Đoạt Bàn Tay Vàng Của Lão Công

Chương 1


trước sau

Editor: AmiLee

Hạ Lan Giác bị nhốt ở trong hư không đã vài ngày rồi.

Từ khi nhặt được bảo bối, việc tu luyện của y vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, tùy tiện đả tọa hay ngủ một giấc tu vi cũng tăng lên như bay, chưa từng gặp qua bình cảnh, lôi kiếp đối với y cũng phá lệ nhân từ, mới hơn trăm năm đã thuận lợi độ kiếp phi thăng.

Nào nghĩ đến lôi kiếp phá tan lá chắn của thế giới đại lục Cửu Linh xong, Hạ Lan Giác mới phát hiện bản thân gặp phải phiền phức lớn.

Vốn tưởng rằng phi thăng rồi thì có thể đến Tiên giới, nhưng mà y lại không tìm được đường đến Tiên giới.

Trong hư không thiếu hụt linh khí, còn có các loại mảnh nhỏ hỗn độn không tên đấu đá lung tung, mới ngắn ngủn mấy ngày thôi, đã khiến cho y mặt xám mày tro, chật vật không chịu nổi.

Nếu còn tiếp tục ngốc ở đây nữa, chờ y linh lực cạn kiệt, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị thời không loạn lưu xé nát thành cám.

Cũng may trong lúc sinh tử, y vẫn là bức bách bản thân tìm được biện pháp, ở trong hư không điều kiện gian khổ cố gắng luyện chế ra một viên Phá Không Đan. Chỉ là..

"Ngươi xác định muốn ăn loại đồ vật này?"

Nhìn một thứ bột nhão màu lục đậm quỷ dị trước mắt, còn đang trong trạng thái sủi bọt, thú cưng mèo cam tên Đại Hoàng của Hạ Lan Giác với một khuôn mặt toàn lông xù tràn đầy ngưng trọng.

"..."

Hạ Lan Giác cũng cảm thấy Phá Không Đan mình luyện ra như chất nhầy thì thật sự là không dám khen tặng, nhưng việc đã đến nước này, không còn lựa chọn thứ hai.

Hạ Lan Giác chuẩn bị sẵn sàng xong, đem Đại Hoàng nhét vào Tiểu Động Thiên, nhìn trước mắt một tiểu đống chất nhầy quỷ dị, cố gắng nhắm mắt nuốt xuống.

Đế chế An Diệu, khu F, tinh cầu bỏ hoang X-36.

Căn cứ ngầm của đạo tặc tinh tế ở dưới lòng đất gần một nghìn mét.

Tên đặc tặc tinh tế đang phụ trách theo dõi tình huống bên ngoài bất mãn mà oán giận với đồng bọn:

"Việc này thật là quá nhàm chán, tao tình nguyện đi ra ngoài tuần tra."

"Mày xác định? Hoàn cảnh bên ngoài kia đi ra ngoài một lần sẽ bị giảm thọ mấy ngày, tao thấy theo dõi thì nhàn nhã hơn nhiều."

"Không phải có đồ phòng hộ sao? Hơn nữa thà hiếu thắng giảm thọ một chút còn hơn nhàm chán đến muốn nổi điên, cái nơi bỏ đi này vĩnh viễn đều như thế, vừa tối tăm vừa xấu xí, tao cũng không gặp hình ảnh thay đổi.."

Người nói chuyện lúc này lại nhìn lướt qua máy theo dõi, lại phát hiện bên trong hình ảnh thế nhưng có biến hóa, ngay lập tức mở to hai mắt nhìn, sắc mặt thì trắng bệch, giọng thì run run:

"Chờ đã, từ từ, bên ngoài là chuyện gì thế.."

Người bên cạnh thấy như vậy còn tưởng hắn muốn làm ầm ĩ thì mang ý giễu cợt, nhưng vừa thấy cũng nháy mắt không khỏi thay đổi sắc mặt.

Là một tinh cầu chưa bị khai phá bên rìa khu vực, khu tinh cầu F trước nay vẫn luôn bình yên và vắng vẻ.

Nơi này tài nguyên thiếu thốn, từ trường hỗn loạn, điều kiện cực kỳ ác liệt, là một khu vực tử vong không người dám đến.

Mà trên tinh cầu X-36 còn không có bầu khí quyển, độ ấm cực thấp, trọng lực cực lớn, cảnh sắc khô khan không thay đổi, bình thường cũng không có một cơn gió thổi qua.

Nhưng mà lúc này, hình ảnh trên máy theo dõi biểu hiện bầu trời X-36 vốn u ám, mà không biết tại sao lại xuất hiện một luồng ánh sáng bất thường, lấp lánh lập loè, cực kỳ dễ thấy.

Tên đạo tặc tinh tế đang quan sát đem hình ảnh theo dõi có gắng kéo lại gần, nhìn kỹ lại thì phát hiện đó cũng không phải là một luồng ánh sáng đơn giản.

Mà là toàn bộ bầu trời dường như biến thành một tờ giấy mỏng manh, trên giấy không biết bị ai rạch ra một cái vết nứt nhỏ, làm cho bên kia bị che đến kín mít đột ngột lộ ra trước mắt.

Xung quanh vết nứt giống như bị xé ra, mang theo nếp gấp và hoa văn không đồng đều, làm cho không gian hình thành nếp gấp quỷ dị.

Giống như là truyện huyền huyễn không thể tin được, giữa trời thế nhưng mở ra một cái lỗ thủng!

Càng làm đám đạo tặc tinh tế thêm khiếp sợ chính là, cái lỗ thủng kia thoạt nhìn tựa hồ còn đang không ngừng to ra, nếp gấp vết rách đang không ngừng lan tràn ra phía ngoài, không gian chung quanh đã bắt đầu chấn động, rất nhanh trên tinh cầu X-36 đã xuất hiện cảm giác đong đưa.

"Mau! Mau thông báo cho người bên ngoài!"

Tên đạo tặc tinh tế kinh hoảng nói còn chưa dứt lời, va chạm và chấn động kịch liệt lại đột nhiên quét ra từ chỗ rách phía trên.

Giống như va chạm vào sao chổi khổng lồ, toàn bộ tinh cầu X-36 đều bị lay động kịch liệt, mấy ngọn núi đá trên mặt đất đang sụp đổ, tạo thành tiếng động lớn và bụi mù mịt.

Mặc dù căn cứ ngầm đã nằm sâu trong lòng đất, nhưng những tên đạo tặc tinh tế này cũng phải chịu va chạm mãnh liệt, mỗi người đều bị ngã đến thất điên bát đảo.

Hình ảnh theo dõi trong chớp mắt đã bị cắt đứt, hiển nhiên thiết bị lắp đặt trên mặt đất đã báo hỏng hoàn toàn.

Bởi vậy bọn họ không có nhìn thấy cảnh tượng kế tiếp càng làm cho người ta khó có thể tưởng tượng hơn --

Ở đó dưới tình huống quỷ dị hỗn loạn giống như tận thế, bầu trời bị xé mở ra vết rách kia thế nhưng có một người rơi ra.

Tư Thần Diệu mang theo đội ngũ vừa mới hoàn thành một cái nhiệm vụ cấp A, chính là tọa độ bên cạnh khu F, hướng về căn cứ tiếp viện lính đánh thuê khu E.

Nhiệm vụ so với tưởng tượng trước khi làm còn khó khăn hơn, Tư Thần Diệu tuy rằng không bị thương, nhưng năng lượng trong cơ thể vốn là không xong đã chịu ảnh hưởng, trở nên càng thêm không an phận, dường như cái nồi áp suất đã sôi trào tới cực điểm.

Mộ Dung Lam lo lắng anh không cẩn thận một cái sẽ nổ tung, nhịn không được hỏi:

"Tình trạng hiện tại của anh thật sự không sao chứ? Nếu không đừng đi khu E mà trở về kiểm tra một chút?"

Nam nhân tóc bạc sắc mặt lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, một lần nữa nhắm mắt lại, trầm giọng nói:

"Không cần."

Anh diện mạo tuấn mỹ, khí chất lỗi lạc, tư thế tùy ý dựa vào trên chỗ ngồi cũng mang theo khí chất tao nhã và quý phái, cảnh đẹp ý vui vô cùng.

Nếu không phải rõ ràng tình trạng thân thể anh, Mộ Dung Lam căn bản không thể tưởng tượng được đối phương đang bình tĩnh nhắm mắt dưỡng thần như vậy thôi, trên thực tế đang chịu rất nhiều đau đớn.

Người này đã quen mạnh mẽ, bởi vậy cũng không cho phép bản thân lộ ra một tia yếu ớt.

Thấy anh cự tuyệt đề nghị mình, Mộ Dung Lam thầm nghĩ quả nhiên là vậy, không tiếng động thở dài.

Nếu Nguyên Tinh của Tư Thần Diệu vẫn còn, thì anh xác thực sẽ là một cường giả đỉnh cấp không có nhược điểm, nhưng thế sự trêu người, sinh ra ở trong hoàng thất coi trọng cấp bậc nguyên lực nhất, anh lại bị mất Nguyên Tinh của mình.

Tuy rằng hiện tại Tư Thần Diệu cũng rất mạnh, nhưng cái giá phải trả thật sự là quá lớn. Gần đây Mộ Dung Lam mới biết được những chuyện đó, cũng đã làm hắn cảm thấy vô cùng lo lắng và sợ hãi vì chuyện Tư Thần Diệu sẽ gặp được.

Mộ Dung Lam nhịn không được thở dài không biết bao nhiêu lần nói:

"Nếu mà Nguyên Tinh của anh có thể tìm về thì tốt rồi."

Đối với loại ý nghĩa ảo tưởng không hề có thật này, Tư Thần Diệu lười đáp lại. Hắn sinh ra không bao lâu Nguyên Tinh đã không thấy tăm hơi, vài chục năm qua nơi nên tìm đã bị lục lung hơn một ngàn lần rồi, mà vẫn không thu hoạch được gì.

Đột nhiên tìm được Nguyên Tinh của hắn, xác suất này chỉ sợ so với có một đống người ở khu F còn nhỏ hơn, hiện tại Tư Thần Diệu đã hoàn toàn không còn trông cậy vào chuyện đó nữa.

Tư Thần Diệu mới vừa như vậy nghĩ, thì cảm giác được phi thuyền đột nhiên lắc lư một chút, tức khắc cảnh giác mà mở mắt ra.

"Cảnh báo cấp thấp, kiểm tra đo lường thấy chấn động không gian không rõ, tiếp xúc cường độ cấp ba, lồng phòng hộ đã mở ra."

Hệ thống trí năng của phi thuyền phát ra cảnh báo trước tiên, cũng làm tốt phòng hộ.

Cùng lúc đó, Tư Thần Diệu cảm giác được một loại hơi thở độc đáo khó lòng giải thích vọt tới hắn, tức khắc nhíu mày rồi quay đầu lại nhìn về phía chỗ sâu bên trong khu F.

Cỗ hơi thở này dường như mang theo mùi lá trúc thanh mát và ôn nhuận, cơ hồ là nháy mắt đã thẩm thấu đến mỗi một tế bào của hắn, nhu hòa mà trấn an luồng năng lượng bạo động thân thể hắn đang chịu rầy vò, cùng hắn phù hợp vô cùng.

Tuy rằng chỉ lướt qua trong giây lát, nhưng lại làm cả người hắn đều run lên vì nó, thậm chí còn lưu lại một tia dư vị, thậm chí như đang tha thiết kêu gọi và thúc giục hắn nhanh tìm được để hòa thành một thể với mình.

Rõ ràng trong trí nhớ không có nửa điểm ấn tượng với cỗ hơi thở này, nhưng lại có loại cảm giác quen thuộc thậm chí là thân mật, chỉ là một cái mờ mịt không chừng đối mặt, khiến cho nỗi lòng Tư Thần Diệu từ trước đến nay bình tĩnh có chút không ngừng dao động.

Mộ Dung Lam bị động tác của anh dọa sợ.

"Làm sao vậy? Không phải là có chuyện gì chứ, sao anh lại có loại vẻ mặt này?"

Tư Thần Diệu không có trả lời hắn, ngược lại ra lệnh cho hệ thống trí năng:

"Thập Thất, tra rõ ngọn nguồn."

"Ok, đang kiểm tra đo lường với tính toán vị trí trung tâm chấn động và cập nhật cường độ chấn động thực tế."

"Phạm vi trung tâm chấn động đã xác định, vị trí đã đánh dấu. Trung tâm chấn động cường độ cấp mười tám, trình độ nguy hiểm cao, kiến nghị trong khoảng thời gian ngắn tránh tiếp cận."

"Cấp mười tám? Cái cường độ này có hơi lớn nhỉ.."

Mộ Dung Lam tấm tắc cảm thán một tiếng:

"May mắn là khu F, chúng ta sẽ không đi chỗ đó, nhưng cũng không có thương vong gì."

"Chúng ta sẽ không đi chỗ đó ư?"

Tư Thần Diệu hơi hơi nhướng mày.

Mộ Dung Lam không thể hiểu được:

"Đương nhiên, ai mà thèm đến khu F làm gì, lại không phải có tật xấu gì. Dị thú cũng không có!"

Lời hắn nói còn chưa dứt, đã thấy Tư Thần Diệu nhẹ nhàng khống chế màn hình ảo chỉ vào vị trí địa điểm tâm chấn động lần này, hệ thống trí năng Thập Thất rất nhanh lại lần nữa phát ra tiếng nói:

"Mục đích địa điểm đã thay đổi, kiểm tra đo lường đến mục đích xung quanh địa điểm có trình độ nguy hiểm cao, đã mở ra trang bị lồng phòng hộ khẩn cấp, đang lên kế hoạch tuyến đường.."

"Phốc.. Khụ khụ"

Mộ Dung Lam lập tức sặc, dùng sức ho khan vài tiếng, không thể tưởng tượng được mà nhìn về phía Tư Thần Diệu.

"Lúc này đi trung tâm chấn động làm gì? Anh điên rồi sao?"

Tư Thần Diệu đang khống chế màn hình ảo biểu thị bản đồ lộ trình, nghe vậy ngước mắt lạnh lùng mà liếc hắn một cái.

Mộ Dung Lam vội vàng thu lại ánh mắt giống như nhìn tên bệnh tâm thần của mình, uống ngụm trà an ủi, ngượng ngùng nói:

"Được rồi, anh là boss anh định đoạt."

Phi thuyền rất nhanh thay đổi tuyến đường, hướng tới chỗ sâu trong khu F.

Tư Thần Diệu làm lơ Mộ Dung Lam bên cạnh và những người khác đang lén lút nói xấu mình, chỉ chuyên chú nhìn về phương hướng cỗ hơi thở kia truyền đến, tròng mắt huyết sắc đen tối không rõ.

Tinh cầu X-36, chấn động lớn qua đi, nguyên bản đất đá lởm chởm hoang vắng trên mặt đất càng thêm gồ ghề lồi lõm, mặt đất đá vụn lớn nhỏ không đều cuồn cuộn, dưới cát bay đá chạy thỉnh thoảng còn xuất hiện một cái rãnh thật sâu, toàn bộ tinh cầu ngày càng nguy hiểm.

Vết rách trên bầu trời kia đã không còn thấy đâu, ngoại trừ hoàn cảnh tinh cầu X-36 biến hóa bên ngoài, dư lại có thể chứng minh phong ba vừa rồi đều không phải là ảo giác, cũng chỉ có từ trong khe nứt kia Hạ Lan Giác rớt ra.

Y ăn xong Phá Không Đan, dùng hết toàn lực rốt cuộc đánh vỡ lá chắn thế giới, nhưng lại bởi vì thời không cường độ cao đè nén nên tạm thời mất đi ý thức, không hề hay biết mà rơi trên tinh cầu X-36.

Mấy tên đạo tặc tinh tế lái xe huyền phù ra xem xét tình huống, thật cẩn thận mà dò xét trong chốc lát thì phát hiện Hạ Lan Giác đang hôn mê.

Đám đạo tặc tinh tế trong lần đại chấn lần này đã tổn thất nghiêm trọng, các loại trang bị thiết bị trên mặt đất đều đã hoàn toàn báo hỏng, trong căn cứ ngầm cũng xảy ra vấn đề không nhỏ, trục trặc một đống.

Bất quá tình huống thương vong xem ra còn tốt, chỉ có mấy tên đặc biệt xui xẻo bị trọng thương, không giống đi ra ngoài tuần tra định kỳ, trực tiếp toàn quân bị diệt.

Mấy tên đạo tặc tinh tế cũng bị mặt đất trên đầu bức bách mới không thể không ra ngoài, trước khi gặp được Hạ Lan Giác đã nhặt vài bộ thi thể. Vốn tưởng rằng đây là một bộ nữa, kết quả đến gần rồi đám đạo tặc tinh tế mới phát hiện không đúng.

"Ôi vãi? Tên này chưa chết hả?"

"Đây không phải là người của chúng ta? Cũng không mặc đồ phòng hộ.."

"Tên này ở chỗ quái nào ra vậy? Trang phục thật kỳ quái.."

"Chấn động lớn vừa rồi sẽ không có quan hệ gì với y đó chứ?"

Hạ Lan Giác xuất hiện rất là kỳ lạ, đám đạo tặc tinh tế không dám tùy tiện tới gần, chỉ cảnh giác mà đứng từ xa kiểm tra đo lường tình huống của y.

"Mới cấp F?"

Một tên đạo tặc tinh tế cả kinh mở to hai mắt nhìn.

"Phế vật cấp F sao có thể còn sống?"

Người cấp B của bọn họ đều bị chết sạch.

"Mặc kệ, mang về trước rồi nói."

Hoài nghi Hạ Lan Giác lai lịch có vấn đề, đám đạo tặc tinh tế tuy rằng nghi ngờ, vẫn đem y hôn mê mang về căn cứ ngầm, nhốt vào trong phòng giam đặc chế.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện