Điều Kiện Để Yêu

Chương 20


trước sau

Advertisement


Hoa hồng nở rộ
Hoa hồng nở rộ
Những con sóng như pha lê nở rộ trong biển trái tim tôi
Hoa hồng nở rộ
Hoa hồng nở rộ
Đó là tình yêu tinh khiết của tuổi trẻ mờ nhạt
* * *
Bài hát "Hoa hồng nở rộ" là một bài hát tốt nghiệp trong truyền thuyết.

Mỗi năm, cách ngày tốt nghiệp vài ngày, chương trình phát thanh của trường lặp đi lặp lại bài hát này, trước đây luôn luôn thấy bài hát này quá nhàm chán, nhưng bây giờ nghe lại rất buồn, trong giai điệu du dương của giọng hát, tâm hồn của Lâm Huyền Nguyên bay đi thật xa.

Vâng, tốt nghiệp có nghĩa là nói lời tạm biệt với cuộc sống bốn năm đại học, rời khỏi khuôn viên trường quen thuộc, những người bạn tri kỉ bên nhau ngày đêm sẽ không bao giờ trở lại.

Cảm xúc nặng nề tựa như sóng cuộn trào lên, hết đợt này đến đợt khác trong lòng Lâm Huyền Nguyên.

Cô cố gắng tưởng tưởng tất cả những quá khứ này trở thành tình yêu thanh xuân thuần khiết nhàn nhạt..
Cô suy tư rất nhiều, từ Tiểu Vũ, Nhân Tri đến Lý Mạn Ni, Phó Dương đến cô và Tử Bất Ngữ rồi đến Thành Tây cùng Lục Minh Chí, hình như không quá nhạt nhẽo cũng không thuần khiết..

họ dường như trải qua nhiều điều mà họ không nên trải qua.
Tuy nhiên, tất cả đã trở thành quá khứ..
Lâm Huyền Nguyên thu thập tốt tâm tình rồi trở lại kí túc xá, mấy ngày nay Lý Mạn Ni thường xuyên xuất quỷ nhập thần bây giờ đang nằm ngủ.

Lâm Huyền Nguyên thay quần áo, kéo Lý Mạn Ni trong chăn ra, thúc giục cô đánh răng rửa mặt, sau đó đi chụp ảnh tốt nghiệp.
Họ có bằng cấp, vốn là chuyện nên vui nhưng Lý Mạn Ni dường như không cao hứng nổi.

Vừa mới bò dậy, đánh răng trong nhà vệ sinh, đột nhiên ùa tới một trận buồn nôn, cô sấp mặt trên bồn cầu không ngừng nôn mửa, xuất hiện đủ loại phản ứng mệt mỏi trên cơ thể, Lý Mạn Ni giật mình hốt hoảng ý thức được trong bụng cô lại có thêm một sinh mệnh.
Lý Mạn Ni uể oải đi ra từ nhà vệ sinh, Lâm Huyền Nguyên cười như không cười nói, "Tiêu chảy à, hắc hắc hắc.."
Lý Mạn Ni không có trả lời, víu vào Lâm Huyền Nguyên, cố nén sự khó chịu của thân thể mặc quần áo, trong đầu suy nghĩ một chuyện khác.


Thừa dịp Lâm Huyền Nguyên không chú ý, Lý Mạn Ni nhắn tin, vài phút sau nhận được hồi âm: Tiền đã chuyển vào tài khoản.
Lần thứ hai đên bệnh viện, vẫn là chiếc sulli của Simon, Tiểu Vũ vẫn đeo tai nghe nghe nhạc của mình, chỉ là lần nau các cô không nói gì, không nói chuyện không trao đổi, giống như chỉ đơn thuần là đi chung xe.
Simon vẫn chờ trong xe, lúc đăng kí Tiểu Vũ rốt cục nói với Lý Mạn Ni một câu: "Lần cuối cùng."
Lý Mạn Ni giống như không hiểu nhìn Tiểu Vũ, ấp úng nói: "Thực xin lỗi, nhưng tớ rất sợ hãi, tớ muốn cậu đi cùng, Tiểu Vũ.."
Tiểu Vũ cắt đứt lời của Lý Mạn Ni, nắm chặt tay cô, lòng bàn tay ấm áp làm cho Lý Mạn Ni dần an tâm, "Mạn Ni." Tiểu Vũ nhẹ nhàng mở miệng, "Lúc cùng Simon tới đón cậu, tớ muốn nói tớ sẽ luôn bên cạnh cậu, nhưng vừa rồi ở trên xe tớ phát hiện, tớ nói không nên lời."
Tiểu Vũ xoay người, bình tĩnh nhìn Lý Mạn Ni, nói ra những lời trong lòng một cách có trật tự: "Mạn Ni, hiện tại tớ rất muốn nói, tớ có thể ngày càng cách xa cậu, càng ngày càng xa, cuối cùng trở thành bạn bè bình thường thậm chí là người xa lạ bởi vì cách làm này của cậu ngày càng không giống cậu.

Hiện tại cậu sắp lên bàn phẫu thuật, cậu kém xa kẻ đã nhịn đói cả ngày để đi ăn buffet với bọn tớ, khi cậu không còn là Mạn Ni của trước kia nữa tớ sẽ chán ghét cậu ghét bỏ cậu, lần sau cậu còn xuất hiện chỗ này bên cạnh sẽ không có tớ."
"Trên thực tế tớ đã thay đổi, phải không?" Lý Mạn Ni là một người thông minh, cô nghe ra ý tứ của Tiểu Vũ, từ vẻ mặt lạnh lùng của Tiểu Vũ liền hiểu, Tiểu Vũ đã dựng gai lên người, ngăn cách mình và cô, càng cách càng rộng.
"Phó Dương mang đến cho cậu đau đớn và sự trưởng thành, chứ không phải tiếp tục sa ngã nhầm đường.

Một người không yêu bạn thân thì sẽ không có ai yêu người đó, cũng giống như tớ từng nói, LV không kiếm tiền cho cậu, mỹ phẩm đắt tiền cũng không thể giúp cậu bảo vệ tuổi trẻ, một ngày khi cậu không còn tuổi trẻ, cậu không còn gì, chắc chắn cậu sẽ hối tiếc cho quyết định ngày hôm nay."
Lý Mạn Ni giống như đang suy nghĩ, nhưng cô vẫn khóc không nổi khi đứng trước mặt Tiểu Vũ, ngay cả làm bộ cũng không thể.


Tiểu Vũ vẫn tiếp tục nắm tay cô, đưa cô vào phòng phẫu thuật.
Tiểu Vũ vẫn nắm tay Lý Mạn Ni không chỉ vì cô ấy mà còn là vì chính mình, lúc ngồi trên xe cô cảm thấy mình bắt đầu phát ra cảm giác chán ghét, cô bắt đầu chán ghét mùi trên người Lý Mạn Ni mặc dù đó là nước hoa quý giá nhưng không hiểu sao lại cảm thấy chán ghét và muốn chạy trốn.
Vì vậy, cô đã nắm tay Lý Mạn Ni, cô thực sự sợ rằng mình bắt đầu chán ghét cô ấy, ghét bỏ người bạn tốt nhất của mình.
Điện thoại Lâm Huyền Nguyên rất không đúng lúc gọi tới, thanh âm hưng phấn trước tiên truyền vào tai Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ! Chúng ta đã tốt nghiệp! Bây giờ tớ đang cùng một chỗ với Tây, một lát sau Mạn Ni trở về buổi tối chúng ta cùng uống rượu đi!"
"Không được." Từ chối dứt khoát.
"Tại sao? Chúng tớ tới chỗ cậu sẽ không làm ảnh hưởng tới công việc của cậu." Lâm Huyền Nguyên vẫn không từ bỏ ý định.
"Mạn Ni ở bệnh viện." Tiểu Vũ lạnh lùng nói, "Phá thai." Sai đó cúp máy.
Lâm Huyền Nguyên rốt cục cũng hiểu tại sao Lý Mạn Ni gần đây xuất quỷ nhập thần, cũng bỗng nhiên cảm thấy được áo quần cô ấy mặc cùng nước hoa đến mỹ phẩm đều là đồ đắt tiền..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện