Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70

Té Sấp Mặt 2


trước sau

Advertisement
Nghe được trán mình bị trầy, Tiểu Kiều nhất thời nóng nảy: "Chúng ta sẽ đi bệnh viện sẽ đi ngay bây giờ!"Đời này cô ta phải làm bạch phú mỹ, trên mặt cô ta tuyệt đối không cho phép xuất hiện một chút tỳ vết nào!Kiều Tú Chi nhìn thấy vết thương trên đầu Tiểu Kiều còn không lớn bằng móng tay, lại nhìn dấu tay trên mặt Đại Kiều, bĩu môi.

Rõ ràng hai đứa đều là đứa trẻ bà ta sinh ra, một đứa bưng ở trong tay còn sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, một đứa lại giống như nhặt được vậy, cho gà ăn, nấu cơm, cắt cỏ heo, việc nhà gì cũng phải làm.

Lòng dạ người đàn bà này thật là thiên vị! "Được được, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.

" Phương Tiểu Quyên đỡ Tiểu Kiều muốn rời đi, cúi đầu thấy nơi cô ta vừa ngã xuống có một bãi nước, lửa giận "tăng" lên, hét: "Làm sao nơi này có một bãi nước? Đại Kiều, có phải đồ tốn tiền cơm gạo nuôi lớn xong chẳng được cái gì mày không, có phải mày cố ý đổ nước ở chỗ này hay không?" Bà ta hung dữ trợn mắt nhìn Đại Kiều, tựa như đứng ở trước mặt bà ta không phải là con gái ruột của bà ta mà là kẻ thù giết cha của bà ta vậy.

Đại Kiều thấy mẹ cô và em gái đồng loạt ngã xuống, đang đau lòng nhưng không nghĩ tới mình còn chưa mở miệng, liền bị mẹ ruột thọc một đao.

Đôi mắt hạnh thật to của cô còn vương nước mắt, quơ quơ hai cái tay nhỏ bé: "Không, không phải con, con không không.

" Phương Tiểu Quyên cắt đứt lời ôc, mặt đầy vẻ không nhịn được nói: "Không phải mày làm thì đó cũng là vận xui mày mang về nhà, cái đồ lòng dạ đen tối, tao biết mày sớm muộn cũng khắc chết cả nhà chúng tao!" Bà ta hung hăng trợn mắt nhìn Đại Kiều, nếu không phải cố kỵ mẹ chồng như môn thần đứng ở nơi đó, bà ta sớm đã bay qua tẩn chết cô! Đại Kiều rủ mi mắt xuống, mi mắt giống như cánh bướm trong mưa, nhẹ nhàng run rẩy.

Cô cắn đôi môi căng tròn, trong lòng khổ sở không nói ra được.

Không phải cô làm.

Ngày nào trời còn chưa sáng cô cũng đều thức dậy quét sân, quét dọn sạch sẽ mỗi một ngóc ngách trong sân, cô cũng không biết nước kia ở đâu ra.

Có lẽ mẹ cô nói không sai, cô chính là đồ sao chổi, cô sẽ mang vận xui về cho gia đình.

Mắt hạnh của Đại Kiều chớp chớp, hai viên nước mắt như trân châu rớt xuống, đạp lên trên mặt đất.

Dáng vẻ đáng thương kia, người ở chỗ này nhìn thấy trong lòng cũng mềm nhũn.

Có người liền khuyên: "Đại Kiều, đứa nhỏ này không phải rất tốt sao? Phương Tiểu Quyên, sao cô lại mắng đứa trẻ?" Phương Tiểu Quyên trừng mắt một cái: "Cô cảm thấy tốt thì cô nhận nó về nhà đi!" Người nọ lập tức im miệng.

Thời đại này, nhà nhà ăn cũng không đủ no, ai sẽ dư của đi nuôi con của người khác? Chớ nói chi là đứa nhỏ có chút xui xẻo như Đại Kiều.

Tròng mắt Kiều Tú Chi híp một cái, cầm cây chổi ở một bên đánh tới: "Cút đi, cút! Không phải cô muốn về nhà mẹ cô sao? Bây giờ liền cút ra ngoài cho tôi, tốt nhất cả đời cũng đừng trở lại!" Một quyền của Kiều Tú Chi có thể đánh chết heo rừng, lúc này nếu bị đánh trúng, cho dù không chết cũng phải mất nửa cái mạng! Phương Tiểu Quyên bị dọa sợ, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, kéo Tiểu Kiều bỏ chạy, chạy đến mức giầy rớt cũng không dám trở lại nhặt.

Mọi người thấy hai mẹ con bọn họ hốt hoảng chạy trốn lại cười một trận to.

Sau khi Phương Tiểu Quyên đi, các thôn dân cũng lục tục giải tán.

Lưu Thúy Hoa là người cuối cùng rời đi: "Thím Kiều, làm sao thím không cản Phương Tiểu Quyên? Trong nhà này nhỏ có bệnh có, không có phụ nữ sao được?" Kiều Tú Chi hừ một tiếng: "Nhà họ Kiều chúng tôi nhiều người như vậy, chẳng lẽ không có Phương Tiểu Quyên cô ta lại không thể sống sao?" Kiều Tú Chi quyết định chủ ý muốn trị Phương Tiểu Quyên, bà ta muốn đi thì đi, chẳng qua là bà ta muốn trở về thì không dễ dàng như vậy đâu! Lưu Thúy Hoa cũng chỉ lắm mồm nói một câu, nhìn bà đã quyết định chủ ý, cũng sẽ không khuyên, xoay người đi.

.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện