"Trả cho cò này! Cái quái quỷ gì thế không biết! Hừm! Lại còn nói là tín vật nữa chứ, buồn cười chết đi được", Lữ Thanh Thanh ném lệnh bài trong tay xuống đất, ném trước mặt Diệp Mộ Cẩn luôn.
Cheng!
Lệnh bài rơi xuống đất, âm thanh giòn tan.
Diệp Mộ Cẩn vội cầm lệnh bài lên.
Nhưng lúc này cò ta giật mình, bởi vì lệnh bài đã bị đánh ■
tráo.
Mặc dù đều là ngọc nhưng chất liệu ngọc khác nhau.
"Cô...!Cô đổi lệnh bài của tôi rồi ư? Đây không phải là lệnh bài của tôi, trả cái thật lại cho tòi", Diệp Mộ Cẩn đứng phắt dậy, đôi mắt đẹp đỏ ửng.
Cò ta phẫn nộ đến nỗi mắt như biến thành màu máu, nhìn chằm chằm vào Lữ Thanh Thanh, quát lớn.
Bởi vì quá tức giận nên lúc này khóe môi của Diệp Mộ Cẩn cũng đỏ ửng.
Sao trên đời lại có người bỉ ối, độc ác đến vậy?
Diệp Mộ Cấn nhất thời phẫn nộ chỉ muốn chửi tục.
"Thú vị thật! Tôi đổi lệnh bài của cô? Lừa bịp người khác không được nên giờ quay ra ăn vạ hả?", trên mặt Lữ Thanh Thanh lộ ra vẻ chế giễu: "Trẻ tuổi xinh đẹp mà không ngờ nhân cách tệ đến nỗi buồn nôn.
Tòi cảnh cáo cô, nếu còn tiếp tục la lối om sòm, kể cả cò không cút thì tôi cũng sẽ tiên cò cút đấy”.
"Trả lệnh bài lại cho tôi!", Diệp Mộ Cấn như phát điên.
Bởi lệnh