Đỉnh Cấp Tông Sư

Tiêu Nhược Dư Ư Chưa Nghe Nói Bao Giờ


trước sau

Advertisement



Như vậy thì Tam sư huynh sẽ hoàn toàn hết hứng thú với cô ta?
"Sư muội...!Chuyện này...", Dưong Truy theo bản năng định nói giúp Diệp Mộ Cấn mấy câu, bởi vì yêu cầu của Lữ Thanh Thanh có chút quá đáng, theo kiểu đang bắt nạt người khác.
"Tam sư huynh thương hoa tiếc ngọc sao?", Lữ Thanh Thanh trực tiếp ngắt lời của Dương Truy rồi cười nói.
Dương Truy không lên tiếng thì còn đỡ, chứ nói ra câu này thì lại phản tác dụng.

Lúc này, ánh mắt Lữ Thanh Thanh nhìn Diệp Mộ Cấn càng lúc càng lạnh lùng: "Muốn nhờ tôi, vậy thì quỳ xuống".
Sắc mặt Diệp Mộ Cấn tái nhợt đi.
Cô ta nắm chặt nắm đấm khiến móng tay đâm vào lòng bàn tay.

Cô ta như đang nín thở.
"Cô Lữ! Cô ấy chỉ muốn gặp ông nội của cô một lát thôi mà, chứ không có yêu cầu gì khác, coi như cò Lữ nể mặt Tiêu Nhược Dư tòi một chút được không?", Tiêu Nhược Dư chắp
tay, khom người, cuối cùng cũng
lên tiếng.

"Tiêu Nhược Dư ư? Chưa nghe nói bao giờ?”
"Hội trưởng hội đấu giá Tứ Đỉnh", Tiêu Nhược Dư đành phải nói ra thân phận thật.
"Chính là hội trưởng như con rối đó à? Ha ha...!Đừng nói cò chỉ là một con rối, ngay cả khi cô là hội trưởng thật sự của hội đấu giá đó thì thể diện của cô cũng không là gì đâu.

Hội đấu giá Tứ Đỉnh là cái thá gì? So với Huyền Thanh Tông của tôi thì cũng chỉ là con kiến thòi”, Lữ Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng
mà nói không nếtình.
Tiêu Nhược Dư cũng bị tức đến nỗi khó thở.
Cô ta định lên tiếng phản bác nhưng bị Diệp Mộ Cẩn ngăn lại.

"Được! Tôi quỳ!", Diệp Mộ Cẩn ngẩng đầu lên nhìn Lữ Thanh Thanh nói từng chữ.

Người ta từng nói cái quỳ gối của đàn ông quý như vàng.

Nhưng cô ta là con gái nên không vấn đề gì.
Huống hồ, kể cả cái quỳ gối có quý giá đến đâu, chỉ cần cứu được Tô Minh thì cô ta đều bâng lòng.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện