Diva Kết Hôn Ngầm, Cực Sủng!

Anh trả, hay là không trả?


trước sau

Advertisement

Chính văn Chương 24: Anh trả, hay là không trả?

Địch Diệu bị ánh mắt Tô Trà làm cho có chút kích thích, anh nhất thời lại hơi không khống chế được: "Có phải là em thật sự ngoại tình hay không? Em thích người đàn ông kia?"

Đây là lần đầu tiên anh trực tiếp cảm giác Bạc Mục Diệc tồn tại.

Dù cho anh chỉ gặp qua Bạc Mục Diệc một lần.

Anh không cách nào hình dung người đàn ông kia mang đến cho mình áp lực thật lớn, vẻn vẹn là một chút liền làm anh lạnh từ đầu đến chân, anh vốn còn rất lo lắng, nhưng sau đó phát hiện Tô Trà vẫn thích mình, đồng thời rất sợ người đàn ông kia thì trong lòng Địch Diệu lại có chút không khống chế được cảm giác thoải mái.

Cao cao tại thượng như vậy thì lại làm sao?

Xuất sắc hơn mình nhiều hơn nữa thì thế nào?

Tô Trà coi trọng vẫn là mình, mà không phải anh ta!

Anh đối xử Tô Trà có thể như đối xử với một con chó, kêu thì đến đuổi thì đi, mà Tô Trà lại đối với người đàn ông kia tránh không kịp.

Nhưng bây giờ, ánh mắt Tô Trà đơn giản là đang nhắc nhở anh, ý nghĩ này đã đã biến thành một chuyện cười.

Anh duy nhất có thể nghĩ đến, chính là tối hôm qua người đưa Tô Trà trở về, có thể chính là người đàn ông kia.

Anh ta khẳng định ra tay với Tô Trà, mới một buổi tối mà thôi, Tô Trà liền trở mặt vô tình, lẽ nào công phu trên giường của anh ta tốt như thế sao?

Đồng thời ngay cả hôn môi, mình và Tô Trà đều chưa từng có! Cứ như thế bị nhanh chân đến trước!

Sự phẫn nộ trong lòng Địch Diệu, thật giống như đồ vật mình vốn coi trọng bị người khác chia sẻ vậy, con mắt đều muốn bốc cháy, thậm chí không quan tâm Tô Trà không hề trả lời, anh đột nhiên nhào tới, dường như là muốn phải bắt được Tô Trà: "Em chính là thích anh ta có đúng hay không, đồ tiện nhân lẵng lơ trăng hoa này!"

Anh ta đột nhiên trở mặt, dọa cho Tang Thi Thi bên cạnh đều nhảy một cái thật mạnh.

Tô Trà nhẹ nhàng nghiêng người một cái, trực tiếp liền lóe qua bắt giữ Địch Diệu, ở thời khắc anh tức giận, giễu cợt nói: "Nói tôi sao? Anh và Tang Thi Thi tình hình thế nào là cho rằng tôi thật sự không biết đúng không?"

Một câu nói, khiến cho Tang Thi Thi kinh ngạc vạn phần, Địch Diệu cũng bị kích không ứng phó kịp, anh ta nhất thời dừng lại, không muốn bắt Tô Trà nữa, tức đến nổ phổi: "Em chớ nói lung tung, anh và Thi Thi có cái gì? Em chính là muốn nói xấu chúng ta, để rửa sạch chính em! Em lén sau lưng anh đạp hai thuyền..."

"Tùy tiện đi." Tô Trà thiếu kiên nhẫn: "Anh muốn cảm thấy tôi lừa dối cũng được, dù sao chúng ta bây giờ chính là chia tay, tiền 1 vạn tệ anh nợ tôi kia, lúc nào trả?"

Lúc cô nói câu này, chầm chậm lùi tới bên máy may mới mua, phía trên đó có đặt một thanh gỗ mảnh hình vuông dài một mét.

Có lẽ là lấy ra từ một ngôi nhà bị tháo dỡ nào đó, vừa nãy cô cũng là nhìn thấy trong gian nhà thanh lý, thấy còn có chút phân lượng nên liền đặt ở đây, Tô Trà chậm rãi nắm chặt nó, cũng không có làm Địch Diệu và Tang Thi Thi nhìn ra cái gì.

Địch Diệu sớm đã bị một câu nói đột nhiên xuất hiện của Tô Trà dời đi sự chú ý: "Cái gì? Anh nào có nợ tiền em?"

Biểu cảm anh ta biến đổi, lập tức liền phủ nhận: "Anh không có nợ tiền em!"

"Chính anh mượn tôi bao nhiêu tiền trong lòng anh biết rõ, tôi đếm giúp anh là 10 ngàn, anh trả, hay là không trả đây?"

Lúc nói câu này, giọng điệu Tô Trà đã có chút không đúng, chỉ là Địch Diệu vẫn không có phát hiện.

Anh cảm thấy quả thực là rất tức cười, Tô Trà nhắc tới tiền còn buồn cười hơn là nói chia tay: "Tô Trà, anh thấy em quả thực chính là điên rồi, anh làm sao có khả năng nợ tiền em chứ? Cái kia đều là chính em tự nguyện cho anh!"

Câu nói này của Địch Diệu vừa rơi xuống, động tác Tô Trà đột nhiên hung hăng nhanh chóng vung tay lên, cây gậy trong tay nhanh như một tia chớp, trực tiếp đánh lên xương đùi nhỏ của Địch Diệu.

"Ầm!"

"A! ! ! ! ! ! ! ! !"

Giọng nam tan nát cõi lòng, truyền khắp cả phòng nhỏ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện