(Đn Harry Potter) Tình Yêu Của Hermione Và Krum

Reunion Of Hearts ( End)


trước sau

Advertisement
Sau chiến tranh quan hệ giữa Hermione và Ron không thành công nhưng không sao cả Hermione đã tìm thấy hạnh phúc bên một người từng quen.

÷÷÷÷

Nhiều năm đã trôi qua.

Nhiều điều đã xảy ra trong thời gian chờ đợi. Hermione học xong năm thứ 8 tại Hogwarts, cô đã nhận được một công việc trong Bộ, cô đã chia tay với Ron…

Hermione thở dài và xoa trán vì ký ức.

Ron là một chàng trai tốt, nhưng mối quan hệ của họ giống như một ngọn lửa trại. Nó cháy sáng và nóng bỏng nhưng không có nghĩa là nó sẽ tồn tại mãi mãi. Họ chia tay trong những điều kiện tốt đẹp và cô vẫn được gia đình Weasley chào đón nhưng thật… khó xử. Ngay cả sau một năm. Ron đã tiếp tục và bắt đầu hẹn hò với Lavender Brown, người đã trưởng thành hơn sau chiến tranh.

Chiến tranh ... Ai mà không bị ảnh hưởng bởi nó? Nhưng bây giờ nó đã kết thúc.

Những cơ hội mới đã đến với sự kết thúc của chiến tranh.

Và một trong số chúng nằm trong tay cô.

Một bức thư từ Viktor Krum.

Cô đã đọc nó rồi nhưng vẫn còn quay cuồng với nó. Đó không phải là bất cứ điều gì tội lỗi, anh chỉ muốn thiết lập lại liên lạc nhưng cô không thể không nhớ khoảng thời gian họ cùng nhau ở trường Hogwarts.

Cô khá thích Krum - không, Viktor - cô nghĩ rằng anh rất quyến rũ và lạnh lùng, với tâm hồn và trái tim mà cô muốn khám phá. Tuy nhiên, cô cảm thấy rất tệ vì lúc đó cô đã phải lòng Ron.

Nhưng bây giờ…

Hermione đặt lá thư xuống và viết nó ra. Hiện tại cô đã có một con cú của riêng mình, một con cú tai ngắn đáng yêu tên là Artemis.

Sau chiến tranh, người duy nhất mà cô thường xuyên liên lạc là Harry và cậu ấy không bao giờ có thể tự kiếm được một con cú mới nên cô đã tìm một con cú thay thế.

Cô nhìn lại bức thư và tự hỏi anh ấy bây giờ như thế nào. Chiến tranh đã thay đổi anh như thế nào, mặc dù anh ta không bị ảnh hưởng trực tiếp như thế nào trong hầu hết các giai đoạn của cuộc chiến.

Trong bức thư, anh nói rằng anh sẽ đến Vương quốc Anh một thời gian và rất muốn gặp cô.

Một phần nào đó trong cô rất mâu thuẫn nhưng phần lớn tâm trí và trái tim cô đang nói rằng "hãy làm đi".

Cô lấy ra một ít giấy da và một cây bút lông từ ngăn kéo trên bàn.

Hermione cảm thấy trẻ lại và cũng cảm thấy lo lắng về những gì mình đang mặc. Cô đã dành quá nhiều thời gian vào buổi sáng trong cuộc họp ở Bộ để quyết định xem nên mặc gì.

Cô ngăn mình không làm phẳng chiếc váy bút chì màu xanh nước biển của mình một lần nữa.

Hít một hơi thật sâu, cô bước vào quán cà phê. Đó là một không gian nhỏ, vừa đủ phổ biến để duy trì hoạt động kinh doanh, nằm trên một con hẻm nhỏ ở Hẻm Xéo rộng lớn.

Một tiếng chuông reo leng keng khi cô bước vào.

Không có nhân viên hướng dẫn nên cô phải nhìn xung quanh.

Cô phát hiện ra anh gần như ngay lập tức và cô hít thở sâu để kìm lại mọi phản ứng xấu hổ của mình như đỏ mặt chẳng hạn.

Hermione tiến một bước về phía bàn và như thể cảm nhận được sự hiện diện của cô, Viktor chuyển ánh mắt từ cửa sổ sang phía trước. Mắt họ chạm nhau và Hermione hy vọng nụ cười của mình không gượng gạo như cô đang cảm thấy.

Anh ấy thậm chí còn đẹp trai hơn lần cuối cùng cô nhìn thấy anh.

Cô tự hỏi khi nhìn cô, anh nhìn thấy gì?

Ngay sau đó, cô thấy mình ở trên bàn và cẩn thận ngồi xuống trước mặt anh.

"Xin chào, Viktor."

"Xin chào, Hermione."

Cô chớp mắt, ngạc nhiên, và nụ cười khúc khích của anh thật sâu, khàn khàn.

"Tôi đã làm việc rất chăm chỉ với tiếng Anh của mình."

Nụ cười của cô trở nên tươi sáng và cô cũng cố đỏ mặt,

"Em có thể nói! Giọng anh vẫn còn dày, nhưng anh chắc chắn hơn nhiều về những gì anh đang nói."

Anh ấy cười đáp lại,

"Cảm ơn em. Tôi sẽ thừa nhận rằng tôi đã luyện tập rất chăm chỉ vì tôi muốn có thể nói đúng tên của em."

Hermione thấy mình đang nhìn chằm chằm vào Viktor, sững sờ trước nhận xét đó với những suy nghĩ chạy đua trong đầu. Cô hầu như không để ý đến nhân viên phục vụ đi qua và yêu cầu đồ uống của họ.

Khi cô ấy đi rồi, Viktor đặt một tay lên Hermione, "Em đang suy nghĩ quá nhiều. Bình tĩnh."

Ồ. Cô làm cho mình chớp mắt và chớp mắt thêm nữa. Một khi cô đã sắp xếp những suy nghĩ của mình, cô xấu hổ nhìn xuống.

Anh vỗ nhẹ vào tay cô và cô nhìn lên để thấy anh đang mỉm cười duyên dáng. Cô không thể không cười đáp lại và cuối cùng bật ra một tiếng cười ngắn khi anh hài lòng gật đầu.

Từ đó, bầu không khí giữa họ trở nên thoải mái hơn. Các cuộc trò chuyện diễn ra một cách tự nhiên và Hermione thấy mình đang cười và cười nhiều hơn với những gì cô có cảm giác là mãi mãi.

Đó là vài tuần sau đó và là ngày cuối cùng trước khi Viktor trở về nhà.

Hermione cảm thấy hụt hẫng.

Cô cố gắng che giấu cảm xúc của mình khi họ dùng bữa tối tại một nhà hàng. Tuy nhiên, nó không hoạt động và cuối cùng cô cảm thấy bản thân trở nên chán nản.

Một khoảnh khắc yên tĩnh khi Hermione thấy mình đang nhìn chằm chằm vào bàn.

Cuối cùng thì Viktor cũng lên tiếng.

“Sẽ rất tuyệt nếu…” Viktor dừng lại,

“Em có vui lòng không…” Anh thở dài.

"Viktor?"

Anh ấy dường như đang tranh luận với chính mình trước khi nhìn lên với vẻ mặt kiên quyết.

"Anh muốn tiếp tục gặp em."

“Em…” Hermione có thể cảm thấy bản thân đang phản ứng với điều đó, má cô đỏ bừng và tim đập nhanh.

Viktor có vẻ gần như… bối rối.

"Anh đã rất tận hưởng thời gian của anh với em và anh rất ghét phải quay trở về mà không gặp lại em và -"

Cô đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên bàn tay to lớn đang nắm chặt của anh.

"Viktor."

Anh im lặng và nhìn cô cầu xin.

Hermione cảm thấy trái tim mình căng phồng và sự tự tin tràn ngập trong cô.

"Viktor. Em cũng muốn tiếp tục gặp anh. Với em bây giờ anh không chỉ là một người bạn tốt mà là người mà em muốn phát triển quan hệ thêm nữa. Nếu anh quan tâm."

Sự tự tin của cô hơi lắp bắp và cô ấy ngại ngùng quay đi.

Viktor lật tay mình lại và nắm lấy tay cô.

Bữa ăn của họ bị lãng quên trong giây lát khi họ đang nhìn nhau.

"Em muốn…?"

"Phải."

"Được chứ."

Nụ cười của họ rạng rỡ như tương lai đang tỏa sáng trước mắt.

********************

"Cảm ơn vì đã đến, Harry."

Harry nhìn Hermione đầy hoài nghi.

"Bồ thật điên rồ nếu bồ nghĩ rằng mình sẽ bỏ lỡ điều này vì bất kỳ lý do gì."

"Mình chỉ-"

"Mình biết, mình biết,"

Harry đặt một tay lên cánh tay cô, "Đó là cảm giác bồn chồn."

Cô bật ra một tiếng cười đầy lo lắng,

"Merlin thân mến, thật kinh khủng."

Harry cười một tiếng lớn hơn, vỗ vỗ cánh tay cô,

"Đó là một sự thay đổi rất lớn, điều đó có thể hiểu được."

Cánh cửa mở ra và mẹ của Hermione bước vào, tay cầm một hộp trang sức.

"Tôi đã có chúng!"

"Ồ!" Hermione đan hai tay vào nhau.

Hộp đựng trang sức gồm một bộ bông tai và vòng cổ có thiết kế đơn giản nhưng đẹp mắt, được làm bằng ngọc trai và khảm kim cương.

Jane Granger giơ chiếc vòng cổ lên,

"Đây là của bà cố của con. Bà ấy đã đeo chúng trong đám cưới của mình, bà của con cũng vậy và mẹ cũng vậy."

Bà quàng nó quanh cổ Hermione, nước mắt lưng tròng. Bà lùi lại, lau đi một giọt nước mắt đã rơi.

"Mẹ rất vui vì mẹ có thể truyền nó cho con."

Cuối cùng sau một vài giọt nước mắt nữa bà cũng cố gắng đeo được bông tai vào. Cùng một cái ôm kéo dài vài phút sau đó.

Cuối cùng Hermione cũng quay lại và nhìn vào chiếc gương soi toàn thân.

Cô đang mặc một chiếc váy cưới Muggle vì mong muốn mang một chút văn hóa của mình vào đám cưới phù thủy này. Cô vuốt tay xuống váy, chiêm ngưỡng sự vừa vặn.

Cô lẩm bẩm một mình: "Một cái gì đó mới."

Cô đan ngón tay vào chiếc vòng cổ: "Một cái gì đó cũ."

Cô quay lại và chiêm ngưỡng bó hoa của mình, một loạt hoa trắng, xanh và đỏ tuyệt đẹp.

Cô nói to hơn một chút: "Một cái gì đó màu xanh lam ..."

Cô cau mày, suy nghĩ một lúc rồi quay sang Harry. "Ừm…"

Harry mỉm cười: "Ừ, một thứ gì đó đã mượn, đó là tôi."

Anh quay lại và chọn một chiếc hộp mà bằng cách nào đó Hermione đã không nhận ra trước đây. Nó hình chữ nhật nhưng khá kỳ lạ và cô không thể đoán được nó là gì.

Anh đưa nó cho cô và cô mở nó ra một cách tôn kính. Cô thở hổn hển khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

"Mình tìm thấy nó ở một trong những căn hầm nhà Potter. Mình không biết nó bao nhiêu tuổi nhưng mình đã kiểm tra nó để đề phòng những lời nguyền rủa hoặc bất cứ điều gì khó chịu."

Harry lo lắng vò tóc, khiến Jane bực bội và đập tay xuống.

Harry bĩu môi nhưng Hermione đang bận kéo vương miện ra để có thể chú ý đến.

Nó hơi cổ điển nhưng thanh lịch và được chế tác tốt. Nó mỏng và tinh tế, được làm bằng kim loại bạc với những thứ trông giống như những viên kim cương có màu trắng và xanh. Nó không hoàn toàn phù hợp với vòng cổ và hoa tai nhưng cô không thực sự quan tâm.

"Ôi, Harry, thật tuyệt ..."

Harry mỉm cười và ngăn cô bằng cách đưa tay lên.

"Nào, mình đã dành rất nhiều thời gian để tìm kiếm thứ gì đó giống như nó. Bồ sẽ không làm lãng phí công sức của mình, phải không?"

Anh vẫy tay với vẻ mặt phụng phịu.

Hermione không khỏi bật cười, "Được rồi, được rồi."

Jane nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay con gái trong khi chiêm ngưỡng vương miện,

"Nó đẹp quá, cảm ơn Harry."

Anh cười thật tươi,

"Chỉ có điều tốt nhất cho Hermione của chúng ta!"

Có tiếng chuông từ đâu đó và tất cả họ đều có vẻ hơi ngạc nhiên về âm thanh đó.

"Rồi? Ôi chao!"

"Đó là gợi ý của mình," Harry nói,

"Mình đi ra trước" Anh bước đến gần Hermione và hôn lên má cô trước khi vẫy tay và rời khỏi phòng.

Bố của Hermione, John Granger, bước vào sau.

"Này, hai người."

"Anh đây rồi. Chờ một chút", Jane giúp Hermione đội vương miện và dành một chút thời gian để ngắm nhìn con gái mình. "Anh yêu…"

John bước đến, choàng tay qua vai bà và hôn lên trán bà: "Đã đến lúc ngồi xuống rồi, em yêu."

Jane sụt sịt một chút và gật đầu. "Đúng vậy. Em sẽ ... em sẽ ngồi vào chỗ của mình."

Bà dùng chiếc khăn tay mà chồng mình đưa vào mắt mình. Đặt một nụ hôn lên má hai người, bà rời khỏi phòng.

Hermione và John nhìn nhau một lúc và mỉm cười. Ông dùng đốt ngón tay vuốt ve má cô,

"Con đẹp lắm, cô gái mọt sách."

Cô bĩu môi và ông cười.

"Nhưng thực sự, Hermione. Bố không có lời nào để nói về sự hào của bố và mẹ đối với con. Nếu có ai hạnh phúc hơn con ngày hôm nay, đó sẽ là chúng ta."

Cô nắm lấy tay bố và mỉm cười rạng rỡ với ông. "Con yêu bố."

Ông đặt một nụ hôn lên trán cô: "Bố cũng yêu con. Cả hai chúng ta đều vậy."

Họ nắm tay nhau bước đến trước cửa lễ đường, Hermione hít một hơi thật sâu trước khi nhìn lên và gật đầu.

John quay lại và đưa cánh tay của mình. Cô ấy khoác lấy nó và họ quay mặt về phía cửa.

Cánh cửa mở ra với một chút ma thuật, âm nhạc bắt đầu và đã đến giờ.

Đã đến lúc phải thực hiện bước đó.

Hermione nhìn lên và nhìn thấy anh ở đó, trong bộ áo choàng phù thủy Romania truyền thống. Anh trông thật mạnh mẽ, cao quý và kiên định.

Anh nhìn cô và cô có thể thấy rõ nỗi ngạc nhiên sau đó là tôn thờ trong mắt anh.

Đã đến lúc thực hiện bước đi,

Và cô vui vẻ nhận lấy.

END.

Truyện convert hay : Kinh Thiên Kiếm Đế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện