Đỉnh Cấp Tông Sư

Cô Chủ! Cô Tỉnh Lại Đi!


trước sau

Advertisement
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong phòng lớn phía trước toàn là người.
Có con cháu chi trưởng của nhà họ Diệp, có mấy chục gia chủ và người thừa kế của gia tộc liên minh với nhà họ Diệp.
Còn Diệp Mộ Cẩn đứng phía sau ông cụ Diệp.
Không khí lúc này vô cùng kỳ dị, vô cùng lạnh lùng.
Tin tức ở Phiêu Diếu Tông
cũng đã truyền về đây.
Nhưng tin mà nhà họ Diệp nhận được chậm hơn đám Cơ Khâm nhận được qua bạn bè và qua bồ câu đưa thư.
ít nhất thì lúc này nhà họ Diệp vẫn chưa nhận được tin Tò Minh toàn thắng mà họ chỉ biết Tô Minh bị nhốt trong tháp Bát Mòn Quang và không biết sống chết ra sao.
"Một khi tin Tò Minh chết được truyền đến đây thì chúng ta thật sự định tổ chức lễ tang cho Tô Minh sao?", Diệp Thịnh Đức nói.
Đó là một người đàn ông trung niên béo ú, là con cháu chi trưởng nhà họ Diệp và cũng là chú họ của Diệp Mộ Cấn.

Việc kinh doanh của nhà họ Diệp phần lớn nằm trong tay ông ta.


Ông ta là người có địa vị rất cao trong nhà họ Diệp.
Còn ông cụ Diệp lúc này vẫn chưa lên tiếng.
Diệp Đức Thắng cắn răng, nhìn Diệp Mộ Cẩn, nói: "Cò chủ! Chúng tôi đều biết tình cảm giữa cô và cậu chủ Tô và cũng rất kính phục cậu ấy.

Cậu chủ Tô cũng là người vò cùng ưu tú, trăm năm hiếm có, là niềm kiêu hãnh của giới thế tục chúng ta.

Nhưng sự thật là hiện giờ cậu ấy đã chết rồi".
"Câm mồm!", Diệp Mộ Cẩn lạnh lùng nhìn Diệp Đức Thắng, nói: "Tò Minh vẫn chưa chết, anh ấy sẽ không chết".

"Cô chủ! Cỏ đừng tự lừa mình nữa.

Mặc dù võ đạo của tôi kém cỏi nhưng cũng may mắn được đến Phiêu Diểu Tòng một lần.

Tháp Bát Môn Quang là tháp trấn giữ tông môn của Phiêu Diếu Tòng, mạnh vò cùng.

Đáng lẽ ra cậu chủ Tô không nên đến Phiêu Diếu Tông truy sát vị thái thượng trưởng lão đó.

Cậu ấy sơ suất quá, haiz".
"Huống hồ còn có linh hỏa nữa.

Cô chủ thừa hiểu độ khủng khiếp của linh hỏa mà, người trần mắt thịt chạm phải linh hỏa thì sẽ chết, huống hồ linh hỏa bao trùm cả tháp Bát Môn Quang, vậy thì làm sao cậu chủ Tò sống sót được? Nếu như thật
sự có thể sống được thì cậu ấy đã ra được tháp Bát Môn Quang từ lâu rồi".
"Cô chủ! Mong cô bình tĩnh lại đi! Cò đừng ôm hy vọng ảo tưởng nữa.

Cậu chủ Tô đã chết rồi, hiện giờ nhà họ Diệp đang gặp nguy hiểm, đang đứng trước cửa tử rồi.


Lúc này, nhà Công Tòn, nhà họ Cơ và nhà họ Ngụy đều đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, đều đang bàn bạc xem nuốt trọn nhà họ Diệp kiểu gì đấy? Cò chủ! Cô là người nhà họ Diệp, không thế nhìn tất cả mọi người trong nhà họ Diệp chết chứ?"
Diệp Đức Thắng lớn tiếng nói khiến sắc mặt Diệp Mộ Cẩn càng tái nhợt đi, hai tay nắm chặt mà không nói gì.
"Cô chủ! Sự ủng hộ của nhà họ Diệp chúng ta đối với cậu chủ Tò có thể nói là hết sức rồi, chúng ta cũng xứng đáng với cậu ấy rồi.

Cò chủ! Cô nói xem, mấy ngày nay bất luận cò đưa ra quyết định gì, kể cả là vì cậu chủ Tò mà chèn ép cả nhà họ Diệp nhưng chúng tôi cũng không nói một chữ.

Chỉ có điều bây giờ cậu chủ Tô đã chết, chết thật rồi.

Cò tỉnh lại đi!”
Giọng nói của Diệp Đức Thắng càng lớn hơn, thậm chí
còn khom người xuống, nói tiếp: "Lễ tang của cậu chủ Tô không thể làm được.

Một khi tổ chức thì đồng nghĩa với việc chúng ta nói cho tất cả mọi người, Tò Minh chính là người nhà họ Diệp, cũng là khiêu chiến với nhà Còng Tòn, nhà họ Cơ, nhà họ Ngụy thậm chí là thế lực Huyền Linh Sơn ở sau lưng họ.

Như vậy thì nhà họ Diệp sẽ bị tiêu diệt".
"Cô chủ! Cô tỉnh lại đi!”, những con cháu chi trưởng khác của nhà họ Diệp cũng khom người, nói với vẻ mặt cầu xin.
"Phụt...", đột nhiên Diệp Mộ Cấn hộc máu mồm, sắc mặt càng tái nhợt đi.

Cô ta ngẩng
đầu lên nhìn đám con cháu chi trưởng ở trước mặt, nói: "Diệp Mộ Cẩn này là người phụ nữ của Tô Minh, sống là người của Tô Minh, chết cũng là ma của Tô Minh.

Nếu như anh ấy chết thật thì tôi nhất định phải tổ chức lễ tang.

Tòi sẽ đeo khăn và thờ phụng đàng hoàng.

Còn nếu các người sợ thì có thể rời khỏi nhà họ Diệp.


Niệm tình các người hết lòng cống hiến cho nhà họ Diệp nên tòi sẽ không truy cứu và không trách tội".
Đám con cháu như Diệp Đức Thắng đều không ngừng lắc đầu.
Thất vọng!
Thất vọng vô cùng!
Họ từng tròng chờ và mong đợi rất nhiều ở Diệp Mộ Cẩn nhưng bây giờ toàn là thất vọng.
Tinh nghĩa sâu nặng, thật đáng khâm phục!
Nhưng không muốn tin vào sự thật, cứ sống mãi trong thế giới của mình thì đó là cố chấp.
"Gia chủ! Cô chủ! Mong mọi người được bình an", Diệp Đức Thắng khom người lùi sang một bên, một số người khác cũng đi theo sau ông ta.

Có khoảng 1/3 con cháu chi trưởng nhà họ Diệp chọn đứng về phe Diệp Đức
Thắng.
Diệp Đức Thắng không đi luôn mà vẫn còn chờ.

Bởi vì có rất nhiều gia tộc đồng minh và gia tộc lệ thuộc nhà họ Diệp cũng đang ở đây và họ vẫn chưa lên tiếng.
Ông ta chắc chắn là trong đám đồng minh và lệ thuộc này, có một phần lớn là sẽ đi theo ông ta.
Quả nhiên...
Sau khi Diệp Đức Thắng lùi sang một bên thì tộc trưởng và người kế thừa của gia tộc đồng minh và gia tộc lệ thuộc đều
chớp chớp mắt.
"Cô chủ! Mộc...!Nhà họ Mộc sẽ rút lui khỏi quan hệ đồng minh với nhà họ Diệp", gia chủ nhà họ Mộc là người đầu
.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện