lời muốn nói:

Khương Hề: Nói về việc lên kịch bản, mị chưa bao giờ thua!

Úy Lam: Anh không chơi theo kịch bản, nhìn trúng là cướp về luôn nhé.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện