Diva Kết Hôn Ngầm, Cực Sủng!

Dãy số quen thuộc


trước sau

Advertisement

Chương 4: Dãy số quen thuộc

"Tô Trà?"

Địch Diệu cảm thấy Tô Trà có gì đó không đúng.

Vào lúc này anh mới phản ứng được, từ lúc anh bắt đầu vào cửa, Tô Trà phản ứng không giống như anh tưởng tượng.

Cái cô gái luôn khúm núm cẩn thận từng li từng tí một ở trước mặt anh này, cũng không còn là cô gái chỉ lo anh sẽ tức giận kia nữa, mà từ đầu tới cuối nói chuyện, lại có thể khiến người ta cảm thấy áp lực vô hình, một loại uy thế khó tả.

Nhưng Địch Diệu không muốn thừa nhận, anh cảm thấy Tô Trà có chút vênh mặt hất hàm sai khiến.

Quái lạ, ngày hôm qua không phải cô uống rượu sao, vì sao lại như trúng tà vậy?

Địch Diệu cảm thấy không thể nuông chiều cô.

Anh nhất thời lớn tiếng nói: "Tô Trà, anh có ý tốt mua bữa sáng lại đây cho em, kết quả em liền đối với anh như vậy? Em có muốn ăn hay không, anh mặc kệ!"

Nói xong, anh xoay người làm dáng phải đi.

Năm giây sau, phía sau vẫn là không phản ứng, cơ thể Địch Diệu có chút cứng ngắc, nháy mắt bước chân chậm lại, đột nhiên nói, "Tối hôm qua người đàn ông đưa tôi trở về là anh sao?"

Trong lòng Địch Diệu vui vẻ, người phụ nữ này còn không phải là không giả bộ được.

Khóe miệng anh giơ lên ý cười, quay đầu, ngẫm nghĩ vấn đề vừa nãy, ý cười lại có chút cứng đờ.

Cô nói tối hôm qua có đàn ông đưa cô về nhà...

Lại nhìn dáng vẻ Tô Trà bây giờ, con ngươi anh bỗng dưng trợn to.

Không trách anh cảm thấy Tô Trà có chỗ nào khang khác, cô rõ ràng trở nên càng thêm kiều diễm hơn trước đây, trong khuôn mặt tinh xảo thanh thuần, có thêm một tia tư vị phụ nữ, thêm càng nhiều mê hoặc.

Biến hóa như thế, làm Địch Diệu nhất thời hiểu ra.

Trong phút chốc, trong lòng anh giống như bị tảng đá ngăn chặn, không thở nổi.

Có điều, là tức giận.

Anh nắm chặt nắm đấm, gò má căng chặt, cật lực nhẫn nại.

Mà biến hóa như thế, đương nhiên không có chạy trốn khỏi con mắt Tô Trà.

Cô hơi cong môi, cả đời trước, vì sao mình lại không nhìn ra chứ?

"Phải!"

Không biết xuất phát từ loại nguyên nhân nào, anh ta lại thừa nhận.

Ý cười nơi khóe miệng Địch Diệu cứng ngắc, không đạt đáy mắt, thậm chí có loại cảm giác đang phun lửa.

Tô Trà cụp mắt xuống, ngón tay vuốt vuốt mái tóc của mình, biểu hiện như vậy, xem ở trong mắt Địch Diệu, dường như là e thẹn.

Nhưng trong lòng anh ta lại có loại kích động muốn đánh người, nhưng anh tuyệt đối không thể động tới người phụ nữ trước mặt.

Đột nhiên, Tô Trà mở miệng, ngẩng đầu lên một lần nữa nhìn anh ta: "Anh đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút."

Sắc mặt Địch Diệu xụ xuống, không nghĩ tới Tô Trà lại đuổi anh đi, "Tô Trà, có phải là cơ thể em không thoải mái hay không, anh đi mua cho em chút thuốc..."

"Tôi bảo anh rời đi!"

Năm chữ lạnh lùng, mang theo tàn khốc mà bình thường không thường thấy, mơ hồ có loại cảm giác áp bức, trong nháy mắt làm Địch Diệu cảm giác trong lòng rầu rĩ, cực kỳ ngột ngạt.

Anh vốn cũng là một người kiêu căng tự mãn, ngày hôm nay Tô Trà đột nhiên trở mặt, anh đương nhiên nhịn không chịu được, hừ lạnh một tiếng, hất tay liền rời khỏi.

Lúc rời đi, anh ta đóng rầm cửa đến rất nặng, phịch một tiếng, tiếng tường chấn động giống như đều sắp sập xuống.

Tô Trà nhìn phòng ngủ cũ kỹ của mình một chút, chỉ là một phòng nhỏ, có một cái nhà vệ sinh và nhà bếp đơn giản.

Lúc này nhìn thấy những cảnh sắc này, trong lòng cô ngoại trừ kích động và vui sướng ra, càng nhiều chính là bức thiết.

Cô trở lại bên giường, nhìn thấy tủ đầu giường đặt một cái điện thoại di động, vội vàng đi tới cầm lấy.

Mấy chục năm không chạm vật này, cô rõ ràng cảm giác thấy hơi không thuần thục, còn may biết thao tác cơ bản.

Cô mở điện thoại di động ra, mở danh sách điện thoại, đều không cần tìm lâu, liền có thể nhìn thấy đầu tiên trong lịch sử cuộc gọi chính là một chuỗi dãy số quen thuộc.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện