Điện Đức Hoàng

Chương 139


trước sau

Sắc mặt của Lưu Trọng lập tức thay đổi, mang vẻ mặt không dám tin vào chuyện này nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên kia.

“Ông … Ông ông, không phải ông lại đang nói đùa với tôi đấy chứ?”

Người đàn ông trung niên kia có chút khinh thường trả lời: “Anh bạn trẻ à, đến ngay cả chuyện này mà anh cũng chưa nghe nói qua, vậy làm thế nào mà anh có thể trà trộn được vào bên trong vòng tròn thượng lưu của thành phố Lâm Giang này được vậy?”

“Mấy người, không phải là lén trà trộn lên chiếc thuyền hoa này xem võ đài đó chứ?”

“Chúng tôi có vé vào cửa.”

Lưu Trọng vội vàng cầm vé vào cửa của mình ra quơ quơ trước mặt người đàn ông trung niên: “Hôm qua chúng tôi mới từ nơi khác trở về đây, cho nên rất nhiều chuyện không hề nghe nói qua.”

“Vị anh em này, vậy chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy, có thể nói cho mấy anh em chúng tôi ở đây biết một chút không?” Người đàn ông trung niên nghe vậy khẽ gật đầu, nói: “Hóa ra là mới từ nơi khác trở về đây, khó trách mọi người không biết mấy chuyện này.”

“Tôi nói cho cậu biết nha, năm đó Lục Đỉnh Thiên bị liên minh thành phố Lâm Giang đuổi ra khỏi Lâm Giang này, nghe nói là ông ta đã đi về phương bắc.”

“Sau khi ông ta tới phương bắc thì đã nương tựa vào một gia tộc lớn vô cùng đáng sợ, hơn nữa ông ta đã sử dụng thời gian tám năm kia để có thể leo lên vị trí thủ lĩnh đứng đầu của gia tộc đó.”

“Hiện giờ, Lục Đỉnh Thiên ở phương bắc có thể nói là người có quyền thế ngập trời, một mình chiếm đóng một phương.”

“Cho nên, chờ sau khi bản thân đã trở nên lớn mạnh, ông ta đương nhiên là sẽ trở về đây tìm liên minh thành phố Lâm Giang báo thù.”

Nói tới đây, người đàn ông trung niên cũng trở nên cực kỳ đích nghiêm túc.

Ông ta nhìn quanh bốn phía một lượt, sau khi xác định được ở xung quanh không hề có ai chú ý tới cuộc nói chuyện của bọn họ, ông ta mới tiếp tục nói tiếp.

“Tôi nói cho anh biết bí mật này, anh nghĩ rằng vì sao năm nay trong bốn gia tộc lớn lại chỉ có mỗi Thẩm Anh là người đứng đầu của nhà họ Thẩm tới đây không?”

“Đó là bởi vì những người đứng đầu của ba gia tộc lớn kia, tất cả đều đã bị đám cao thủ mà Lục Đỉnh Thiên đem từ phương bắc tới đánh cho tàn phế cả rồi.”

“Anh nhìn nhà họ Hứa đi, sở dĩ phải để một người nằm ngoài huyết mạch chính thống đến, là bởi vì, toàn bộ những người mang dòng máu chính thống của nhà họ Hứa đều đang nằm ở bệnh viện hết sạch.”

“Nhà họ Vương kia thì lại càng thảm hại hơn, bao gồm cả dòng họ chính thống hay những dòng họ bên ngoài, toàn bộ những người của thế hệ một và thế hệ hai đều đang nằm trong bệnh viện, nghe nói xương cốt của người đứng đầu nhà họ Vương đã bị những người kia đánh nát hết, hiện tại đã trở %3D thành một người thực vật rồi.”

“Cho nên, nhà họ Vương mới để cho người thế hệ thứ ba là Vương Gia Lỗi thay mặt cả gia tộc tới đây tham dự.”

“Còn về phần nhà họ Nguyễn vì sao lại không của bất kỳ ai đến đây, là bởi vì, người đứng đầu nhà họ Nguyễn, Nguyễn Văn Hạo, đã bị đám người kia trực tiếp đánh chết rồi.”

Đồng tử của Lưu Trọng co rụt lại, anh ta hoàn toàn không thể ngờ tới, mấy ngày nay ở thành phố Lâm Giang lại có thể xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy.

Khó trách cuộc thi đấu võ đài của đoan ngọ lần này, lại có rất nhiều thành viên của liên minh thành phố Lâm Giang không tới tham dự, sợ là đã bị Lục Đỉnh Thiên dọa cho sợ chết khiếp rồi.

Mà nghe nói rằng Lục Đỉnh Thiên sẽ thông qua cơ hội thi đấu võ đài lần này, sẽ cùng tính liên minh thành phố Lâm Giang giải quyết nợ nần với nhau, tới khi đó sẽ lấy lại quyền khống chế thành phố Lâm Giang này. Sắc mặt Lưu Bảo Lâm ở một bên cũng dần trở nên tối tăm.

Đồng thời trong ngữ khí của anh ta, lại xuất hiện sự lo lắng.

“Nghe ông nói như vậy, vậy thì tên Lục Đỉnh Thiên bây giờ đã thật sự ngóc đầu trở lại rồi.”

“Sợ là sau này ở thành phố Lâm Giang này, sẽ không còn những ngày tháng yên bình nữa đâu.”

“Chuyện này, thật đúng là rất bất hạnh!”

Lưu Trọng cũng lo lắng đến mức trán đổ đầy mồ hôi, vốn dĩ anh ta còn đang có ý định cùng với Thẩm Đại Lực mở một võ quán nữa kìa.

Nếu như thành phố Lâm Giang này một lần nữa rơi vào tay của tên ác ma Lục Đỉnh Thiên, vậy thì sau khi võ quán này của anh ta mở ra, sợ là sẽ không có được ngày tháng nào tốt lành yên ổn cả.

“Không đúng. .”

Lưu Trọng như là đột nhiên nghĩ tới cái gì đó không đúng lắm, hỏi: “Trong bốn gia tộc lớn, thì đã có tới ba gia tộc %3D lớn đã bị Lục Đỉnh Thiên đích trả thù.”

“Vậy tại sao nhà họ Thẩm, không bị ông ta trả thù vậy?”

Người đàn ông trung niên kia trả lời: “Cũng không phải nhà họ Thẩm không có bị Lục Đỉnh Thiên trả thù.”

“Mà nghe nói là hai ngày trước, Lục Đỉnh Thiên kỳ thật là phái một gã cao thủ đi tới nhà họ Thẩm.”

“Nhưng nhà họ Thẩm cũng đã mời được một vị cao thủ vô cùng mạnh tới giúp đỡ bảo vệ, cho nên tạm thời đã bảo vệ được nhà họ Thẩm.”

“Ông chắc chắn là như vậy?”

Sắc mặt Lưu Trọng liền vui vẻ, xem ra tên Lục Đỉnh Thiên tuy rằng trở thành vua ở phương bắc sau đó mới trở về đây.

Nhưng vẫn còn chưa bước chân được vào cảnh giới gặp thần giết thần đâu.

Ông ta muốn làm cho liên minh thành phố Lâm Giang tan rã, sau đó lại một lân nữa đoạt lại quyên khống chế thành phố Lâm Giang.

Rốt cuộc có thể thực hiện thành công hay không, hiện tại nó vẫn đang là một dấu hỏi lớn.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện