Đồ Khốn, Em Muốn Ôm Đùi Anh

Chương 47


trước sau

Ngày hôm sau, Khương Tiểu Lạc thấy Cối xay gió cũng chia sẻ lại weibo.

Cối xay gió:  // Song Mộc Lâm: Nguyện có được trái tim người, bạc đầu không chia ly. [chia sẻ]

Khương Tiểu Lạc nghi ngờ vô cùng, đang định đi do thám tình hình, nào ngờ Song Mộc Lâm lại chủ động tìm tới.

Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Meo thụ, tôi và Cối xay gió yêu nhau rồi.

Khương Tiểu Lạc kích động vô cùng, cuối cùng Song Mộc Lâm cũng chịu tiến thêm một bước rồi. Cậu đã từng nói chỉ còn trông chờ vào họ thôi, giác quan thứ sáu của cậu quả thật rất chuẩn.

Kỳ Meo: Rốt cuộc thì anh cũng chịu thừa nhận rồi.

Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Cậu đã sửa nick name cho tôi chưa﹁_﹁

Kỳ Meo: Chưa đâu, lát nữa sửa.

Đương nhiên, lát sau Khương Tiểu Lạc quên chuyện này sạch sành sanh, vậy mới nói chót lưỡi đầu môi không thể tin tưởng được.

Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Tôi đã quyết định thử một lần.

Kỳ Meo: Ha ha, anh phải tự tin lên, phải tin vào mắt nhìn của mình.

Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Ừ (ーー;)

Kỳ Meo: Lần trước anh từng nói bao giờ có bạn trai sẽ gửi ảnh cho tôi xem. Mau lên đi, gửi ảnh Cối xay gió qua đây.

Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: -_-#

Kỳ Meo: Đừng bảo là không có.

Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Tôi đi chụp đã.

Kỳ Meo: Được, đừng nói là do tôi đòi ảnh nhá. Như vậy sẽ khiến tôi có vẻ như rất thích hóng hớt.﹁_﹁

Trong ảnh là một người đàn ông có vẻ ngoài khá điển trai, đôi mắt sáng ngời mang theo sự phóng khoáng. Hắn mỉm cười nhìn thẳng vào ống kính, dáng vẻ vô cùng dễ gần.

Ha ha, trông rất xứng với Song Mộc Lâm.

Kỳ Meo: Like, rất đẹp trai.

Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã:   (﹁”﹁) Cậu chưa đi làm à?

Khương Tiểu Lạc nhìn đồng hồ, bởi vì mấy ngày gần đây bạn nhỏ họ Thi bị cảm nặng, thân thể yếu ớt, vì vậy đành phải chuyển thời gian học bù xuống buổi chiều. Do đã hình thành thói quen sinh hoạt, hôm nay Khương Tiểu Lạc vẫn dậy sớm, vừa ngủ dậy đã bắt đầu chơi máy tính.

Kỳ Meo: Tạm thời dời xuống buổi chiều rồi.

Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Ồ.

Từ sau lần đầu tiên vào bếp, Khương Tiểu Lạc nấu nướng càng ngày càng lên tay, không còn cảm giác mới lạ. Bây giờ cơm trưa của cậu đều do cậu đích thân ra tay, trong tủ lạnh chứa đầy thức ăn Sở Thiếu Tự mua thêm.

Đầu tiên là rán trứng, xào rau, nấu canh kim chi rong biển, ăn hết ba phần tư. Giờ đây, Khương Tiểu Lạc đã không còn kén ăn nữa. Ăn cơm xong rồi rửa bát, cậu quyết định tranh thủ hôm nay thời tiết tốt, dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài. Thật ra hằng ngày Sở Thiếu Tự đều quét dọn nhà cửa, vì vậy nhà khá sạch sẽ, Khương Tiểu Lạc chỉ cần quét chút bụi bặm, thay đổi vị trí một số thứ khiến cậu cảm thấy ngứa mắt.

Thuận tay mở một cuốn sách cũ trên giá, đột nhiên rơi ra vài phong thư, mặt Khương Tiểu Lạc đỏ ứng, cậu nhớ đây chính là thư tình trước đây cậu gửi tặng Sở Thiếu Tự.

Mở thử một bức ra xem, quả nhiên chữ trong thư là của cậu. Khi ấy, cậu rất cố chấp khăng khăng muốn làm thư tình, người bình thường chắc hẳn sẽ mua quà tặng hoặc thổ lộ trực tiếp là xong. Khương Tiểu Lạc muốn cho Sở Thiếu Tự thời gian để chấp nhận chuyện tình cảm của mình, như vậy tới lúc cậu thổ lộ mới có thể thuận theo tự nhiên. Cậu đã cân nhắc đắn đo tất cả mọi chuyện rồi.

Không thể không nói, năm ấy Khương Tiểu Lạc là một người mang hơi thở văn nghệ, vì yêu mà hóa thân thành con người của nghệ thuật.

Hóa ra Sở Thiếu Tự vẫn giữ gìn mấy bức thư này. Giờ nhìn lại thì nó đã trở thành lịch sử đen tối của cậu rồi!

Bức thư thứ nhất.

Sở thiếu:

Anh có tin vào tình yêu sét đánh không? Nói thật, em là một người rất ngốc, em chẳng bao giờ ngờ được sẽ có ngày em viết thư tình. Tình yêu thật sự khiến người ta xúc động, bây giờ em chưa dám nói cho anh biết em là ai. Khi quá thích một người, bản năng sẽ khiến em cố gắng trốn tránh ánh mắt của người ấy, anh có hiểu được điều này chăng? Giờ anh có thể không biết em, nên tạm thời em cũng không muốn nói ra. Không biết anh có đủ kiên nhẫn để đọc hết những dòng chữ rời rạc miễn cưỡng coi như thư tình này không…

A a a a, thật không dám nhìn lại, bản thân Khương Tiểu Lạc cũng không đủ can đảm đọc tiếp. Mấy lời buồn nôn như vậy mà cũng nói ra được, làm cậu nổi hết cả da gà.

Khương Tiểu Lạc rút một tờ giấy A4 trên bàn làm việc của Sở Thiếu Tự, kẻ hàng ngang thành giấy viết thư, viết vài câu lên đó rồi gấp lại kéo vào sách.

Xong xuôi, cậu vội vã trở về phòng tắt máy tính, không để ý thấy avatar QQ đang nhấp nháy không ngừng. Lúc này cậu chỉ để ý một điều, nếu không nhanh chân sẽ muộn giờ làm!

Cậu mải mày mò xem Sở Thiếu Tự còn giấu cái gì không cho cậu biết hay không, vì vậy mới suýt đi muộn.

Bạn nhỏ họ Thi đã quen với chuyện gia sư của mình lần nào cũng vội vã hấp tấp chạy tới đây. Thật ra cậu chỉ là gia sư nên yêu cầu không quá khắt khe, nhưng tốt xấu gì Khương Tiểu Lạc cũng đã hứa hẹn với cha mẹ học sinh, không tới muộn giờ là phép lịch sự cơ bản.

Vừa tới nơi, học trò của cậu đã phát hiện ra điều khác lạ của gia sư. “Thầy ơi, có phải hằng ngày thầy không biết tự kiềm chế, cho nên mới kiệt sức như vậy á?”

Lần trước bạn trẻ này tình cờ nhìn thấy điện thoại di động của cậu, phát hiện ra cậu có chồng, mặt không đổi sắc bảo: “Thầy ơi, hóa ra thầy đã là vợ người ta rồi.”

Một câu vô tình nói ra khiến cậu xấu hổ kinh khủng, nhưng rõ ràng đó không phải là nguyên nhân mà.

“Hôm qua thầy quên đắp chăn bị cảm lạnh thôi.”

Học trò bĩu môi: “Chồng thầy cẩu thả quá nhỉ.”

“Thằng nhóc này, em có thể ngậm miệng lại không, thầy đau bụng lắm.”

Thằng bé nhích nhích người: “Thầy ơi, có phải thầy muốn đi nặng không?”

Khương Tiểu Lạc không chút khách khí cho nó một ít hạt dẻ: “Không xong rồi, thầy phải tới bệnh viện đây. Em làm hết bài thi này đi, ngày mai thầy tới kiểm tra.” Nói xong, cậu lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Khi Khương Tiểu Lạc đang đi giày, học trò của cậu chạy tới, vẫy vẫy di động trong tay: “Thầy, để em gọi taxi cho thầy.”

Thằng nhóc này, hiếm khi thấy nó ngoan ngoãn như vậy.

Quả nhiên, cậu bị cảm lạnh dẫn tới tiêu chảy, bác sĩ yêu cầu phải truyền nước. Cậu ngồi ở trong phòng tiêm, gian nan ngẩng đầu nhìn tiết mục trên màn hình TV LCD, bởi vì cách TV quá gần nên hơi khó xem, cậu chọn vị trí ngồi quá xấu. Cổ cậu ngửa lâu nên hơi đau, đành phải từ bỏ, đã đau bụng thì chớ, không thể thêm bệnh đau cổ được.

Khương Tiểu Lạc chợt có cảm giác dường như đối diện cách đó không xa có một nam thanh niên mặc áo sơ mi trắng đang nhìn chằm chằm cậu.

Khi hai người bốn mắt nhìn nhau, tự nhiên cảm thấy rất quen thuộc. Khương Tiểu Lạc rút điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Song Mộc Lâm.

Kỳ Meo: Song Mộc Lâm, đối diện tôi có một tên biến thái cứ nhìn tôi chằm chằm.

Cậu ngẩng đầu lên, thấy thanh niên kia cũng đang nhìn di động, rồi lại cúi đầu nhìn điện thoại của mình, có hồi âm.

Song Mộc Lâm: Vậy cậu nhớ cẩn thận đó﹁_﹁

Hai người cực kì ăn ý cùng ngẩng đầu, giơ giơ điện thoại trong tay.

Thật quá trùng hợp.

Song Mộc Lâm đeo kính mắt hình vuông, làm cậu suýt nữa không nhận ra được. Song Mộc Lâm cười tủm tỉm bước tới, Khương Tiểu Lạc không kiềm được văng tục một câu: “Đệch mợ, đúng là hồ ly tinh.”

Tuy chỉ mặc áo sơ mi trắng, quần jean rách, đeo kính đen, nhưng Song Mộc Lâm vẫn mang phong cách văn nghệ hấp dẫn, anh chuyển động cũng tỏ ra vô cùng quyến rũ, mang nét đẹp thâm tình hồn nhiên, dù bản thân anh không hề cố ý. Đuôi mắt hơi cong rất cuốn hút, nếu không phải hiểu rõ Song Mộc Lâm không có suy nghĩ gì đó với mình, có thể Khương Tiểu Lạc sẽ cho rằng anh muốn tán cậu.

Song Mộc Lâm nói mấy câu với một người trông giống nam sinh trung học ở bên cạnh rồi mới bước về phía cậu. Vừa ngồi xuống, anh đã bắt chéo chân, rất giống một nữ vương kiêu ngạo, trái ngược hẳn với Khương Tiểu Lạc, hai chân mở ra _(: 3∠)_

Khương Tiểu Lạc đã từng xem thông tin trên QQ của Song Mộc Lâm, cậu biết rõ anh không sống ở thành phố này, hỏi ra mới hiểu thông tin trên đó đều là bịa.

Khương Tiểu Lạc đỡ trán: “Tôi thấy mình như bị lừa tình.”

Song Mộc Lâm giả vờ vô tội, mỉm cười bảo: “Tôi chỉ muốn bảo vệ riêng tư cá nhân thôi. Chỉ có kẻ ngốc như cậu mới tin thật.”

Khương Tiểu Lạc vẫn oán thán lẩm bẩm: “Tôi đăng toàn là thông tin thật đấy.”

“Cho nên mới bảo cậu là kẻ ngốc.”

Cậu còn định gân cổ cãi nhau tiếp, nhưng Song Mộc Lâm lại ra hiệu chờ chút. Khương Tiểu Lạc nhìn thấy nam sinh trung học kia được một người phụ nữ trung niên đón đi, còn Song Mộc Lâm vẫn đứng tại chỗ.

“Người đó là ai?”

“Học sinh của tôi. Gần đây tôi đi dạy thay cho bạn.”

Khương Tiểu Lạc lập tức nắm tay anh: “Trùng hợp thế, anh dạy môn gì?”

“Lịch sử.”

“Ồ, tôi dốt lịch sử nhất.”

Tiếng chuông điện thoại vang lên, vừa nghe đã biết là bài hát do chính Khương Tiểu Lạc hát. Thấy cậu cài đặt giọng bản thân làm chuông điện thoại, hằng ngày nghe không thấy chán, Song Mộc Lâm nhìn cậu đầy khinh thường.

Tiếng chuông vẫn vang lên sắp hết cả bài hát, vậy mà Khương Tiểu Lạc không nghe máy.

“Sao cậu không nhận điện thoại?”

“Ở đây rất ồn, tôi sợ anh ấy phát hiện ra.” Chỗ này đầy tiếng ho khan, nói dối cũng không thể che giấu được.

Tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên không ngừng, bám riết không tha.

“Nghe đi, nếu không tôi e là chồng cậu sẽ đi báo án mất tích đấy.”

Khương Tiểu Lạc nghe vậy, đành phải nhận điện thoại. Vừa mới “alo” một tiếng, đã bị người yêu tai thính, đầu óc nhanh nhạy, hỏi cậu đang ở đâu.

Nghe máy xong, cậu nói với Song Mộc Lâm: “Sở thiếu sắp tới đây.”

Nơi Song Mộc Lâm muốn đi tình cờ tiện đường về nhà của Khương Tiểu Lạc, vì vậy anh đi nhờ xe luôn. Trước khi Sở Thiếu Tự đến, Song Mộc Lâm ngồi cạnh chờ Khương Tiểu Lạc truyền hết bình nước. Anh chẳng thấy nhàm chán chút nào, bởi vì anh bận nhắn tin.

Khương Tiểu Lạc ngó nghiêng thăm dò, bị Song Mộc Lâm bắt quả tang, người bên kia vẫn nhắn tin tới. Che giấu như vậy giúp Khương Tiểu Lạc dễ dàng đoán được. “Cối xay gió hả?”

Song Mộc Lâm gật đầu, tiếp tục nhắn.

Nhìn cảnh anh thi thoảng cười với cái màn hình điện thoại, Khương Tiểu Lạc nhớ tới bản thân hồi xưa. Quả nhiên, ai đang trong tình yêu cuồng nhiệt cũng sẽ có những biểu hiện giống nhau.

Ở bên Sở Thiếu Tự đã hơn ba năm, cậu vẫn giống như hồi mới yêu o(*////▽////*)q


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện