Độ Ấm Môi Em

Tình Yêu Cuồng Nhiệt


trước sau

Advertisement
*

Khổng Trăn nói không sai, mặc kệ có thích hợp hay không, Vu Vãn đã động tâm với Lục Thời Dập.

Trước ngày hôm qua, Vu Vãn thực sự không hiểu những lời Vu Thấm nói, cô ấy nói, “Khi tình yêu đến muốn ngăn cũng không ngăn được, cái gì nguyên tắc với không nguyên tắc, tất cả đều là chó má.”

Cho đến giờ phút này, Vu Vãn chân chính ý thức được, trong lúc vô tình cô đã yêu mến Lục Thời Dập, mới phát hiện những nguyên tắc cứng nhắc kia, chỉ vì cậu mà toàn bộ mất đi hiệu lực.

Trước kia, Vu Vãn không hiểu vì sao mẹ của cô trong tình yêu lại ngu ngốc như vậy, tất cả mọi người đều không thích bà ấy và Lâm Khải Minh bên nhau, nhưng bà vẫn kiên trì muốn ở bên cạnh ông ta.

Hiện giờ, cô bỗng nhiên có chút hiểu mẹ của mình.

Quả thực sau khi yêu một người, dù biết rõ đó là thiêu thân lao đầu vào lửa, cùng sẽ làm việc nghĩa không được chùn nước hãm sâu vào trong đó.

Giống như bây giờ, Vu Vãn không còn kiềm chế tình cảm của mình nữa, sau khi phóng túng chính mình tiếp nhận Lục Thời Dập, không hề cố kỵ cùng cậu hôn nhau, bất luận là thân thể hay là nội tâm, đều được thoải mái và vui sướng chư từng có.

*

Ngủ một giấc thức dậy, trời đã tờ mờ sáng.

Lục Thời Dập mờ mịt nhìn trần nhà, đầu óc choáng váng, giờ phút này hoàn toàn không nhớ nổi mình đang ở đâu.

Cậu nghiêng đầu, nương theo ánh đèn mờ nhạt trên tường, nhìn thấy trên bàn rượu những chai rượu rỗng bị ném ngổn ngang.

Đại khái phân biệt được, cậu vẫn còn ở trong quán bar.

Lúc này, quán bar yên tĩnh lạ thường, hẳn là ban ngày không mở cửa. Lục Thời Dập xoa đầu, tại sao cậu lại ngủ trong quán bar?

Cậu có một chút mảnh vụn hồi ức, hồi tưởng lại một lúc, một số hình ảnh rời rạc hiện lên trong đầu.

Trong hình ảnh đó, đôi chân của Vu Vãn quấn lấy hông cậu, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ cậu, nhiệt tình hôn môi cậu, hôn yết hầu của cậu….

Hình ảnh lại loé lên, hai người quần áo xộc xệch, cậu đặt Vu Vãn lên trên ghế sô pha, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, đôi mắt quyến rũ của cô, vành tai tinh xảo của cô, cần cổ trắng ngần, cùng thân trước mềm mại oánh nhuận của cô….

Từng hình ảnh, ướt át mà lại kích tình.

Lục Thời Dập đột nhiên từ trên ghế sô pha ngồi dậy, đồng thời tấm chăn mỏng trên người cũng rơi xuống đất, cậu đưa tai lên đánh vào hai lỗ tai của mình để tỉnh táo lại.

Cậu cùng Vu Vãn….Làm sao có thể, tại sao không biết xấu hổ mà mộng xuân?

Sau khi đánh xong, Lục Thời Dập đã tỉnh táo lại, vừa cúi đầu nhìn, áo sơ mi trên người xộc xệch, vài cút áo phía trước mở ra, phần ngực phía trên rõ ràng còn có thể nhìn thấy vết cào.

Mà trên cổ của cậu, chiếc cà vạt Hermes vẫn được treo lỏng lẻo.

Lục Thời Dập nhớ đến, cà vạt này là quà Vu Vãn tặng cho cậu. Đêm hôm qua cậu quấn lấy cô, yêu cầu cô tự tay thắt vào cho cậu. Sau khi thắt xong, cậu ôm cô, cắn vành tai của cô, còn không biết xấu hổ nói, “Ừmm, chị tự tay trói em lại. Từ nay về sau, em chính là con chó sói nhỏ của chị, chị không thể bỏ rơi em được nữa.”

Đêm hôm qua dường như hai người uống rất nhiều rượu, Vu Vãn uống say, uống rượu xong, bọn họ có chút không tự chủ được, từ ôm lấy nhau, đổi thành tư thế hôn nhau. Lục Thời Dập không nhớ rõ bọn họ đã hôn nhau bao nhiêu lần, hôn thế nào cũng không chán, mỗi lần hôn đều triền miên và say đắm.

Giờ phút này, Lục Thời Dập nhớ lại, toàn thân máu huyết sôi trào.

Cậu và Vu Vãn hôn nhau!!

Tối hôm qua, Vu Vãn dường như ôm chặt lấy cậu, ngủ ở đây cả đêm.

Lục Thời Dập kích động, cả người như muốn nổ tung.

*

“Cốc cốc cốc!”

“Cốc cốc cốc!”

“Cốc cốc cốc!”

Buổi chiều, Vu Vãn đang trong phòng làm việc, có mặt Dương Tụng, thư ký Trình, cùng với mấy vị quản lý cấp cao nói rõ về nhiệm vụ liên quan đến công ty TOMITO, cửa phòng tổng giám đốc đột nhiên có ai đó gấp gáp gõ cửa.

Người gõ cửa không kiên nhẫn, cũng không quan tâm người trong phòng có đồng ý hay không cậu đã tiến vào, trực tiếp mở mạnh cánh cửa.

Sau đó, một giọng nam kích động, vang vọng bên trong phòng tổng giám đốc, “Vãn Vãn, tối hôm qua chị đã chủ động hôn em sao? Em không có nằm mơ đúng không?!

Người đột nhiên xông vào không phải ai khác, mà chính là Lục Thời Dập.

“…..” Vu Vãn dưới ánh mắt hiếu kỳ tìm tòi của một đám cấp dưới, khuôn mặt vốn lạnh lùng xinh đẹp không có tâm tình kia, lập tức đỏ bừng ngay cả mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. Cô xấu hổ đến mức không còn hình tượng của một tổng giám đốc, đập bàn nói, “Câm miệng, cút ra ngoài!!”

Nhưng mà, người trong cuộc không cút đi, đám cấp dưới với thị lực tinh tường, sau khi nhìn nhau vài lần đã ngầm hiểu, ôm tài liệu nhanh chóng lăn đi, còn biết thức thời đóng cửa phòng, nhường không gian riêng lại cho tổng giám đốc và Lục Thời Dập.

Sau khi Lục Thời Dập rời khỏi quán bar, tuy có trở về nhà thay quần áo sạch sẽ, nhưng trên cổ vẫn thắt chiếc cà vạt mà Vu Vãn tặng. Lúc này, cậu bước vài bước đến trước mặt Vu Vãn, tiếp tục truy hỏi chuyện phát tối hôm qua tại quán bar.

Vu Vãn đỏ mặt, làm sao không biết xấu hồ mà trả lời.

Cô không muốn chú ý đến người đàn ông da mặt dày trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn kéo căng, vừa thẹn vừa giận đi về phía phòng nghỉ.

Lục Thời Dập ỷ vào thân thể cao ráo, hai ba bước đã đuổi kịp, chặn Vu Vãn trước cửa phòng nghỉ, không để cô nhốt mình ở bên ngoài.

“Vãn Vãn, đêm qua chị chủ động hôn em sao? Sau đó chị đã cùng em ngủ cả đêm trong quán bar? Hả?” Vu Vãn bị kẹt giữa lồng ngực của Lục Thời Dập và cánh cửa, không thuận không buông truy hỏi.

“Nếu như đã nhớ rõ, vậy em còn hỏi cái gì…..” Hai má Vu Vãn đỏ bừng, quay mặt đi hướng khác, không nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của Lục Thời Dập, vô cùng thẹn thùng.

Tối hôm qua đúng là cô chủ động hôn cậu, lúc ấy cô không có say, cô biết rõ nụ hôn kia có ý tứ gì. Về sau, cô quả thực cũng uống say, không biết là có phải do rượu quấy phá, hay là sau một bước kia, sau khi Lục Thời Dập đảo khách thành chủ hôn môi cô, những tình cảm kìm nén trong nội tâm, tựa như núi lửa phun trào, khiến cho cô trở nên điên cuồng….

Buổi sáng tỉnh dậy, cô đã nằm trong lòng Lục Thời Dập, mặt chôn vào lồng ngực cậu, còn tay của cậu ôm chặt eo cô, hai người quấn lấy nhau, quần áo xộc xệch, quả thực ….. Không thể nhìn.

Mà lúc này, Lục Thời Dập bỗng nhiên một tay ôm lấy eo của Vu Vãn, vui vẻ xoay vòng trong phòng làm việc, kích động hét lên như một kẻ bệnh thần kinh, “Thật sao! Thật sao! Vãn Vãn thực sự hôn em! A a a, em muốn điên rồi!”

Vu Vãn bị cậu xoay đến đầu cũng choáng váng, đánh vào vai cậu, “Đừng xoay nữa, mau bỏ chị xuống.”

Cuối cùng Lục Thời Dập cũng đặt cô xuống, ôm chặt lấy cô, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cả khuôn mặt đẹp trai chôn trong cổ cô, vẫn không thể kiềm chế được hưng phấn nói, “Vãn Vãn, em thực sự thực sự rất vui! Chị biết không hiện giờ em vui như muốn phát điên lên rồi!”

Không phải cậu say rượu cưỡng hôn cô, mà là cô chủ động hôn cậu.

Ý nghĩa của chuyện này, khác nhau một trời một vực.

Vu Vãn bị tâm tình của Lục Thời Dập tác động, kìm lòng không đặng khoé môi cô cũng cong lên, bàn tay bên hông, chậm rãi khoát lên eo cậu, ôm lấy cậu.

“Tối hôm qua chị hẹn em đến quán bar, em còn cho rằng chị tức giận, muốn đến tìm em tính sổ…. Vãn Vãn, chị mau đánh em một cái đi, xem có thể đánh thức em ra khỏi giấc mơ này không!”

Lục Thời Dập vui mừng không thể tin được, vẫn như trước cảm thấy mình đang nằm mơ.

Vu Vãn mỉm cười, “Em và Vu Mục thật giống nhau là người thích bị ngược đãi* hả?”

(*M = masochism: là người bị ngược đãi mà vẫn thích, gọi là khổ dâm. Nguồn GG.)

Ngày hôm qua, Lục Thời Dập tổ chức cuộc họp báo, Vu Vãn nói không cảm động là
Advertisement
giả.

Vì thay cô làm sáng tỏ vụ bê bối, cậu thậm chí nói ra mẹ của mình. Lục Thời Dập phơi bày thân phận của mình ra ánh sáng, với tư cách con trai của Tô Lan, điều đó có nghĩa là sau này không thể tiếp tục sống cuộc sống bình yên sinh hoạt không bị quấy rầy nữa.

Từ nhỏ đến lớn, Vu Vãn luôn là người bảo vệ người khác, đây là lần đầu tiên cô sâu sắc cảm nhận được, khi được người khác bảo vệ, cảm giác được bảo vệ hoá ra là tốt như vậy.

Tất cả hành động ngày hôm qua của Lục Thời Dập, đã làm mềm hoá trái tim cô. Lục Thời Dập làm cho cô hiểu rõ, ở trong nơi sâu kín nội tâm của cô thực ra cũng khát vọng được chăm sóc, khát vọng yêu thương, khát vọng được che chở, là một người phụ nữ nhỏ bé bình thường.

……..

Lục Thời Dập ôm Vu Vãn từ phía sau, hai người đứng bên cửa sổ sát đất, tận hưởng sự ấm áp và yên tĩnh ngay lúc này. Lục Thời Dập nghĩ đến một số tình tiết tối hôm qua, Vu Vãn gặp mặt cậu, hình như đã cố ý ăn mặc, cậu từng nói cậu thích cô mặc váy, mà tối hôm qua dường như cô cố tình mặc một bộ váy liền thân xinh đẹp…..

“Em rất thích chị mặc váy, tối hôm qua chị rất mê người.”

Bên tai truyền đến tiếng thì thầm của người đàn ông, hai má Vu Vãn lại đỏ bừng.

Lục Thời Dập tham luyến hôn lên mặt cô một cái, ánh mắt dư quang bỗng nhiên nhìn thoáng qua cái gì đó, vất vả lắm tâm tình mới bình tĩnh trở lại, một lần nữa trở nên kích động, cậu chỉ vào cổ Vu Vãn hỏi: “Đây là do em hôn sao?”

Vu Vãn đeo khăn lụa, bên dưới khăn lụa là một rừng dấu hôn đỏ, trên da thịt trắng nõn đặc biệt bắt mắt.

Biết rõ còn cố hỏi!

Vu Vãn xấu hổ nói: “Không! Là chó gặm!!”

“Gâu! Gâu gâu gâu!!” Lục Thời Dập không biết xấu hổ trực tiếp học tiếng chó sủa, nhận những dấu hôn này.

Vu Vãn mỉm cười, thật là một tên nhóc xấu xa không biết xấu hổ.

Lúc này, Lục Thời Dập bỗng nhiên có chút không xác định hỏi, “Tối hôm qua, chúng ta có làm việc ấy không?”

Vu Vãn sững sốt một lúc, sau khi nhận ra cậu đang hỏi cái gì, đỏ mặt dứt khoát trả lời, “Không có!!”

Tuy nhiên….Thiếu chút nữa đã lau súng cướp cò, nhưng hai người không đi đến bước cuối cùng.

“Rõ ràng là không có….” Giọng điệu của Lục Thời Dập nghe như có chút thất vọng. Chẳng bao lâu, cậu dường như nhớ đến vấn đề quan trọng hơn, nhìn Vu Vãn, vô cùng trịnh trọng hỏi, “Vãn Vãn, chúng ta bây giờ là ….. Quan hệ gì?”

*

Tin tức Vu Vãn và Lục Thời Dập yêu đương, chỉ trong vòng một ngày, tất cả mọi người ở tầng cao nhất đều biết, cũng không bao lâu, toàn bộ nhân viên trong tập đoàn biết hết.

Vì vậy, trong nhóm buôn chuyện của công ty, mỗi ngày đều sôi nổi bàn tán mối quan hệ yêu đương giữa tổng giám đốc và Lục Thời Dập.

“Tôi nói rồi có một trợ lý đẹp trai như vậy ở bên cạnh, không có đạo lý nào Vu tổng không động tâm.”

“Lục Thời Dập trong cuộc họp báo đã nói rồi mà, làm chuyện như thế, đổi lại là bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ cảm động thôi. Ôi, đẹp trai thế này, còn là người đàn ông si tình, tại sao tôi không gặp được chứ?”

“Các người có phát hiện không, gần đây Vu tổng sử dụng màu son, đều là màu son thu hút các chàng trai của YSL*, những màu của tình yêu, xem ra tâm tình không tồi nha!”

(Màu són phái nam thích)

“Phụ nữ khi yêu luôn rất khác, hôm nay trong lúc tôi đụng phải Vu tổng, rõ ràng ngài ấy còn mỉm cười với tôi! Mỉm cười!! Dáng vẻ khi Vu tổng cười, quả thực không quá đẹp!!”

“Hôm qua tôi lên tầng cao nhất giao tài liệu cho thư ký Trình, trùng hợp nhìn thấy Vu tổng cùng Lục Thời Dập bước ra thang máy. Sau đó, tôi nghe Vu tổng nói chuyện với Lục Thời Dập, oh oh oh thật dịu dàng. Mặc dù hai người là tình yêu chị em, nhưng thực sự càng nhìn càng xứng.”

“……”

Những thay đổi sau khi Vu Vãn yêu đương, không chỉ có người trong công ty phát hiện, Vu Mục với tư cách là em trai, đương nhiên cũng phát hiện. Cậu ta không ngờ đến, người anh em của mình lại có mị lực lớn như vậy, từ sau khi chị của cậu ta yêu đương, cuối cùng không còn là cổ máy lạnh như băng chỉ biết cuồng công việc nữa, mà giống như một người phụ nữ bình thường.

Mà chị của cậu ta, sau khi có Lục Thời Dập, rốt cuộc không còn quản cậu ta nữa. Ừ, cuối cùng cậu ta cũng được như ý nguyện trở thành người tự do.

Vu Mục không biết nên vui, hay nên buồn…..

Tối hôm đó, Vu Mục về nhà sớm, vừa khéo nhìn thấy Lục Thời Dập đưa Vu Vãn trở về.

Xe dừng trước cổng biệt thự đúng mười lăm phút, Vu Vãn mới từ trên xe bước xuống. Hai người trong xe đã làm trò gì, Vu Mục dùng đầu ngón chân nghĩ cũng có thể nghĩ ra.

“Chậc chậc chậc.” Vu Mục khoanh hai tay trước ngực, nghiêng người dựa vào cánh cửa lớn, vẻ mặt xem kịch hay chậc vài tiếng, “Chị, nếu như hai người khó xa nhau như vậy, chi bằng mời tiểu Dập Dập vào nhà ở qua đêm đi, dù sao sớm muộn gì hai người cũng ở cùng một chỗ.”

Vu Vãn vào nhà, thưởng cho cậu ta một cái liếc mắt, “Cút.”

Vu Mục mới không thèm cút đó, đi theo Vu Vãn lên lầu, vẻ mặt tò mò hỏi, “Chị, kỹ thuật trên giường của tiểu Dập Dập có tốt không? Có làm chị thỏa mãn không?”

“…..Vu Mục em muốn chết à?” Vu Vãn dừng bước, trực tiếp đá vào mông cậu ta, đuổi theo đánh cậu ta một trận, “Nói nhảm cái gì đó, không biết lớn nhỏ sao?”

Vu Mục che mông lại kêu ôi ôi, vừa trốn vừa nói, “Chị, chính tiểu Dập Dập nói, cậu ấy có chướng ngại tâm lý, đối với những người phụ nữ khác không nổi lên hứng thú. Không phải em đây là đang quan tâm đến sinh hoạt không hài hoà sau này của hai người à.”

Hai má Vu Vãn nóng lên, vẻ mặt cực kỳ mất tự nhiên, “Hài hoà hay không cũng không liên quan đến em, cút xa cho chị.”

Ồ, chị của cậu ta rõ ràng là đang thẹn thùng, thật là chuyện hiếm thấy nha.

————//—-//————-

*Tác giả có lời muốn nói: Xem xong chương sau đổi mới, mọi người nhắn rất nhiều xe thật nhanh sẽ đến đích.

Truyện convert hay : Cuồng Thê Đột Kích: Cửu Gia, Chào Buổi Sáng!
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện