Điền Viên La Nhiễm

Chương 13


trước sau

Advertisement

Thật ra rau dại có rất nhiều, nhưng loại thảo dược phổ biến như tam thất lại có rất ít. Có lẽ vì cánh rừng này bọn nhỏ trong thôn thường xuyên tới chơi, lấy râu dại.. dường như rừng cây là hậu viện của bọn nhỏ, quả thật không phải là nơi phù hợp tìm thảo dược, xem ra sau này phải lên núi để tìm kiếm.

Đi tới đi lui, La Văn Sinh đột nhiên vỗ một cái vào đầu, nói: "Ca, tỷ, lần trước đệ phát hiện ra một vùng lớn toàn quả ngọt, đệ dẫn mọi người đi qua. Một tiểu oa nhi mới năm tuổi lại làm động tác vỗ đầu mình như người lớn, điều này thiếu chút nữa làm La Nhiễm phì cười, may mà nín được không lại phải giải thích một phen.

Sau đó La Văn Sinh dẫn ca ca tỷ tỷ rẽ đông quẹo tây đi vào một thảm thực vật phía trước. Một loại cây thân cỏ lớn cao gần bằng đầu gối người lớn. La Nhiễm không biết, nhưng những quả trái cây nhỏ màu đỏ trên ngọn cây đúng là những quả lần trước La Văn Sinh mang cho mình ăn, nghe nói là trái cây mà nguyên chủ thích ăn nhất, loại quả này nho nhỏ vừa chua vừa ngọt, tiểu hài tử đều gọi nó là trái ngọt. Loại đồ ăn này rất được tiểu hài tử trong thôn hoan nghênh, được xem như là đồ ăn vặt nhỏ.

Loại quả này là lần trước La Văn Sinh vô ý phát hiện ra. Nhìn rất nhiều quả đỏ mọng treo trên cành cây, ba người mừng thầm nơi này còn chưa có ai phát hiện ra. Nắm chặt thời gian để hái những quả chín đỏ, để lại những quả chưa chín đỏ lần sau quay lại hái.

Hái được non nửa rổ, đem những quả chín đỏ trên cành hái đã gần hết. Ba người lại đào được đầy rổ ra dại. La Văn Tuyên nhìn xuyên qua khe hở của lá cây xem ánh mặt trời, sau đó nghiêm trang nói:" Gần qua giờ dần rồi, trong rừng tối tương đối sớm, chúng ta không sai biệt lắm nên trở về thôi ".

Giờ dần là lúc nào? Giờ dần ở hiện đại là mấy giờ? Lúc này La Nhiễm đối với canh giờ thời cổ đại đúng là một chút khái niệm cũng không có. Chỉ biết là, ở cổ đại một ngày mười hai canh giờ, một canh giờ tương đương hai giờ ở thời hiện đại.

Hiện tại màu xuân vừa đi qua, ngày không phải quá dài, mặt trời sẽ lặn sau sáu giờ. Bất quá nhìn sắc trời, có lẽ là trên dưới năm giờ. Hiện tại ánh sáng lọt qua khe hở của lá cũng không có nhiều, huống chi ở trong rừng ánh mặt trời phần lớn đều bị lá cây che khuất, sắc trời tối tương đối sớm.

Lúc đi về, ba người đều cõng trên lưng rất nhiều đồ. Khi đi đến, trước thì vào vùng cỏ lau bên cạnh cánh rừng, sau đó lại đi vòng qua vùng cỏ lau bên cạnh cánh rừng. Lúc về liền trực tiếp đi xuyên qua cánh rừng và đi bộ về nhà. Lúc đầu La Nhiễm cũng chăm chú quan sát để nhớ đường, nhưng trong rừng vốn không có đường, một hồi liền hoa mắt chóng mặt chỉ nhớ được phương hướng chung chung. Xem ra chính mình cảm giác về phương hướng không thật sự là điểm mạnh, nếu có bản đồ vệ tinh định vị vị trí thì tốt quá. Lúc này La Nhiễm vô cùng hoài niệm bản đồ trên điện thoại di động.

Bất quá đii theo ca ca cùng đệ đệ, La Nhiễm không còn lo lắng về vấn đề phương hướng của mình nữa. Nhìn hai thân ảnh nhỏ bé phía trước, điều này lại làm cho La Nhiễm xấu hổ, chính mình còn không bằng hai tiểu hài tử, còn cần hai tiểu hài tử dẫn đường.

" Nhiễm Nhi, nặng sao? Ca giúp muội mang cho ". La Văn Tuyên thấy La Nhiễm vẫn luôn ở phía sau, liền cho rằng rổ rất nặng, vươn tay tới muốn hỗ trợ cầm giúp.

" Ca, không nặng, để muội tự cầm được rồi ". Nghe được âm thanh của La Văn Tuyên, La Nhiễm không suy nghĩ miên man nữa, nhìn rổ nhỏ của mình, lại nhìn cái gùi lớn trên lưng La Văn Tuyên, làm sao lại không xấu hổ cho được.

" Đúng rồi, ca, trước đem gùi cùng rổ để xuống đi. "La Văn Tuyên không rõ lí do, nhưng cũng theo lời của La Nhiễm bỏ xuống. Chỉ thấy La Nhiễm đem phân nửa trứng vịt ở trong rổ của mình để vào phía dưới gùi của La Văn Tuyên, dùng rau dại che lại kín mít, lại đem bốn quả trứng chim để vào trong rổ của La Văn Sinh, cũng dùng cây cỏ che lại. Sau đó mọi người mới tiếp tục đi.

Thế là không có trứng chim ở trong rổ. La Nhiễm cảm thán sự cẩn thận của mình, làm xong sau đó đắc ý nói.

" Tiểu hài tử lanh lợi ". La Văn Tuyên điểm điểm cái mũi của La Nhiễm, La Nhiễm đắc ý le lưỡi.

" Tỷ, chính tỷ đặt trứng vịt cùng trứng chim vào. Vì sao lại nói là trứng gà? "La Văn Sinh lúc này mới thấy khó hiểu.

La Nhiễm đột nhiên cảm thấy không nói nên lời, lúc này La Văn Tuyên mới nói:" Dù là trứng gà, trứng vịt hay trứng chim thì trứng nào cũng đều giống nhau. Chúng đều có đặc điểm giống nhau là dễ vỡ. Nếu cùng đặt ở trong rổ, không cẩn thận thì sẽ vỡ, nếu để riêng ra, trong rổ này vỡ thì còn có ở trong rổ kia. Thế mới không đem trứng chim cùng đặt ở trong rổ ".

" Làm như vậy là cho an toàn. "La Nhiễm cảm thấy lời giải thích hợp lí của La Văn Tuyên hợp lí, gật đầu sau đó nói thêm vào.

" Vậy nếu bà nội phát hiện ra thì làm sao bây giờ? "La Văn Sinh cũng học kiểu gật đầu của La Nhiễm, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì đó thì hỏi lại.

" Thế nên mới dùng cỏ để che lại. Bà nội sẽ không phát hiện ra ". La Nhiễm nói.

" Trứng chim có mùi thơm, mũi bà nội cùng tiểu cô rất thính, khoảng cách xa cũng có thể ngửi được ". La Văn Sinh rất lo lắng, nói.

Nghe vậy, La Nhiễm hết nói nổi luôn, cách này cũng không át được mùi của trứng chim.

Lúc này La Văn Tuyên cũng nhíu mày. Mắt thấy sắp đi ra cánh rừng, lại đi khoảng một khắc là có thể về đến nhà rồi.

" Có rồi ". La Văn Tuyên đột nhiên vỗ đầu, nói. Quả nhiên là thân huynh đệ, động tác vỗ đầu này giống y hệt La Văn Sinh. La Văn Tuyên xoay người tìm kiếm cái gì đó ở gần đây.

" Ca, ca tìm cái gì thế? "La Nhiễm khó hiểu hỏi.

" Lá ngải, lá ngải mùi rất nồng, có thể hun muỗi, khẳng định có thể át được mùi của trứng chim ". La Văn Sinh vừa nói vừa trả lời.

Trong rừng, lá ngải rất hay thấy, La Văn Sinh hái một bó to lá ngải, ở gùi của mình cùng hai cái rổ đều đặt vào một ít.

" Ý kiến hay, đến lúc đấy chỉ nói là dùng để hun muỗi, nhưng mà bây giờ không có muỗi, thì cứ nói là hun côn trùng ".

" Được ". Hai huynh đệ gật đầu đồng ý.

" Như vậy là có thể giấu được cái mũi của bà nội cùng tiểu cô ". La Văn Sinh cho rằng sẽ bảo vệ được trứng vịt cùng trứng chim, cao hứng nói.

La Nhiễm lại muốn cười. Câu này của đệ đệ Văn Sinh rất mơ hồ. Bất quá lởi nói của tiểu hài tử rất ngây thơ, chất phác.

" Một lát sau, chúng ta lặng lẽ về Tây Khóa Viện trước, đem trứng vịt cùng trứng chim cất đi, sau đó đem rau dại để ở phòng bếp. Nếu giữa đường gặp bà cùng tiểu cô hỏi đến, Văn Sinh, đệ đừng nói chuyện, để tỷ với ca nói. Còn chuyện trứng vịt cùng trứng gà trước đừng nói cho cha nương biết, để cha nương sau khi ăn cơm chiều rồi nói sau. Ngày mai đi trấn trên, có thể dùng trứng vịt để đổi tiền ". La Nhiễm trước nói cho hai huynh đệ những việc cần lưu ý, giảm bớt những sự việc rắc rối có thể xảy ra. Ở thế giới này, vật giá cũng không cao như ở hiện đại, ở đây, trứng chim là một văn tiền một quả, còn trứng vịt thì nhỉnh hơn một chút, từ tuốc đến nay so với trứng chim thì quý hơn, hai hoặc ba văn tiền một quả.

" Tỷ, đệ nhớ kĩ rồi ". Vì bảo vệ thành quả lao động của mình, để chứng minh mình sẽ không làm lộ, La Văn Sinh gật đầu thật mạnh biểu thị mình đã nhớ kĩ rồi".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện