Diva Kết Hôn Ngầm, Cực Sủng!

Không thể tin được


trước sau

Chính văn Chương 7: Không thể tin được

Đời thứ hai cho mang đến cho Tô Trà lợi ích to lớn.

Ngoại trừ quyền thế, còn có võ công thần kỳ thời cổ đại.

Thời đại kia, hoa bay lá rụng liền có thể hại người, thật không phải chỉ là nói suông, hậu kỳ Tô Trà có thể dựa vào thân phận của cô gái mà đứng vững ở hậu cung, chính là không thể tách rời quan hệ với thiên phú võ học của cô.

Võ công của cô, vào lúc đó đều thuộc về thượng thừa.

Có điều cũng có cái tai hại, lúc đó võ công mà cô tu luyện, cũng không bao giờ có thể sinh con được nữa.

Một đời trước Tô Trà không để ý cái này, nhưng đời này hiển nhiên không thể.

Hơn nữa, xã hội hiện đại, lại là thế kỷ 21, một cái gì đó hơi không khoa học liền có thể kéo đến mê tín phong kiến, càng không nói đến là thứ mờ mịt như võ học.

Hoa bay lá rụng liền có thể hại người?

Đừng đùa, đó là thứ chỉ trong phim ảnh mới có.

Nhưng Tô Trà vẫn là muốn thử một chút.

Dù cho không thể thành công, thế nhưng luyện một ít động tác cường thân kiện thể cũng là tốt, chí ít ở xã hội hiện đại cũng có thể có năng lực tự bảo vệ.

Bây giờ Địch Diệu bị mình làm cho tức giận rời đi, không có ai đến phiền cô, cô vừa vặn có thời gian trước tiên thử xem.

Cô trước tiên ngồi xếp bằng xuống, thu lại hơi thở, quả nhiên không có cảm giác được nguyên khí trời đất tồn tại, không biết là thời đại không giống nhau, hay là nguyên nhân khác.

Lúc một lần nữa đứng lên, Tô Trà chuẩn bị trước tiên tập thể hình huấn luyện tố chất cơ thể của mình thật tốt, sau đó luyện tập một ít quyền pháp.

Thế nhưng chuông cửa lại vang lên.

Cô mở cửa phòng ngủ đi ra, chỉ xuyên qua mắt mèo có chút mơ hồ, nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đen trầm.

Thân ảnh ấy làm cho cô có mấy phần cảm giác quen thuộc, làm lông mày Tô Trà nhếch một cái, động tác nhanh chóng mở cửa.

Đứng ngoài cửa, là một người đàn ông có vóc người thon gầy lại kiên cường.

Mặc áo sơ mi màu đen, có lẽ là trên đường tới đây có chút nóng nảy, trời tháng 5 đã có chút nóng bức, cái cổ trắng chảy ra đầy mồ hôi hột, theo xương quai xanh tinh xảo chảy xuống, dẫn tới con mắt người ta đều trượt theo xuống dưới, giống như muốn bước vào nơi thần bí mê hoặc nào đó.

Nhưng mà khuôn mặt người đàn ông, lại chỉ có thể khiến người ta đặt hết thảy sự chú ý ở trên mặt đẹp trai không có đối thủ này của anh.

Không biết có phải là do tỉ mỉ điêu khắc mà thành hay không, mỗi một đường nét ngũ quan của người đàn ông đều hoàn mỹ đến mức độ khó tin, khuôn mặt này để cho người khác nhìn thấy liền có thể thét thành tiếng chấn động chói tai.

Lại phối hợp dáng người kiên cường dong dỏng cao của anh, quả thực chính là kiệt tác tỉ mỉ hoàn mỹ nhất của Thượng Đế.

Vậy mà lúc này hơi thở anh sâu thẳm, con ngươi tối om om nhìn về phía Tô Trà, trên người tràn ra một loại trống vắng không nhìn thấy giống như đến từ bóng tối, như là đang giãy dụa cái gì, từ nơi cổ họng hô lên một cái tên: "Tô Trà..."

Người trước mắt cứ như vậy đứng trước mặt anh, hầu như làm anh không nắm giữ được, hoàn toàn không có cách nào lãng quên hình ảnh tối hôm qua.

Bọn họ là thân mật như vậy, giọng cô là mê người như vậy, lại như là tiếng hát thiên thần, dẫn tới anh sa đọa hoàn toàn quên mất mình ở nơi nào.

Anh rất trống vắng, loại trống vắng kia thật giống như là hận không thể bóp vỡ người trước mắt thấm vào trong máu thịt của chính mình, mới có thể lấp đầy loại trống vắng kia.

Thế nhưng anh không dám.

Anh thậm chí cũng không dám đưa tay ra đụng vào cô.

Anh cứ như vậy nhìn Tô Trà, liền giống như Tô Trà nhìn anh.

Mãi đến khi anh nhìn thấy, hào quang trong con ngươi cô gái càng ngày càng sáng, trong khoảnh khắc nở rộ ra nụ cười tuyệt sắc: "Bạc Mục Diệc."

Tiếng nói lanh lảnh, giống như chứa đựng thơm ngọt, cùng lúc đó, một mùi thơm phức liền nhào vào trong lòng anh.

Anh cứng đờ, cơ thể là hoàn toàn không dám nhúc nhích, không thể tin được chuyện đang xảy ra bây giờ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện