Diva Kết Hôn Ngầm, Cực Sủng!

Lý do hoàn mỹ


trước sau

Advertisement

Chương 19: Lý do hoàn mỹ

Vải bông trắng ở thị trường cấp thấp xem như là hiếm thấy, thương gia bình thường bởi vì giá cả mắc cũng không muốn nhập hàng, vì vậy ở đây bán rất ít.

Hơn nữa cô gái trẻ tuổi như Tô Trà muốn mua vải bông trắng càng ít.

"Làm quần áo."

Tô Trà lời ít mà ý nhiều, cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây quá lâu: "Bao nhiêu tiền?"

Bà chủ thấy thế, phun khói một cái, nói một con số: "Một trăm chín 1 mét."

Xác thực là giá cả rất đắt.

Gần hai trăm.

Tiền này đều có thể đủ để người ta tùy tiện mua mấy bộ quần áo ở cái thị trường này.

Tô Trà cúi đầu có lẽ đoán chừng một chút, sau đó nói: "Được, bán cho tôi 10 mét."

Mười mét đều là gần 2000.

Bà chủ có chút khó mà tin nổi: "Cô đều không thèm trả giá?"

Trong cái thị trường này, cơ bản đều là báo giá loạn xạ, ví dụ như thương gia báo quần áo một trăm đồng, bạn trả giá ba mươi đồng liền có thể mua được, người bán vẫn là có lời.

Mấy thứ như quần áo này, hàng xa xỉ và rẻ tiền đều là lãi kếch sù, trái lại phân khúc từ trung cấp đến cao cấp thì càng ngại.

Vẻ mặt Tô Trà hờ hững: "Nếu như bà gài bẫy tôi, sau này tôi sẽ không mua ở đây nữa."

Nếu như cô thật sự có thể kiếm tiền, khẳng định không chỉ mua mười mét này.

Phong thái và sự bình tĩnh của Tô Trà làm bà chủ có chút nhìn với cặp mắt khác xưa, bà ta hiểu ra rất nhanh trực tiếp ra tay bắt đầu cắt vải bông trắng."Được thôi, tôi thấy cô tuổi còn trẻ cũng sẽ không gài bẫy cô, cái vải bông trắng này ở thị trường bán không nhiều, ở đây cũng chỉ có một mình tôi bán, cô cũng coi như chọn được thời điểm tốt."

Động tác của bà ta rất nhanh, trực tiếp liền cắt xong mười mét vải bông trắng cho Tô Trà.

Mười mét vải bông trắng không nhẹ, bà chủ cầm đều có chút vất vả, lúc đưa cho Tô Trà, biểu cảm Tô Trà đều chưa từng thay đổi, "Chuyển khoản Wechat."

Một tay giao tiền một tay giao hàng xong, Tô Trà mang theo vải bông trắng rời đi, bà chủ hỏi một câu: "Nhà cô có máy may không? Quần áo là cô muốn tự mình làm à?"

"Biết làm là được."

Tô Trà nói một câu thanh đạm theo gió tung bay, bà chủ một lần nữa nhóm lửa một điếu thuốc ngồi xuống, "Tuổi trẻ bây giờ đều quái lạ như thế à?"

Tô Trà mua xong vải bông trắng, lại đi mua một chút kim chỉ đơn giản, cơ bản xem như là đại công cáo thành.

Bây giờ còn thiếu một cái máy may, Tô Trà đến phụ cận thị trường lần thứ hai tìm một cái máy may thích hợp, tổng cộng chi phí là 2500.

Còn lại 2500 là cấp cứu cho chi phí sinh hoạt.

Máy may là do công nhân chuyển về đi, sau khi dàn xếp xong hết thảy mọi thứ, Tô Trà cũng mệt mỏi có chút đầu đầy mồ hôi.

Vào lúc này, cô nhận được điện thoại của Bạc Mục Diệc.

"Trà... Trà..."

Người đàn ông bên kia điện thoại phảng phất có hơi thăm dò gọi ra cái xưng hô có chứa độ thân mật này, Tô Trà nghe thấy tiếng nói mát lạnh như cam tuyền kia, liền cảm giác cả trái tim mình cũng bình tĩnh lại theo, không cảm thấy nôn nóng nóng bức nữa, trầm thấp "Ân" một tiếng.

Nghe thấy tiếng cô, Bạc Mục Diệc nhất thời cảm thấy vui hơn rất nhiều, nhưng anh đồng thời cũng có chút buồn bực, bút máy siết trong tay cũng nắm chặt hơn, anh nhận được một chút tin tức, nhưng không biết phải làm sao mở miệng hỏi Tô Trà, sợ Tô Trà cảm thấy anh quá gấp gáp.

Người thủ hạ nói, mới bắt đầu hẹn hò, mình làm người yêu không có không gian riêng, sẽ liền ảnh hưởng đến tình cảm.

Anh cũng không mong muốn mình và Tô Trà xuất hiện nhân tố không ổn định, nhưng cùng lúc cũng phải nói sang chuyện khác, không thể trực tiếp hỏi cô mua những thứ đó làm cái gì, liếc đến đồng hồ treo trong văn phòng, ánh mắt Bạc Mục Diệc sáng hơn một phần: "Trà Trà, sắp trưa rồi, em nên ăn cơm."

Giọng điệu nghiêm túc.

Bạc Mục Diệc cảm giác mình tìm được một lý do hoàn mỹ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện