Điện Đức Hoàng

Chương 5


trước sau

Advertisement

Người đến chính là Trương Văn Long – đại gia giàu nhất thành phố Bình Minh.

Không những thế, bên cạnh ông còn có rất nhiều người.

“Huỳnh Phong – vua truyền thông của thành phố Bình Minh.”

“Lương Mỹ Ngọc – bà hoàng đá quý của thành phố Bình Minh.”

“Lưu Quang Đông – đứng đầu dự án mở rộng khu biệt thự cao cấp của thành phố Bình Minh.”

Những người này đều là nhân vật cực lớn của thành phố Bình Minh, chỉ cần một người giậm chân, cũng đủ để cả thành phố rung lắc.

Chọn bừa một người cũng có thể nghiền Hà Phương Kiều thành vụn.

Mà hiện tại, những người được đại gia Long dẫn dắt này đều có mặt đông đủ, chuyện này rốt cuộc là thế nào.

Phút chốc dáng vẻ cao ngạo của Hà Phương Kiều hoàn toàn tan biến.

Thay vào đó, là một nỗi kinh hãi vô cùng nồng đậm.

“Hà Phương Kiều, cô giỏi đấy, tự xưng là bà hoàng của thành phố Bình Minh, ở thành phố Bình Minh cô nói một, không ai dám nói hai?”

Giọng điệu của Trương Văn Long tràn đầy chế nhạo, những lời này, ngay cả người giàu nhất thành phố Bình Minh là ông còn không dám nói.

Hà Phương Kiều bị dọa đến mức da đầu tê dại, Vương Văn Thông ở gần đó cũng toát mồ hôi lạnh đầy người.

Chuyện này là thế nào? Tên Trần Hùng này, rốt cuộc là người thế nào, sao Trương Văn Long lại dẫn những người có máu mặt nhất đến đây hết vậy?

“Anh Hùng.”

“Anh Hùng… anh Hùng.”

Những tiếng anh Hùng” liên tục vang lên, đầy cung kính, mỗi người đều khom lưng khuyu gối trước mặt Trần Hùng.

Nhìn thấy cảnh này, toàn thân Hà Phương Kiều đều mềm nhũn.

Bà ta đã chọc vào nhân vật tầm cỡ rồi.

“Phịch” một tiếng, Hà Phương Kiều thẳng thừng quỳ xuống đất.

“Xin lỗi anh Hùng, em xin lỗi, em không biết Lâm Thanh Thảo là con gái của anh.”

“Xin anh tha lỗi cho em, tha em một mạng, em xin lỗi.”

Hà Phương Kiều thoáng chốc sợ hãi, quỳ lạy xin tha.

Nhưng Trần Hùng cảm thấy nực cười, bởi vì Lâm Thanh Thảo là con gái của anh, nên bây giờ bà ta đã biết lỗi rồi.

Vậy lỡ như, bà ta chọn một đứa trẻ khác thì sao?

Nếu đứa trẻ đó không có gia thế, không có bối cảnh, có phải cũng bị bà ta hại đến tan nhà nát cửa không?

Hơn nữa, đối phương còn phải vì thế mà cảm thấy vinh hạnh, cảm thấy biết ơn bà ta.

“Thật là hèn mạt.”

Trần Hùng hừ lạnh một tiếng: “Trước khi trời sáng, tôi không muốn nhìn thấy người phụ nữ này, cùng với bất kỳ thứ gì liên quan đến bà ta nữa.”

“Vâng, anh Hùng!”

Bên ngoài biệt thự, trong chiếc Lincoln dáng dài.

Trần Hùng ngồi ở hàng ghế sau, cầm điện thoại, đang chơi trò đẩy thùng.

Trương Văn Long ngồi bên cạnh, cung kính nói: “Anh Hùng, tôi là Trương Văn Long, là anh cả Huỳnh Khải bảo tôi đến tìm anh.”

“Sau này tại thành phố Bình Minh này, Trương Văn Long vâng theo lời của anh Hùng, có thể phục vụ cho anh Hùng, là vinh dự của Trương Văn Long này.”

“Ừ”

Trần Hùng chỉ khẽ gật đầu, tiếp tục chơi trò chơi.

Trương Văn Long nói tiếp: “Anh Hùng, bên phía Đại Hưng Thịnh hiện tại đã quay về đứng tên của anh, đó là trung tâm thương mại cấp cao kết hợp giữa khách sạn, cửa hàng đá quý, thời trang cùng với các loại xa xỉ phẩm khác.”

“Đến lúc đó, sẽ còn thu hút các thương hiệu nổi tiếng trên thế giới đến thuê mặt bằng, bây giờ anh đã quay về, chúng ta đã có thể mời gọi đối tác quốc tế rồi.”

Trần Hùng im lặng hai giây, gật đầu nói: “Đại Hưng Thịnh giao cho ông quản lý, không có chuyện gì đặc biệt, đừng đến làm phiền tôi.”

“Vâng, anh Hùng.”

“Có điều, Đại Hưng Thịnh sắp mở hội chợ thương mại đối ngoại, đến lúc đó anh Hùng là ông chủ đứng sau, có cần đích thân tham dự không?”

Sắc mặt Trần Hùng chợt trầm xuống: “Trương Văn Long, ông nghe không hiểu tiếng người sao?”

Trương Văn Long rùng mình một cái, vội nói: “Anh Hùng, tôi đã hiểu rồi.”

Sáng hôm sau, Lâm Ngọc Ngân thức dậy từ rất sớm.

Lúc Trần Hùng thức dậy, Lâm Ngọc Ngân đã nấu xong bữa sáng từ lâu, còn Lâm Thanh Thảo cũng đã làm vệ sinh cá nhân xong, đang ngồi ở bàn ăn chuẩn bị ăn cơm.

“Ngại quá, tối qua anh ngủ hơi muộn, nên dậy muộn.”

Hơn ba giờ sáng Trần Hùng mới đi ngủ, vì vậy anh dậy hơi muộn: “Hôm nay Thanh Thảo có đi học mẫu giáo không? Để anh đưa nó đi học nhé.”

Nói xong, Trần Hùng đi về phía Lâm Thanh Thảo.

Còn chưa đến gần thì Lâm Thanh Thảo đã nhìn Trần Hùng với vẻ mặt sợ hãi, sau đó bé òa khóc.

“Thanh Thảo con làm sao vậy?”

Trần Hùng giật mình, không hiểu nguyên nhân.

Ở bên kia Lâm Ngọc Ngân nhìn Trần Hùng, cũng cảm thấy hoảng hốt.

“Lâm Ngọc Ngân… anh…”

“Sao vậy?”

Trần Hùng vội chạy vào nhà vệ sinh, thông qua gương, Trần Hùng nhìn thấy tơ máu trong mắt hiện khá rõ ràng, những điểm khác đều không có gì đặc biệt.

Chỉ là luồng sát khí trên người, quá mức nặng nề.

“Nhất định là sự sắc bén toát ra từ mình khiến cho Thanh Thảo sợ”

Trần Hùng lẩm bẩm: “Nơi này là Vạn Hoa, không phải hải ngoại, loại sát khí đó, phải thu hồi thật kỹ lưỡng.”

“Mỉm cười nào.”

“Tịnh tâm.”

“Kìm nén.”

Trần Hùng nhe hàm răng trắng với cái gương.

Một lúc lâu sau, Trần Hùng mới từ nhà vệ sinh đi ra, sát khí trên người, đã bị anh che giấu hoàn toàn.

Lúc này Lâm Thanh Thảo mới không khóc nữa, vừa rồi, bé thật sự đã bị luồng sát khí trên người Trần Hùng dọa sợ.

Ăn xong bữa sáng, Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân cùng đưa Lâm Thanh Thảo đến trường mẫu giáo.

Sau khi quay về, Trần Hùng nhìn Lâm Ngọc Ngân và nói: “Hôm nay trông tâm trạng em dường như rất tốt nhỉ?”

“Là vì anh đã về sao?”

“Anh bớt tự luyến lại.”

Lâm Ngọc Ngân nói: “Anh không xem tin tức hả? Tối hôm qua, trong nhà Hà Phương Kiều xảy ra chuyện lớn rồi.”

“O?”

“Hà Phương Kiều chết rồi, còn tên Vương Văn Thông kia, cũng chết rồi, hơn nữa những tài sản đứng tên bà ta, toàn bộ đều bị niêm phong rồi.”

“Nghe nói là bị kẻ thù trả thù, người phụ nữ đó ngày thường làm chuyện ác, coi như đã có người xử lý bà ta.”

“Lúc này thì tốt rồi, bà ta cũng sẽ không có ý đồ với Thanh Thảo nữa.”

Lúc này Lâm Ngọc Ngân cảm thấy nhẹ nhõm, khoảng thời gian này cô vì chuyện của Lâm Thanh Thảo, suýt nữa bị ép đến đường cùng.

Hiện tại, Lâm Thanh Thảo đã an toàn rồi.

Trên mặt Trần Hùng hiện ra một nụ cười nhạt: “Anh đã nói, anh sẽ bảo vệ mẹ con em.”

Lâm Ngọc Ngân chợt ngây người, kinh ngạc nhìn Trần Hùng: “Lẽ nào Hà Phương Kiều hạ đài, là tại vì..”

“Không sai..”

Trần Hùng vừa nói xong, Lâm Ngọc Ngân liền hậm hực lườm anh một cái: “Đừng nói đùa nữa, Trần Hùng, mà những năm qua, anh đã đi đâu?”

Trong lòng Lâm Ngọc Ngân không tin Hà Phương Kiều là bị Trần Hùng hạ gục.

Trần Hùng vốn dĩ định nói thật thân phận và bối cảnh của mình với Lâm Ngọc Ngân, song nghĩ kỹ lại, chuyện này quá hoang đường rồi.

Dù có nói ra, Lâm Ngọc Ngân cũng sẽ không tin đâu.

Nếu cứ giải thích quá nhiều, trái lại sẽ khiến Lâm Ngọc Ngân phản cảm, cho rằng anh là một tên thích bốc phét.

“Anh đã ra nước ngoài, làm việc ở bên đó vài năm, tích góp được một ít, nên quay về tìm em.”

“Ừm.”

Lâm Ngọc Ngân không hỏi nhiều, sau đó cô dẫn Trần Hùng đến một siêu thị, mua một số đồ bổ dành cho người cao tuổi.

“Sáng nay ông nội có gọi điện cho em, ông đã biết anh về rồi, vì vậy, bảo em dẫn anh đến gặp ông.”

“Lát nữa, nếu ông nội và mọi người có nói chuyện khó nghe một chút, anh nhịn nhé, đừng tính toán với họ”

“Dù thế nào, họ cũng là trưởng bối!”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện