ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 152: Cô gái đại gia mua biệt thự Hoàng Đình số 1


trước sau

Nghe Tư Đồ Doãn Nhi nói vậy, Lâm Thù Nhi không trơ mắt nhìn được nữa: “Anh rể mình không hiểu chuyện thích khoác lác thì đã đành, mà cậu còn muốn góp vui, còn chê chuyện nhà mình chưa đủ náo loạn phải không?”

“Thù Nhi, mình không phải nói giúp anh rể cậu, cậu nghe mình nói…”

Lúc Tư Đồ Doãn Nhi đang định giải thích với Lâm Thù Nhi, Mục Hàn lại lấy chìa khóa và thẻ phòng ra đưa đến trước mặt Lâm Nhã Hiên.

Thẻ phòng ghi rõ tên của Lâm Nhã Hiên.

Còn thêm bốn chữ “Hoàng Đình số 1” rất bắt mắt.

Mặc dù Mục Hàn dùng chữ ký của Tư Đồ Doãn Nhi để ký hợp đồng mua nhà nhưng chủ sở hữu nó vẫn là tên của Lâm Nhã Hiên.

Dù sao cũng là chàng trai đại gia siêu giàu với số dư trong thẻ ngân hàng lên đến hơn một trăm số nên làm mấy thủ tục này không phải chuyện gì lớn.

“Thật sự là căn biệt thự Hoàng Đình số 1 à?”

Lâm Nhã Hiên vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc: “Nghe nói giá căn biệt thự Hoàng Đình số 1 cao đến ba mươi triệu tệ, ngay cả nhà họ Tần cũng không mua nổi! Mục Hàn, anh lấy đâu ra nhiều tiền để mua biệt thự Hoàng Đình số 1 cho tôi vậy?”

“Không thể nào!”, Bạch Cảnh Văn ở bên cạnh vô cùng ngạc nhiên, không khỏi lắc đầu nói: “Hoàng Đình số 1 là nơi thế nào, chỉ dựa vào Mục Hàn sao có thể mua được? Cho dù là thuê thì anh ta cũng không thuê nổi”.

Do giá nhà ở Hoàng Đình số 1 rất đắt đỏ nên trong số các bất động sản hạng sang ở Sở Bắc, nơi này vẫn luôn không bán.

Với lai lịch gia tộc ở Sở Bắc của Bạch Cảnh Văn, nếu hắn muốn tra ra rốt cuộc Hoàng Đình số 1 được ai mua lại thì cũng rất dễ.

Sau vài cuộc điện thoại, Bạch Cảnh Văn đã nhận được câu trả lời, khóe miệng nở một nụ cười chế giễu: “Xem anh ăn nói phóng đại kìa, tôi còn tưởng Hoàng Đình số 1 được anh mua thật! Suýt nữa bị anh lừa rồi!”

“Sao vậy cậu Bạch?”, Trương Hạo hiếu kỳ hỏi.

“Tôi vừa nghe ngóng được căn biệt thự Hoàng Đình số 1 không phải do Mục Hàn mua”, Bạch Cảnh Văn bày ra bộ dáng đắc ý sau khi vạch trần Mục Hàn: “Các người đoán xem ai là người mua Hoàng Đình số 1?”

“Ai vậy?”, mọi người hóng hớt hỏi.

“Chính là cô ấy, Tư Đồ Doãn Nhi!”, Bạch Cảnh Văn giơ tay chỉ vào Tư Đồ Doãn Nhi: “Vào ba ngày trước, cô Tư Đồ đã bỏ ra rất nhiều tiền mua toàn bộ căn biệt thự Hoàng Đình số 1 ở Cảnh Giang, hơn nữa còn quẹt thẻ thanh toán hết ngay tại chỗ!”

Lúc nói, Bạch Cảnh Văn liếc nhìn Tư Đồ Doãn Nhi bằng ánh mắt rạo rực nóng bỏng.

Nếu so sánh với Lâm Nhã Hiên thì Tư Đồ Doãn Nhi mới là cô gái vừa xinh đẹp vừa giàu có đích thực!

“Oa! Thì ra biệt thự Hoàng Đình số 1 là của cậu à?”, Lâm Thù Nhi bất ngờ nói: “Doãn Nhi, không ngờ cậu lại là nhà giàu ẩn danh! Tùy tiện vung tay là mua căn biệt thự Hoàng Đình số 1 trị giá ba mươi triệu tệ! Hôm nay nếu không nhờ anh Bạch thì mình còn không biết cậu muốn giấu mình bao lâu nữa!”

“Thù Nhi, mình…”, Tư Đồ Doãn Nhi khá bất lực.

Cô ta cũng không ngờ sự việc lại trở nên như bây giờ.

Thật ra Tư Đồ Doãn Nhi rất muốn nói với Lâm Thù Nhi mình chẳng qua chỉ là con gái trong một gia đình bình thường mà thôi.

Còn khoản tiền ba mươi triệu đó thật sự là do Mục Hàn chi trả.

“Đúng rồi!”, Trương Hạo cũng tưởng tượng ra không ít chuyện: “Chắc chắn là thằng Mục Hàn vô tình biết được cô Tư Đồ là con gái của gia tộc hạng nhất nên sau khi cô Tư Đồ mua biệt thự Hoàng Đình số 1, cậu ta mặt dày năn nỉ người ta cho thuê lại với giá rẻ. Cô Tư Đồ nể mặt Thù Nhi dĩ nhiên sẽ giữ thể diện cho cậu ta!”

Mọi người đều thấy Trương Hạo nói rất có lý.

“Một tên thủ đoạn nham hiểm”, Tần Lệ khinh bỉ nói.

Trong lòng bà ta lại càng chán ghét Mục Hàn hơn.

Lâm Nhã Hiên chủ động lên tiếng: “Bất kể biệt thự Hoàng Đình số 1 là do Mục Hàn thuê hay cô Tư Đồ mua thì tôi cũng rất hài lòng với tâm ý của Mục Hàn!”

“Đúng vậy! Chị Lâm, anh rể rất tốt với chị. Sau khi biết chị làm phó tổng giám đốc công ty Tần Thị, anh ấy nghĩ nhất định chị sẽ phải ở lại Sở Bắc một thời gian nữa, ngày nào cũng ở trong nhà họ Tần khá bất tiện nên mới thuê lại biệt thự Hoàng Đình số 1 làm nơi ở tạm thời ở Sở Bắc của chị!”

Thấy mọi người đều hiểu lầm, lại không thể làm lộ thân phận của Mục Hàn nên Tư Đồ Doãn Nhi đành phải nói như vậy.

“Doãn Nhi, em đúng là một cô gái tốt bụng!”, Lâm Nhã Hiên gật đầu nói: “Yên tâm đi, chị sẽ trân trọng căn biệt thự đó, sẽ không làm bẩn nó đâu! Chỉ là về tiền thuê nhà, em có thể đừng lấy quá đắt không, dù sao Mục Hàn cũng không có tiền!”

“Chị Lâm yên tâm! Tiền thuê nhà à?”, Tư Đồ Doãn Nhi vô thức liếc Mục Hàn mỉm cười: “Anh rể tuyệt đối sẽ gánh nổi số tiền này!”

Sau đó trong bữa tiệc, đám người Trương Hạo nhận thấy sự nhiệt tình của Bạch Cảnh Văn đối với Lâm Nhã Hiên nhạt nhòa đi rất nhiều.

Mà hắn lại chuyển dời tầm mắt lên người Tư Đồ Doãn Nhi.

Dù sao so với một cô gái giàu có có thể dễ dàng mua được biệt thự Hoàng Đình số 1 thì Lâm Nhã Hiên không có lợi thế gì ngoài nhan sắc cả.

Nếu phối với một gia tộc của Tư Đồ Doãn Nhi thì chút tài sản của nhà họ Tần chẳng là gì với nhà họ Bạch.

Dù Tư Đồ Doãn Nhi cố ý tránh xa Bạch Cảnh Văn nhưng hắn vẫn mặt dày tiếp cận cô ta.

Cứ như hôm nay hắn đến đây để xem mắt với Tư Đồ Doãn Nhi chứ không phải với Lâm Nhã Hiên vậy.

Trương Hạo và Tần Phiêu nhìn là biết âm mưu lợi dụng Bạch Cảnh Văn cưới Lâm Nhã Hiên đã hoàn toàn thất bại.

Dĩ nhiên Lâm Nhã Hiên rất vui vẻ trải qua bữa tiệc sinh nhật này.

Nhưng đám người Trương Hạo lại buồn bực không vui.

Trương Hạo và Tần Phiêu quay về nhà họ Tần, mọi người đều vây lấy họ hỏi thế nào rồi.

“Xem mắt thất bại!”, Trương Hạo nghiến răng nghiến lợi: “Cũng không biết Mục Hàn gặp được vận may gì mà bước ra cửa là gặp được quý nhân trợ giúp. Bây giờ, ngay cả cậu Bạch cũng vừa ý với quý nhân của thằng Mục Hàn đó, chẳng còn chút hứng thú gì với con bé Lâm Nhã Hiên!”

Nghe được tin Mục Hàn tổ chức sinh nhật cho Lâm Nhã Hiên ở nhà hàng Walking On The Cloud, còn thuê biệt thự Hoàng Đình số 1 cho Lâm Nhã Hiên ở, người nhà họ Tần đều rất tức giận.

“Quá khoa trương!”, Tần Nam khiển trách: “Mới vừa lên được chức phó tổng giám đốc công ty Tần Thị là xa hoa lãng phí như vậy. Thật sự tưởng là sản nghiệp của nhà họ Tần tự nhiên mà đến à?”

“Đúng vậy, ông à!”, Ngô Tâm Ưu cũng phụ họa theo: “Nếu đều mặc chúng tiếp tục làm loạn, chỉ sợ chẳng bao lâu nữa cả nhà Tần Lệ sẽ chẳng xem tôi và ông ra gì!”

“Phải nghĩ cách ngăn chúng lại!”

Mọi người trong nhà đều vô cùng tức giận.

“Thưa bố mẹ, con có một cách nhưng cách này khá tàn nhẫn, con sợ hai người không đồng ý”.

Lúc này, Vương Binh nói.

“Thằng hai, con có ý kiến gì cứ nói ra đi!”, Ngô Tâm Ưu nói: “Đã lúc nào rồi mà còn để ý thủ đoạn có tàn nhẫn hay không? Chỉ cần có thể đánh bại cả nhà đó, dù là thủ đoạn gì thì cứ tung ra hết cho mẹ!”

Hai mắt bà cụ đỏ lên vì sốt ruột.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện