Diva Kết Hôn Ngầm, Cực Sủng!

Ký tên


trước sau

Advertisement

Chính văn Chương 25: Ký tên

"A! ! !"

Tang Thi Thi cũng theo đó kêu thành tiếng chói tai, dù là ai cũng không nghĩ đến.

Tô Trà như một người điên, liền trực tiếp cầm gậy đánh người.

Cây gậy kia nhìn là bằng gỗ, không phải đúc bằng sắt thép, nhưng đánh vào trên xương đùi người khác, vẫn là đau xót ruột.

Địch Diệu kêu thảm thiết qua đi, sắc mặt biến trắng bệch, mồ hôi lạnh liền trực tiếp xông ra, xương đùi đau nhức, cả người anh ta trực tiếp đau khổ ngã trên mặt đất.

Tang Thi Thi đều bị doạ mơ hồ.

Lúc này lại nhìn Tô Trà, khuôn mặt nào còn có nhu hòa như vừa rồi, trong đôi mắt cô đều là hung ác doạ người: "Tôi là tự nguyện? Anh lặp lại lần nữa tôi là tự nguyện? Lúc trước vay tiền nói thật dễ nghe, bây giờ muốn anh trả tiền lại coi như không biết."

Hung ý trong ánh mắt cô là rõ ràng như vậy, giọng điệu lại càng ngày càng nhẹ, cô chậm rãi ngồi xổm xuống, để sát mặt vào Địch Diệu đang sắc mặt trắng bệch ngồi trên đất: "Địch Diệu, anh cảm thấy là chân anh quan trọng, hay là tiền quan trọng? Anh không trả tiền lại, tôi liền trực tiếp cắt chân anh!"

Dòng năng lượng lạnh chui thẳng vào cốt tủy, một người đàn ông lớn như Địch Diệu, lại bị dáng vẻ của cô làm cho hoàn toàn kinh hãi, hơn nữa Tô Trà đánh lần này hoàn toàn không lưu tình, dù cho bây giờ cô không có khí lực gì, một cái côn gỗ đánh vào trên đùi cũng không phải chơi vui.

Địch Diệu run lập cập lui về phía sau: "Tô... Trà, em điên rồi... Em điên rồi... ! !"

Tang Thi Thi rốt cục cũng hoàn hồn, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ Tô Trà cầm gậy gỗ trong tay thì cô căn bản là không dám tới gần, chỉ ở bên cạnh rít gào: "Tô Trà, cô điên rồi! ! Chúng ta phải báo cảnh sát!"

"Cô lại nói một câu thử xem!"

Tô Trà bị tiếng rít chói tai của Tang Thi Thi làm cho đau đầu, cô cầm gậy chỉ vào Tang Thi Thi, Tang Thi Thi nhất thời lại như là bị người bóp cổ, lập tức dừng rít gào lại, cả người run cầm cập, xem ra lại có chút khôi hài.

Cô bình thường cũng chỉ là giở một vài thủ đoạn nhỏ, Tô Trà không phân nặng nhẹ trực tiếp ra tay đánh như vậy, cô nào

Advertisement
dám tiếp nhận.

Cô và Địch Diệu đều sợ hãi không nhẹ, lúc này dáng vẻ Tô Trà cầm gậy gỗ quả thực như ác ma trên đời, ý cười nơi khóe môi cô xem ra cũng làm cho người cực kỳ lạnh lẽo: "Lần này chỉ là một bài học. Địch Diệu, bây giờ tôi hỏi lại anh một lần, anh đến cùng có trả tiền hay không?"

"Tôi..." Cơ thể Địch Diệu run lên, vừa định nói một câu, liền nhìn thấy cây gậy trong tay Tô Trà lại dương lên.

"Tôi trả, tôi trả!"

Anh kêu thảm thiết, bởi chân đau nhức, bây giờ anh liền đứng lên không nổi, càng không nói đến việc đi giành cây gậy trong tay Tô Trà.

Bình thường nhìn anh kiên cường còn biết đánh nhau chơi bóng rổ, kì thực là không có gì để dùng, dễ như ăn cháo liền bị Tô Trà khống chế cục diện.

Trong tròng mắt Tô Trà bỏ qua một tia tiếc nuối.

Nếu như Địch Diệu kiên trì một hồi, cô còn có thể lại tiếp tục đánh.

Không biết tại sao, đánh tới Địch Diệu, cô liền cảm thấy đặc biệt thoải mái.

Cô đứng lên, khôi phục dáng vẻ thành lạnh như băng, vẫn vững vàng cầm gậy gỗ như cũ, từ bên cạnh tìm ra giấy bút, viết xong giấy nợ 1 vạn tệ, chữ viết ngay ngắn, thời gian chính xác, không có lý do gì để Địch Diệu không thừa nhận được nữa.

Cô ném tới bên chân Địch Diệu, ở trên cao nhìn xuống nhìn xuống anh ta: "Kí đi."

Trong nội tâm Địch Diệu bay lên một luồng cảm giác khuất nhục.

Anh vốn là tìm đến Tô Trà nói rõ ràng, không nghĩ tới lại rơi vào kết cục này, vốn còn muốn phản kháng, nhưng nhìn cái cây côn gỗ trong tay Tô Trà kia, anh lại nghĩ đến dáng dấp Tô Trà vừa nãy không chút lưu tình đánh xuống còn đáng sợ hơn, nhất thời liền kinh hãi.

Cầm bút lên, run lập cập ký tên ở phía trên.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện