Điện Đức Hoàng

Chương 138


trước sau

Advertisement

Không chỉ là có nghe nói qua, bọn họ còn rất thân quen nữa đó?

Nhìn dáng vẻ kích động này của Lưu Trọng, anh ta hình như là thật sự vô cùng sùng bái cái liên minh thành phố Lâm Giang này.

Bằng không, anh ta cũng sẽ không đến mức đối với ai trong cái liên minh này cũng đều nắm rõ trong lòng bàn tay như vậy.

Nhưng đúng vào lúc này, Lưu Bảo Lâm ở một bên nghi hoặc nói: “Thi đấu võ đài những năm vừa rồi, những người đứng đầu của bốn đại gia tộc sẽ đều cùng nhau đến đây tham gia.”

“Nhưng vì sao năm nay, lại chỉ có một mình Thầm Anh đến đây? Vậy còn người của ba đại gia tộc khác đâu?”

Lưu Trọng cũng cảm thấy có chút nghi hoặc nói, ánh mắt không động nhìn chằm chằm vào người đứng đầu đoàn người nói: “Người kia, không phải Hứa Hoàng Nam, đứa con ngoài dã thú của nhà họ Hứa sao, anh ta ở nhà họ Hứa tuy rằng cũng là một người có thực lực có thủ đoạn, nhưng suy cho cùng thì anh ta cũng không phải thực sự là người nhà họ Hứa nha.”

“Rõ ràng là địa vị của Hứa Hoàng Nam ở nhà họ Hứa là không hề cao, vì sao hôm nay lại có thể thay mặt nhà họ Hứa đến tham dự buổi thi đấu võ đài tết đoan ngọ này vậy?”

“Còn có người đàn ông trẻ tuổi kia, anh ta là thế hệ thứ ba trong nhà họ Vương, Vương Gia Lỗi, trong lần võ đài đoan ngọ lần này, tại sao nhà họ Vương lại để cho một người trẻ tuổi đời thứ ba đại diện cho cả nhà họ Vương đến tham gia vậy?”

“Những người thế hệ một và thế hệ hai của nhà họ Vương đi đâu hết rồi?”

“Còn có cả nhà họ Nguyễn nữa, tại sao lại không thấy cử ai tới vậy?”

Lưu Trọng và Lưu Bảo Lâm đều cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Đặc biệt là khi đám người Thẩm Anh, Hứa Hoàng Nam và những người đại diện cho liên minh ngồi xào vị trí của họ ở khu vực đã được phân chia riêng ra trong khu thính phòng kia.

Bọn họ ngay lập tức phát hiện ra khu chỗ ngồi kia những năm qua đều đầy ắp người mà năm nay số người đến tham dự chỉ chiếm một phần ba chỗ ngồi.

Chuyện này, từ trước đến nay chưa bao giờ xuất hiện tình huống như vậy. “Ông nội, ông có biết chuyện này là như thế nào không?”

“Vì sao cảm giác có rất nhiều người đại diện của liên minh vẫn chưa đến, hơn nữa ngoại trừ nhà họ Thẩm thì đại diện của ba gia tộc lớn còn lại rõ ràng là không hề đến đủ người.”

“Luôn có cảm giác chuyện này có gì đó không đúng.”

Nói xong, Lưu Trọng lại chỉ tay về một khu vực chỗ ngồi khác ở bên cảnh khu vực chỗ ngồi của liên minh nói: “Ông nội, cái khu chỗ kia lại trống không là lại làm sao vậy?”

“Những năm qua, ngoại trừ khu vực chỗ ngồi của những đại biểu trong liên minh ra, thì tất cả những khu chỗ ngồi khác trong thính phòng đều có người đến xem, không để thừa một chỗ trống nào.” “Không nhẽ thi đấu võ đài của tết đoan ngọ năm nay sẽ có những nhân vật lớn đến từ nơi khác tới đây tham gia sao.”

Lưu Bảo Lâm đối với những chuyện này thật sự không biết gì cả, từ sau khi anh ta không còn làm hiệu trưởng ở trường dạy võ thuật nữa, thì mấy năm nay anh ta ở thành phố Lâm Giang cũng chỉ giống như một người dân bình thường mà thôi.

Nên đương nhiên cũng không biết tình hình hiện giờ ở thành phố Lâm Giang, rốt cuộc đã xảy ra những chuyện lớn gì.

Trong lúc hai người bọn họ còn đang cảm thấy hết sức khó hiểu về chuyện đang diễn ra này, thì có một người đàn ông trung niên bụng phệ phía sau bọn họ đột nhiên liên tiếng.

“Cái khu vực còn đang để kia, là vị trí để ra cho Lục Đỉnh Thiên.”

Cả Lưu Trọng và Lưu Bảo Lâm nghe vậy thì não như bị nổ tung.

Ngay từ đầu, bọn họ còn tưởng rằng bản thân đã nghe lầm.

Lục Đỉnh Thiên?

Là tên ác bá tám năm trước ở thành phố Lâm Giang, Lục Đỉnh Thiên? Chuyện này, nói đùa gì vậy chứ.

Lưu Trọng vội vàng xoay người lại, nhìn người đàn ông trung niên này hỏi: “Xin hỏi ông là, ông là đang nói đùa với chúng tôi đúng không?”

” Lục Đỉnh Thiên mà ông vừa nói tới đó, chính là tên ác bá tám năm trước bị liên minh đuổi ra khỏi thành phố Lâm Giang đó sao?”

Trong nháy mắt người đàn ông trung niên này liền trở nên luống cuống, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Lưu Trọng quát lớn.

“Chàng trai trẻ à, cậu không phải là điên rồi, lại dám lớn tiếng ở đây như vậy nói Lục Đỉnh Thiên là tên ác bá?”

“Cậu làm như vậy là không cân mạng của mình nữa sao?”

Nói xong, người đàn ông trung niên ghé sát miệng tới bên tai Lưu Trọng, nhỏ giọng nói: “Vài ngày trước Lục Đỉnh Thiên đã trở lại đây rồi, ckhoong nhẽ mọi người chưa nghe nói qua sao?”

“Chỉ với thời gian ngắn ngủi một tuần lễ, cả bốn đại gia tộc đều thiếu chút nữa thì bị ông ta đánh cho thành kẻ tàn phế!”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện