Đỉnh Cấp Tông Sư

Nhưng Hiện Giờ Cô Đang Nhờ Tòi Giúp Đúng Không


trước sau

Advertisement



Vì vậy, Lữ Thanh Thanh ôm miệng, cười nói: "Khì khì! Tấm lệnh bài không biết lấy ở đâu mà cũng được gọi là tín vật ư? Có cần ngây thơ đến mức đó không? Không phải cô nhặt bừa một viên đá trên đường rồi nói đó là tín vật đấy chứ?”
Diệp Mộ Cẩn như muốn mắng người.

Ban nãy cô ta có để ý thấy sắc mặt biến đổi của Lữ Thanh Thanh khi nhìn thấy lệnh bài này, rõ ràng là đối phương nhận ra nhưng sao lại không thừa nhận?
Diệp Mộ Cẩn cắn răng, cảm

thấy vò cùng uất ức, phẫn nộ.

Cò ta nhìn chằm chằm vào Lữ Thanh Thanh.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Sao? Không lừa được người nên định ra tay sao? Cho cô 10 lá gan thì cò có dám không? Vò dụng!”, Lữ Thanh Thanh lập tức thấy phẫn nộ, trừng mắt nhìn lại Diệp Mộ Cấn rồi quát lớn.
Diệp Mộ Cẩn cắn chặt răng, cố đè nén lửa giận và tủi nhục, kiên cường nói: "Cô Lữ! Tòi không biết tôi đắc tội gì với cô, nếu tòi làm gì sai thì tôi...!Tòi xin lỗi! Chí mong cô ‘đại nhân không chấp kẻ tiếu nhân’, đừng làm khó một người nhưtôi.

cảm ơn
cô".
Rõ ràng Diệp Mộ Cẩn tức phát điên, tức đến nồi muốn mắng người nhưng cô ta vẫn rất lý trí.
Cô ta cố kìm nén, thậm chí còn khom người thật sâu nói năng nhẹ nhàng.
Hiện giờ phải chịu bao nhiêu uất ức cũng được, chỉ cần có thể gặp được Lữ Chân Tuân.
"Cũng biết nhẫn nhịn đấy!", Lữ Thanh Thanh thầm nghĩ, trên mặt toát lên vẻ tàn nhẫn.

Sau đó, trên mặt Lữ Thanh
Thanh toát lên vẻ do dự,

Advertisement
nói: "Cô Diệp! Xem ra cô cũng biết nhẫn nhịn và có thành ý đấy, tôi bị cô làm cho dao động rồi.

Nói thật, mặc dù tôi vẫn cảm thấy lời cô nói không chắc chắn lắm nhưng tôi vẫn quyết định đi nói với ông nội giúp cô, nhưng...".
"Nhưng gì cơ?", Diệp Mộ Cấn có chút kích động, hỏi lại.
"Nhưng, hiện giờ cô đang nhờ tòi giúp đúng không?", Lữ Thanh Thanh nghiêm túc, chớp mắt nói.
Diệp Mộ Cẩn gật đầu.
Đúng là cô ta đang nhờ Lữ
Thanh Thanh đi thòng báo với ông nội cô ta để ông nội cô ta gặp mình.
Nếu không, có Lữ Thanh Thanh ở đây ngăn cản thì những người khác cũng không dám đi.
Diệp Mộ Cẩn cũng không muốn lãng phí thời gian, từng giây từng phút đều là sinh mạng.


Cô ta thật sự sốt ruột vô cùng.
"Nếu đã là nhờ thì...!Ha ha!
Thái độ của cô có vấn đề đó.

Theo như tòi biết, nhờ người khác thì phải quỳ xuống đất mới đúng", Lữ Thanh Thanh cuối cùng cũng lòi đuôi cáo ra, nói ra mục đích của mình.
Đúng thế! Cô ta thật sự muốn sỉ nhục Diệp Mộ Cẩn.

Cô ta muốn sỉ nhục trước mặt Tam sư huynh.
Để cho Tam sư huynh tận mắt nhìn thấy con kiến không biết từ đâu đến này đê tiện như nào?.


Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện