Đoán Thiên Mệnh

Chương 34


trước sau

Advertisement
Tình hình này không ổn rồi, không phải đau mà là tê rần, cảm giác như chân không phải là của mình nữa. Nhưng tôi đã sẵn sàng chuẩn bị cố chịu đựng thêm nữa. Dương Siêu thấy tôi không nhúc nhích, nghi hoặc quay lại. Sau khi nhìn thấy mắt cá chân của tôi, khóe miệng anh ta giật giật mấy cái, rồi ngồi xổm xuống, lấy kiếm gỗ đào khoét 1 lỗ ở chỗ vết thương. Dương Siêu bóp mạnh, tôi không có cảm giác gì, cũng không thấy đau chút nào, nhưng phụt một tiếng, một dòng đặc sệt màu trắng đỏ phun ra khiến da đầu tôi run lên, cảm giác muốn nôn cả ra.

"Cũng may phát hiện sớm, vấn đề không quá lớn." Sau khi Dương Siêu nặn ra vũng máu kinh tởm, anh ta lấy từ trong túi ra một ít gạo nếp ấn lên miệng vêt thương của tôi. Bây giờ chân tôi đã có cảm giác rồi, rát vô cùng, đột nhiên đau đớn khiến tôi suýt nữa kêu lên.

"Sau khi trở về phải ăn cháo gạo nếp liên tục 10 ngày, tốt nhất là phải dùng nước sông nấu cháo." Dương Siêu nói.

Tôi hỏi tại sao phải dùng nước sông? Anh ấy trả lời: "Nước sông là sự sống, cũng là nước miếng của Long Vương, có ích đối với loại vết thương này."

"Nước miếng của Long Vương?" Tôi sửng sốt.

"Cậu không biết trời mưa chính là do Long Vương trên trời hắt xì, nhổ nước miếng xuống sao?" Dương Siêu hỏi ngược lại tôi.

Tôi cứng họng: "Long Vương làm gì có nhiều nước miếng như vậy? Khi mưa to thì nước miếng ở đâu ra?"

Rốt cuộc là nhổ bao nhiêu nước miếng chứ?

Tôi tự mình đứng lên, vẫn đau đớn như trước, nhưng không còn cảm giác tê. Có lẽ xử lý theo phương pháp của anh ấy thì vết thương mới khỏi được

"Trời mưa to, là do Long Vương uống quá nhiều rượu mà nôn ra." Dương Siêu nói.

Điều này khiến tôi thật cạn lời mà. Mà là tôi không biết phản bác lại anhb ấy như thế nào. Cũng có lý, nhưng dù sao chỉ là dùng nước sông nấu là được, tôi nhớ kỹ rồi. Bên kia thôn của chúng tôi cũng có một nhánh sông nhỏ, đi một lần cũng tiện. Anh ta hỏi tôi có cần giúp đỡ hay không, tôi lắc đầu bảo không cần.

Diệp Thanh lúc này đã đi tới bên cạnh căn nhà, hình như nhìn thấy gì đó, lúc quay đầu lại sắc mặt đã tái nhợt:

"Các cậu mau tới đây!"

Tôi và Dương Siêu vội vàng chạy tới. Ngôi nhà này vốn dĩ rất kỳ quái, không biết bị bỏ hoang bao nhiêu năm, lại thêm bầu trời lúc này tối đen, nhưng tại sao lại không cho người ta cảm giác lạnh lẽo?

Sau khi chúng tôi đến gần hơn, Diệp Thanh chỉ tay vào trong. Căn nhà rách nát, có cửa ra vào và cửa sổ, từ khe hở trên cửa sổ có thể thấy bên trong rõ ràng rỗng tuếch, chuyện này sao có thể được? Vừa rồi bốn người giấy đi vào, lúc đi ra thì quan tài trên giá đã biến mất. Nghĩa là chúng mang quan tài để ở chỗ này, ba người chúng tôi đều nhìn thấy tận mắt, nhất định là không nhìn nhầm. Nhưng quan tài đâu?

"Có chuyện gì vậy?" Tôi vô thức hỏi, đưa tay dụi mắt để xác định chắc chắn bên trong không có thứ gì. Thật quá kỳ lạ.

"Đi! Vào trong xem!" Dương Siêu nói xong, cẩn thận đi tới bên cạnh, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Két...!

Cánh cửa chậm rãi bị đẩy ra. Tôi và Diệp Thanh cũng đi tới. Một cơn gió lạnh ập vào thổi qua mặt, sau lưng tôi phát run, cảm giác như mình đã vào một nơi không nên vào. Bên trong tối đem như mực, thật áp lực. Tôi cố đè nén suy nghĩ trong lòng. Diệp Thanh lấy đèn pin ra, trực tiếp chiếu sáng, quả nhiên trong căn phòng rộng rãi cũ nát thật sự không có gì cả. Thật kỳ lạ, quan tài đâu? Bỗng 1 cơn gió lạnh ùa vào sau gáy khiến cơ thể tôi càng càng buốt giá.

"Không có trận pháp, không có thủ đoạn. Vậy thì quan tài đâu?" Sắc mặt Dương Siêu khó coi.

Thần sắc Diệp Thanh bất định, chắc chắn là bị chuyện này dọa cho 1 phen rồi. Bọn họ đều không nhìn ra được, huống chi là tôi. Thế nhưng quan tài thật sự là ở gian phòng bên trong này...!

Trong phút chốc, đầu óc tôi thoáng mờ mịt.

"Không ổn! Có người đến." Dương Siêu đột nhiên nói ra một câu. Tôi và Diệp Thanh đều sửng sốt, trong căn phòng trống trải này không có chỗ trốn!!

"Mau ra ngoài! Có lẽ người đứng sau đám người giấy kia đã trở lại!" Dương Siêu nói.

Ba người chúng tôi vội vàng chạy ra ngoài. Dương Siêu đóng cửa lại, chúng tôi tranh thủ thời gian trốn sang một bên. Cũng may chỗ này nhiều cây cỏ, thuận lợi giúp cho chúng tôi trốn đi. 3 người đều căng thẳng, đặc biệt là Dương Siêu. Kiếm gỗ đào trong tay anh ấy bị nắm đến sít sao, chắc chắn anh ấy cho rằng người đứng sau đám người giấy quay lại. Đúng lúc tôi đang cảm thấy lo lắng, Dương Siêu đột nhiên đổ mồ hôi hột:

"Đến rồi!"

Tôi và Diệp Thanh vội vàng theo ánh mât của anh ấy nhìn sang. Rất nhanh, một người từ trong bóng tối xuất hiện, đi về hướng tới căn nhà này, từng bước một tiến tới. Khuôn mặt người này chìm trong bóng đêm, dần dần có thể thấy rồi.

Trong nháy mắt, tôi trở lên sững sờ, đầu óc trống rỗng. Tại sao lại là cô ấy? Sau khi xuất hiện, cô ấy đi thẳng tới, đẩy cửa nhà ra rồi bước vào, sau đó đóng cửa lại. Bên trong không còn động tĩnh gì nữa.

Dương Siêu quay đầu nhìn tôi. Diệp Thanh cảm thấy kỳ quái, giống như không ngờ laij thấy được vẻ mặt này của Dương Siêu, cô ấy hỏi:

"Sao vậy? Người phụ nữ vừa rồi chính là người đứng sau lũ người giấy?"

"Cô hỏi cậu ta." Dương Siêu nói.

Diệp Thanh nhìn tôi, cô ấy nghĩ đến cái gì đó rồi hỏi tôi:

"Cậu biết người phụ nữ vừa rồi?"

Đầu óc tôi trống rỗng, gần như mất đi năng lực suy nghĩ. Người phụ nữ xuất hiện lúc nãy, rất quen thuộc… không ai khác chính là mẹ của tôi!! Không phải mẹ bảo đi tìm tay trái bị gãy của ấn Thần Núi sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?

Diệp Thanh thấy tôi không nói lời nào, cô ấy quay sang hỏi Dương Siêu. Dương Siêu nói xong, Diệp Thanh lập tức kinh ngạc.

"Có phải có nhầm lẫn gì không? Làm sao có thể là mẹ tôi được?" Tôi cảm thấy không thể, vì tôi chưa bao giờ thấy người giấy xuất hiện trong nhà mình. Làm sao bà ấy có thể là người bí ẩn đứng sau người giấy đươc?

"Nhưng cô ta đột nhiên xuất hiện ở đây, ta buộc phải nghĩ theo hướng đó." Dương Siêu rối tung lên, hình như vừa có nghĩ khác về mẹ tôi rồi.

Tôi không thể giải thích được vấn đề này. Tôi muốn vào đó hỏi cho rõ ràng. Nếu như là mẹ tôi, bà ấy nuôi tôi lớn ngần này, nhất định sẽ không làm tổn thương tôi.

Tôi toan đứng lên, Dương Siêu vội vàng kéo tôi lại.

"Ngồi xuống! Ta nghe được tiếng động. Mẹ cậu đi ra ngoài." Anh ấy kéo tôi xuống.

Quả nhiên vài phút sau, cửa mở, mẹ tôi bước ra, sắc mặt có chút đau lòng thở dài, trong tay có khá nhiều đồ, bà dùng cái túi để đựng chúng, không biết bên trong là cái gì nữa. Sau khi đi ra, bà ấy 1 đi thẳng 1 mạch theo con đường lúc đến đây. Tôi trốn trong bụi cỏ quan sát toàn bộ quá trình cho đến khi mẹ tôi biến mất hoàn toàn. Đầu óc tôi rối bời. Đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ ngày mùng 3 hàng tháng mẹ tôi đi ra ngoài chính là vì chuyện này??

Phân phó người giấy đi khắp nơi xem xét thi thể? Tôi thật muốn đuổi theo hỏi cho rõ ràng, nhưng Dương Siêu một mực giữ tôi lại, bảo tôi đừng kích động. Tôi rơi vào khoảng nghi hoặc vô tận…

Lúc này, Diệp Thanh đột nhiên hỏi:

"Các cậu có để ý không? Khi cô ấy đi vào là tay không, nhưng lúc đi ra trong tay lại có đồ vật. Mà vừa rồi lúc chúng ta vào nhà, bên trong rõ ràng không có thứ gì, thế thì đồ vật trong tay cô ấy được lấy từ chỗ nào?"

Diệp Thanh nói ra làm tôi bừng tỉnh. Đúng rồi, đồ vật trong tay mẹ tôi từ đâu ra?

Ba người chúng tôi nhìn nhau, có lẽ là cùng nghĩ đến một chỗ. Chúng tôi ra khỏi bụi cây, 1 lần nữa bước vào nhà.

Bên trong nhà vẫn trống không, tôi càng hoang mang không biết đồ kia mẹ tôi lấy từ đâu ra? Quan tài đã đâu rồi? Tôi tìm khắp xung quanh, hai người họ cũng vậy, chẳng mấy chốc tôi phát hiện có dấu chân trên mặt đất, kéo dài đến tường, đây là dấu chân của mẹ tôi, ở đây không có tấm che, thế thì có cơ quan mật thất gì được?

Tôi vô thức đi tới, Diệp Thanh và Dương Siêu cũng phát hiện ra, Dương Siêu nhìn chằm chằm lên tường nhìn một hồi, đột nhiên nghĩ tới gì đó nói:

"Diệp Thanh, cô có nghĩ tới nó không?"

"Nghĩ lại, xem ra kiến thức chúng ta vẫn quá nông cạn, thậm chí ngay cả cái này cũng chưa từng nghĩ tới." Giọng nói Diệp Thanh vẫn kinh ngạc như trước.

Tôi bối rối. Bọn họ đang nói đến cái gì vậy? Dương Siêu ấn ngón tay lên tường, giống như đang tìm kiếm thứ gì. Chẳng mấy chốc, ấn đến một chỗ, rắc một tiếng, đá va vào nhau. Bức tường trước mặt giống như cơ quan mở ra, bên trong tối đen như mực. Tôi lại choáng váng. Chẳng lẽ vừa rồi lũ người giấy đem quan tài bỏ vào đây? Mà đồ vật trong tay mẹ tôi cũng từ đây mà ra? Đây rốt cuộc là gì vâyk?

Tôi còn chưa kịp định thần thì từ trong bóng tối đột nhiên có tiếng bước chân truyền ra. Âm thanh này làm tôi giật mình, còn ai ở bên trong sao?

- Hết chương 34 –

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện