Định Luật Nhím

Chương 1


trước sau

Advertisement
“Đây là Châu Tiếu, nữ, hai mươi mốt tuổi.”

Châu Tiếu nhìn sang dì Lưu đang nói chuyện, trong lòng nghĩ chắc là nên bỏ chữ “nữ” đó đi chứ nhỉ, cô ngồi ở ngay đây rồi, chẳng lẽ đối phương không nhìn ra được cô là nữ sao?

Dì Lưu híp mắt cười: “Châu Tiếu là người tỉnh C, đến Tiền Đường chỗ chúng ta làm công được bốn năm hơn rồi. Tiểu Lê, dì có nói qua điện thoại với cậu rồi đó, Chấu Tiếu muốn nhập hộ khẩu ở Tiền Đường, nhưng cho dù là tích điểm nhập hộ khẩu hay là tiến cử người tài, đều không có cửa. Cách duy nhất chính là nhập hộ khẩu viện hôn nhân.”

*Tích điểm nhập hộ khẩu (积分落户): người dân tích được số điểm đạt chuẩn xét duyệt thì sẽ được nhập hộ khẩu.

Đề cử người tài (人才引进): vì yêu cầu công việc, công ty bản địa tuyển dụng người ngoại tỉnh, khi nhân viên đạt được thâm niên nhất định sẽ được xét duyệt nhập hộ khẩu.

Châu Tiếu cúi thấp đầu, ngồi trên ghế gỗ mà lo lắng bất an, bốn chân của ghế hình như không được đều, chỉ cần hơi động đậy là sẽ rung lên, va vào gạch men phát ra tiếng lộc cộc.

Việc này khiến cô thấy căng thẳng, chỉ có thể ép mình ngồi yên bất động, hai chân khép lại, hai tay đặ gọn gàng lên chân, thể hiện bộ dạng vô cùng nhu mì, vâng lời.

Châu Tiếu lặng lẽ đánh giá gian phòng khách này, đây là kiểu phòng đón mặt trời mọc, có cửa sổ, rộng khoảng mười lăm mét vuông, phong cách trang trí hơi cổ. Hướng Nam là căn phòng hai cửa đóng kín, chắc là phòng ngủ, hướng Bắc là nhà bếp và nhà vệ sinh, cửa đều làm bằng hợp kim nhôm, cửa ra vào ở hướng Tây, là căn nhà hai phòng ngủ, một phòng khách tiêu chuẩn.

Sát bức tường phía Tây ở phòng khách là một chiếc bàn ăn hình chữ nhật cho sáu người, chỉ có bốn chiếc ghế, Châu Tiếu cảm thấy phía Đông nơi cửa sổ vốn đặt một bộ sofa và bàn trà, nhưng bây giờ thì không còn rồi, dưới đất có lắp bộ xà dài hai mét, chắc là dụng cụ luyện tập.

Ngoài những thứ này ra, còn có một cái tủ lớn, nhưng đồ bên trong không được xếp gọn gàng, cạnh tủ còn rơi ra mấy cái túi bảo vệ môi tường, có thể láng máng thấy được mấy cái hộp rời bên trong.

Châu Tiếu thu hồi tầm mắt, nghe dì Lưu nói tiếp: “Tiểu Lê, dì đã nói với Châu Tiếu tình hình của cậu rồi, dì cũng đã nói với cậu về chính sách nhập hộ khẩu viện hôn nhân ở Tiền Đường rồi, người ngoại tỉnh kết hôn với người có hộ khẩu bản địa, phải đủ ba năm mới có thể nhập hộ khẩu. Tuổi tác của cậu và Châu Tiếu thích hợp, hợp tác với nhau sẽ không có nguy hiểm gì cả. Huống hồ cậu cũng không có nhà cửa, không có xe, không có việc làm, chắc là cũng không có tiền tiết kiệm, vậy thì không có tài sản trước hôn nhân gì đó rồi, cậu cũng không cần sợ cô ấy là kẻ lừa đảo, đúng không? Cho dù là kẻ lừa đảo, hai người làm công chứng tài sản trước khi kết hôn, cam kết không can thiệp đến thu nhập của đối phương sau khi kết hôn,vậy thì không cần sợ gì nữa rồi!”

Dì Lưu nói đến nỗi nước bọt văng khắp nơi.

Châu Tiếu lại lặng lẽ nhìn bà ta một cái, trong lòng nghĩ sao tự dưng lại nghi ngờ cô là kẻ lừa đảo rồi? Ầy… ai biểu cô cầu cạnh người ta chứ, người ta thích nói gì thì nói, dù sao thì nói bậy nhưng cũng có lý, chuyện là vậy đấy.

Dì Lưu lấy cốc giữ nhiệt tự mang theo ra uống một ngụm trà, lại nói: “Còn về việc cậu đòi phí nhập hộ khẩu là tám mươi ngàn… Tiểu Lê, cậu nhìn Châu Tiếu đi, còn là một cô bé đó, làm công cũng không dễ dàng gì, đối với cô ấy mà nói tám mươi ngàn quá là đắt rồi! Dì và Châu Tiếu đã thương lượng, cái giá mà cô ấy có thể cấp nhận là năm mươi ngàn, hơn nữa còn là trả góp. Lần đầu tiên trả trước hai mươi ngàn, một năm sau trả thêm mười ngàn, hai năm sau trả mười ngàn nữa, cuối cùng, lấy được hộ khẩu, hai người ly hôn, trả hết mười ngàn còn lại, cậu xem như vậy thì cậu có chịu không?”

Châu Tiếu ngước tầm mắt, cẩn thận từng li từng tí nhìn người đối diện, trong lòng cảm thấy bít cửa rồi.

Lúc vừa mới vào cửa, cô đã làm hỏng việc rồi, lúc nhìn thấy anh, cô không kìm chế được tâm trạng dậy sóng của mình, cứ thế “Á” một tiếng thật lớn.

Chính cái tiếng ấy, sắc mặt người kia lập tức trở nên tệ đi, cho đến tận bây giờ, không chút biểu cảm cứ như viên gạch vỡ, ánh mắt lạnh lẽo cứ như có thể đóng băng cả phòng khách này vậy.

Anh vẫn không nói gì.

Dì Lưu vẫn kiên nhẫn: “Tiểu Lê à, mặc dù dì và cậu không thân, nhưng gì cũng được coi như là người nhìn cậu lớn lên, tốt xấu gì dì cũng là đồng nghiệp mấy năm với ba cậu. Tình hình hiện tại của cậu ấy, dì đều hiểu hết! Cậu yên tâm, nếu chuyện này thành công, dì tuyệt đối sẽ không nói với người ngoài biết, ngay cả ba mẹ cậu cũng sẽ không biết đâu, kinh nghiệm của dì phong phú lắm! Trước đây dì còn giới thiệu cho một ông già độc thân hơn sáu mươi tuổi cưới một cô bé hơn hai mươi, giờ cô bé đó đã lấy được hộ khẩu rồi đấy!”

Châu Tiếu: “…”

Chuyên gia dắt mối, làm mai, lách luật, trong tay nắm nguồn tài nguyên “hộ khẩu bản địa – xấu xí – độc thân” đầy to lớn, có gì đáng để khoe khoang chứ?

Quả nhiên người đó không thèm nhếch mi mắt luôn.

Hình như dì Lưu vẫn chưa cảm nhận được, tiếp tục khuyên bảo hết lời: “Tiểu Lê, cậu đừng trách dì nhiều chuyện, chắc là hiện nay cậu không có bạn gái nhỉ? Ba năm tới có kế hoạch kết hôn không? Cho dù cậu có tìm bạn gái, yêu đương ba năm rồi kết hôn cũng rất bình thường. Trong vòng ba năm này, Châu Tiếu đảm bảo sẽ không làm phiền cậu, hai người chỉ cần đăng ký, bình thường hoàn toàn không cần gặp mặt, cậu có thể yên tâm to gan đi tìm bạn gái, đợi Châu Tiếu lấy được hộ khẩu, hai người lập tức ly hôn, đến lúc đó lỡ như cậu có đối tượng kết hôn rồi, cô gái hỏi cậu sao lại ly dị thì dì sẽ dạy cậu luôn…”

Dì Lưu hơn năm mươi tuổi vẫn nhiệt tình, bền bỉ nói, nói đến đâu thì múa mây quay cuồng đến đó, “Cậu cứ nói là gia đình thấy thân thể cậu như vậy, mua một cô vợ ở dưới quê về cho cậu, sau khi đăng ký kết hôn liền bỏ chạy! Cậu mãi không gặp được người đó, sau này khởi kiện ly hôn. Đến lúc đó dì cũng có thể làm chứng cho cậu, việc này dì gặp rồi, con gái người ta nhất định sẽ tin thôi!”

Sao còn nói đến việc ba năm sau người ta cưới vợ thế? Dì ơi, giải quyết chuyện trước mắt trước đã được không?

Châu Tiếu khá là buồn rầu, lúc thì bị nói là kẻ lừa đảo, lúc thì bị nói là vợ mua ở dưới quê, nói sao cũng không lọt tai.

“Đương nhiên, cậu cũng đương độ trai trẻ, bình thường nếu muốn tiến đến với Châu Tiếu, cũng có thể mà! Nói không chừng hai người tiếp xúc qua lại, thân rồi lại hợp mắt đúng không? Vậy thì là chó ngáp phải ruồi đó! Dì còn là bà mai nữa! Đúng không nào? Hahahaha…”

Dì Lưu che miệng cười không ngừng, Châu Tiếu phát hiện sắc mặt người đàn ông đối diện lại tệ hơn rồi, khuôn mặt vốn dĩ tái xanh, bây giờ dường như đã xám ngoét đi.

“Tiểu Lê à…” Dì Lưu vẫn còn muốn nói tiếp, người đối diện rốt cuộc cũng chịu không nổi, giơ tay ngăn bà lại.

Dì Lưu lập tức im lặng, tràn ngập hi vọng nhìn anh.

Châu Tiếu cũng nhịn không nổi mà nhìn anh chầm chầm.

Tim cô cứ đập thình thịch rất nhanh, cứ như sắp vọt ra khỏi cổ họng, trong lòng nghĩ việc đã xảy ra khi bước vào của, nếu lập lại một trăm lần nữa, cô dám cá mình vẫn sẽ “Á” lên một trăm lần.

Người đối diện ngồi ở đó, hơi khom lưng, hai chân xếp ngay ngắn, dưới chân mang một đôi giày thể thao, trên người mặc một bộ đồ thể thao màu đen làm bằng vải bông, hàng tạp, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy chất lượng rất kém.

Bộ quần áo rộng rãi cũng chỉ có đỡ được bờ vai to rộng của anh, có thể thấy được cả người rất ốm, mặt thì càng ốm hơn, đến nỗi hai má lõm vào trong. Tóc dài che qua hai tai, tóc mái che phủ cả lông mày, hốc mắt sâu hoắm, ánh mặt lạnh như băng, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím thành một đường, không chút sắc máu.

Cứ hệt như kẻ yểu mệnh.

Quan trọng nhất là, anh ngồi trên một chiếc xe lăn.

Rốt cuộc Lê Diễn cũng ngẩng đầu lên, trước tiên là nhìn dì Lưu, một lúc sau, đôi mắt hung ác lại nhìn sang gương mặt của Châu Tiếu. Châu Tiếu nhanh chóng ngồi ngay ngắn, tiếp nhận sự đánh giá của anh, nhưng anh chỉ lướt nhìn cô, lại hạ tầm mắt.

“Để tôi suy nghĩ thêm.” Lê Diễn lên tiếng, giọng trầm thấp, mang theo chút biếng nhác uể oải, còn gửi kèm một thông điệp – tiễn khách.

Dì Lưu vẫn chưa get được ý anh, còn muốn khuyên tiếp, Châu Tiếu kéo kéo áo bà, nói: “Dì Lưu, hôm nay con đã gặp mặt anh Lê rồi, cứ để anh ấy suy nghĩ thêm đi, con không gấp đâu.”

Dì Lưu không vui, vỗ vỗ lên tay Châu Tiếu, có hơi tức giận nói: “Chuyện như này, càng nhanh càng tốt, đăng ký sớm một ngày thì ba năm sẽ trôi qua sớm hơn một ngày! Tôi nói này Tiểu Lê, cậu cần suy nghĩ thêm gì nữa hả? Cậu đã như vậy rồi! Thứ nhất là không có nhà, thứ hai không có xe, thứ ba không có tiền, thứ tư là không có được một cơ thể khỏe mạnh, cậu tự nói thử xem, cậu còn cần suy nghĩ thêm gì hả? Bộ cậu muốn tìm một cô gái để kết hôn thật sao? Vậy thì người ta cũng phải nhìn trúng cậu đã chứ! Năm mươi ngàn đó! Cả năm cậu cũng kiếm không tới đâu!”

Châu Tiếu gấp đến nỗi kéo luôn váy của bà, vì cô phát hiện Lê Diễn đã giận thật rồi, ngồi trên xe lăn, cúi thấp đầu, lồng ngực phập phồng dữ dội, đôi môi mím chặt.

Dì Lưu vẫn cứ lảm nhảm mãi: “Mấy thằng nhóc như cậu tôi gặp nhiều rồi! Đã thành ra như vậy mà lòng tự trọng còn cao hơn trời! Cậu không đi làm, cũng không có thu nhập! Cậu muốn để mẹ cậu nuôi cậu cả đời à? Bộ cậu tưởng tôi muốn kiếm chút phí trung gian này à? Bà đây không lạ gì đâu! Là tôi muốn tốt cho cậu đó! Năm mươi ngàn đó! Là tiền Châu Tiếu thắt lưng buộc bụng dành dụm đó! Cậu chẳng cần làm gì mà đã kiếm được năm mươi ngàn! Miếng bánh từ trên trời rơi xuống cậu không chịu ăn, cậu cũng không nghĩ thử xem, nếu không phải do cậu có hộ khẩu bản địa, với bộ dạng như cậu, ai mà đến kiếm cậu chứ!”

“Dì Lưu, dì Lưu, dì đừng nói nữa, chúng ta đi thôi.” Châu Tiếu nhìn thấy cả người Lê Diễn run lên, bị dọa sợ chết khiếp, lập tức ngăn không cho dì Lưu nói tiếp.

Lúc này, bỗng nhiên Lê Diễn hét lên: “Ông đây cần bà đến tìm à?! Mẹ nó bà là ai chứ? Ông đây sống thế nào cũng không đến lượt bà chỉ tay năm ngón! Cút! Cút!! Mẹ nó cút hết cho ông!!!”

Tay phải còn đập thật mạnh lên tay vịn xe lăn.

Dì Lưu bị anh hét đến run hết cả người, cũng giận rồi, đứng lên, ngon tay run run chỉ vào Lê Diễn nói: “Cậu cậu cậu… nếu không phải tôi nể mặt ba cậu, tôi thèm quan tâm đến chuyện của cậu à?! Lê Diễn cậu mà cứ tiếp tục sống điên rồ như vậy thì cả đời này của cậu coi như xong rồi! Cậu nhìn thử bộ dạng của cậu kìa! Còn ra hình người không hả? Cậu tự suy nghĩ cho cẩn thận đi! Hứ! Tức chết tôi được! Châu Tiếu chúng ta đi!”

Chân tay Châu Tiếu rối rắm cầm lấy túi của mình, ngay lúc đi ra ngoài với dì Lưu, sau lưng bỗng truyền đến giọng nói đầy u ám: “Cô ở lại.”

Dì Lưu, Châu Tiếu: “?”

Hai người nhìn nhau sợ hãi, rồi cùng quay đầu nhìn Lê Diễn, Lê Diễn vẫn cúi thấp đầu, ánh mắt khinh miệt đăm đăm nhìn Châu Tiếu, khàn giọng nói: “Cô, ở lại.”

Châu Tiếu: “…”

Dì Lưu đã lười không muốn phí lời với Lê Diễn nữa rồi, nói với Châu Tiếu: “Yên tâm, chân nó không khỏe, không ăn con đâu, tự con nói chuyện với nó đi, chặt giá nữa, dì đi trước đây.”

“Ây…” Châu Tiếu giơ bàn tay Nhĩ Khang* ra, dì Lưu đã bước đi như một cơn gió.

*Bàn tay Nhĩ Khang: trong phim Hoàn châu cách cách có một cảnh Nhĩ Khang kêu Tử Vi đừng đi, cảnh này được cắt ra làm meme thường sử dụng bên Trung.

Châu Tiếu lặng lẽ thu tay về, xoay người đối diện với Lê Diễn, sợ sệt hỏi: “Anh Lê, có chuyện gì sao?”

Lê Diễn: “Ngồi.”

Châu Tiếu lại ngồi lên chiếc ghế ban nảy, chân ghế va vào gạch men kêu lộc cộc, cô cũng chẳng rãnh để quan tâm, toàn bộ sự chú ý của cô đã đặt lên người đàn ông kỳ quái trước mặt.

“Cô có bạn trai không?” Đây là câu hỏi đầu tiên của Lê Diễn.

“Hả?” Châu Tiếu giật mình.

Tình hình này là thế nào? Hai tay cô nắm chặt lại, tim đập như trống bỏi, hai mắt mở lớn.

Lê Diễn mất kiên nhẫn, giọng cũng lớn hơn một chút: “Tôi hỏi cô, cô có bạn trai không?!”

“Không có không có không có.” Châu Tiếu liên tục lắc đầu.

“Muốn lấy hộ khẩu Tiền Đường?”

“Đúng vậy đúng vậy đúng vậy.” Lần này đổi thành liên tục gật đầu.

“Sao cô lại quen với bà thím đó?”

Châu Tiếu đơ một hồi mới biết người anh nói là dì Lưu, giải thích: “Tiệm tôi làm nằm ở tầng ba trung tâm thương mại, dì Lưu làm quét dọn ở phố ẩm thực ở tầng sáu, quen biết lúc ăn cơm. Dì ấy là người bản địa, khá là nhiệt tình, có một lần tôi hỏi dì ấy, có quen ai thích hợp không, để nhập hộ khẩu diện hôn nhân…”

Châu Tiếu càng nói càng nhỏ.

Dì Lưu làm nhập hộ khẩu trung gian đã nhiều năm rồi, Châu Tiếu cũng do được người khác giới thiệu, nguyên văn cô nói lúc đó là: Ổng già bảy tám chục tuổi cũng không sao, người tàn tật cũng được, chỉ cần là đàn ông độc thân, trong ba năm không có vấn đề gì là được.

Châu Tiếu chột dạ: “Dì ấy giới thiệu anh cho tôi…”

Lê Diễn cười lạnh một tiếng: “Vì tôi là người tàn tật hả?”

“Không phải không phải không phải.”

Châu Tiếu liên tục xua tay, lại nghe Lê Diễn nói: “Lúc cô mới bước vào, la lớn tiếng như vậy mà, sao thế? Bà ấy không kể cho cô nghe tình hình của tôi à?”

“Không phải… tôi…” Châu Tiếu không biết nên giải thích thế nào, cô cảm thấy bây giờ không phải là lúc để nói thật.

Tán gẫu thêm mấy câu, Châu Tiếu vẫn không biết rốt cuộc Lê Diễn giữ cô lại để làm gì, từ đầu đến cuối, anh cứ ngồi trên xe lăn ngay cửa phòng, không xê dịch dù chỉ một bước. Châu Tiếu ngồi đối diện anh, giữa hai người cách nhau tầm hai mét, lúc này mắt to trừng mắt nhỏ, bầu không khí có phần ngượng ngùng.

Lê Diễn lại hỏi: “Bây giờ cô ở đâu?”

Ầy? Chuyển vấn đề cũng nhanh quá đó!

Châu Tiếu ngoan ngoãn trả lời: “Thì thuê phòng ấy, ở ghép với người ta. Ở ngay chỗ…”

Không đợi cô nói xong, Lê Diễn đã cắt lời cô: “Nếu cô không có bạn trai, cũng đang ở trọ, vậy tôi hi vọng cô có thể kết hôn “thật” với tôi.”

“Hả?!” Châu Tiếu giật mình đứng dậy.

“Đừng có cứ giật mình la làng như vậy!” Lê Diễn hung dữ trừng mắt với cô “Ngồi xuống!”

Châu Tiếu đặt mông ngồi trở lại, ghế dưới chân lại phát ra tiếng lộc cộc không ngừng.

“Tôi hiện nay… đụng phải chút chuyện, đúng là cần người kết hôn với mình, kết hôn giả, nhưng người đó phải sống chung với tôi.” Giọng Lê Diễn vẫn cứ âm u như cũ, “Chuyện này tôi không muốn nói với bà thím đó, tôi muốn hỏi cô, sau khi đăng ký, cô dọn qua đây, tôi để cho cô một phòng, cô chịu không?”

“…” Châu Tiếu do dự hỏi, “Cần tiền thuê không?”

“Không cần.”

“Có thể ở bao lâu?” Châu Tiếu sẽ không ngây thơ nghĩ rằng có thể ở cả đời đâu.

Lê Diễn suy nghĩ, đáp: “Ở đến khi chúng ta “ra riêng” vì không hợp nhau, ít nhất nửa năm, nhiều nhất một năm.”

Nhiều nhất một năm… cũng được đó.

Châu Tiếu nhỏ giọng hỏi: “Vậy… vậy còn năm mươi ngàn?”

Lê Diễn nhíu mày, lớn tiếng đáp: “Đó là hai chuyện khác nhau! Năm mươi ngàn không được thiếu đồng nào hết!”

Châu Tiếu có hơi vui mừng: “Năm mười ngàn, anh chịu rồi?”

Lê Diễn quăng cho cô cái nhìn khinh bỉ.

Châu Tiếu không nhịn được cười lên: “Vậy… vậy thì tôi chịu, không cần tiền thuê nhà thật sao? Còn yêu cầu gì khác không?”

Lê Diễn nhìn cô như nhìn một đứa ngốc: “Cô bằng lòng thật sao?”

“Bằng lòng, bằng lòng, tôi rất bằng lòng!” Trong lòng Châu Tiếu đã tính toán từ lâu, tiền thuê nhà mỗi tháng tốn tám trăm, cộng tất tiền điện, tiền nước, tiền mạng, một năm cũng tốn gần cả mười ngàn, phí nhập hộ khẩu hết năm mươi ngàn cũng không phải ít, có thể tiết kiệm được mười ngàn là chuyện tốt.

“Vậy khi nào cô tiện đi đăng ký?”

Vấn đề mà Lê Diễn đưa ra lại khiến người ta không thể ngờ đến, Châu Tiếu khó khăn lắm mới không bị dọa đứng bật lên, lấp ba lấp bắp nói: “Hộ khẩu của tôi là bản chứng minh hộ tịch, có hiệu lực lâu dài, khi nào đi cũng được.”

Lê Diễn chậm rì rì nói: “Vậy chi bằng…”

Ầy ầy? Anh trai, anh đừng có nói mai đi nhé?? Tôi vẫn chưa làm công tác tâm lý xong đâu!

“Thêm weixin đi.” Lê Diễn móc điện thoại trong túi áo ra, “Tôi quét mã của cô.”

Truyện convert hay : Hào Môn Chiến Thần
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện