Trần Hùng bỏ ly trà trong tay xuống, ngữ khí âm trầm, giống như dã thú sắp phát điên.
“Nếu như ông không nói, bây giờ sẽ mất mạng.”
Vừa nói xong, một người đàn ông to lớn bắt đầu vuốt ve con dao nhọn trong tay. Ấn Hạo kinh hãi, nhưng vẫn không ngừng lắc đầu.
“Vẫn không muốn nói sao?”
Trần Hùng thất vọng thở dài một tiếng, người đàn ông vạm vỡ kia giữ chặt một cánh tay Ân Hạo, đâm một nhát sâu.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên làm cho người ta thấy da đầu tê dại.
“Nói, tôi nói!”
Ân Hạogào lên như lợn bị cắt tiết.
“Chuyện 6 năm trước là do Hàn Vũ sai tôi làm.” “Anh ta năm đó vốn dĩ đính hôn cùng cô Lâm Ngọc Ngân kia.” “Nhưng không lâu sau khi đính hôn, Hàn Vũ trong một sàn nhảy làm quen với tiểu thư Phó Xuân Yến của đại gia tộc họ Phó ở tỉnh.”
“Sau đó, nhà họ Hàn vì để dựa thế đại gia tộc ở tỉnh kia, liền quyết định để cho Hàn Vũ và Phó Xuân Yến kết hôn, Hàn Vũ cũng rất vui vẻ đồng ý.”
“Nhưng vì Hàn Vũ và Lâm Ngọc Ngân đính hôn từ trước, Hàn Vũ sợ mình bị tiếng xấu nên tìm đến tôi.”
Lúc Ân Hạo nói đến đây, mặt Trần Hùng Thiên đã lạnh lẽ như một khối băng.
Điện thoại của anh lúc này đang bắt đầu quay video.
“Hắn ta tìm ông để làm gì?”
Ân Hạo không dám có chút giấu giếm, thực tế thì câu chuyện phía sau cũng có thể đoán ra được. “Anh ta lệnh cho tôi tìm vài người, âm thầm bắt Lâm Ngọc Ngân, sau đó, chúng tôi tùy tiện bắt một tên ăn mày bên dưới Thiên Kiều.”
“Chúng tôi cho họ uống thuốc, sau đó làm họ phát sinh quan hệ.”
“Tiếp sau đó, Hàn Vũ lấy lý do Lâm Ngọc Ngân lẳng lơ, cuộc sống riêng tư hỗn loạn, hủy bỏ hôn ước với Lâm Ngọc Ngân.”
Nói đến đây, Ân Hạo Không dám nói tiếp.
Bởi vì ông ta cảm nhận rất rõ ràng sát khí cuồn cuộn trên người Trần Hùng.
Ân Hạo rùng mình, cũng không nghĩ đến được đến cơn đau kịch liệt ở cánh tay, không ngừng dập đầu với Trần Hùng.
“Đại ca, tôi không hề biết