Điềm Nhập Tâm Phi

Chương 51


trước sau

Advertisement
Hơn hai năm trước anh biết cô?

Nguyễn Hân khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn kỹ khuôn mặt anh, xác nhận rằng cô không hề quen biết anh trước ngày coi mắt, nhưng nhìn dáng vẻ Phó Tư Nghiên lại trông không giống như là anh đang nói dối.

Phó Tư Nghiên lại giúp cô đeo sợi dây chuyền vào, viên hồng ngọc long lanh như giọt suối rũ xuống giữa xương quai xanh thanh tú của cô, sáng lấp lánh. Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của cô, hàng mi dài của Phó Tư Nghiên rũ xuống, một tay chạm tới cổ cô, khẽ vuốt ve xương quai xanh của cô, “Viên ngọc trong lòng bàn tay của nhà họ Nguyễn, vào bữa tiệc sinh nhật lần thứ 18 nổi tiếng cả Nam Thành, ngày đó nhà họ Phó cũng nhận được lời mời.”

Tập đoàn Đạt Hành những năm gần đây phát triển nhanh chóng, là con gái duy nhất của nhà họ Nguyễn, lúc Nguyễn Hân 18 tuổi, nhà họ Nguyễn vì cô mà tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cực kì hoành tráng, mời hầu hết những người thuộc tầng lớp thượng lưu ở Nam Thành đến chúc mừng sinh nhật cô.

Những gia tộc như gia đình họ Phó đương nhiên cũng sẽ nhận được lời mời, bất quá khi đó những chuyện này Nguyễn Hân cũng chưa từng để tâm đến. Cô chỉ là xuất hiện một chút vào đầu bữa tiệc, rồi liền cùng bạn bè nói chuyện, cũng không có chú ý tới có ai tham gia bữa tiệc

Ngược lại thì cô lại chính là người thừa kế của Tập đoàn Đạt Hành, vì ngoại hình nổi bật cùng gia cảnh hiển hách, nên có rất nhiều công tử nhà giàu chú ý đến cô, một số người còn bày tỏ ý định kết hôn với Nguyễn Hân ngay lúc đó, nhưng bị từ chối thẳng thừng với lý do cô vẫn còn trẻ, sau đó thì tiếng tăm của cô cũng lan rộng ở vòng thượng lưu Nam Thành.

Nghe những gì Phó Tư Nghiên nói, Nguyễn Hân cuối cùng cũng hiểu được thì ra Phó Tư Nghiên đã nhìn thấy cô lần đầu tiên trong bữa tiệc sinh nhật lần thứ mười tám của cô, cô chớp mắt vài cái, nhìn anh nói: “Có phải hay không lúc đó anh bị kinh ngạc trước vẻ đẹp của em?”

Đôi mắt sâu thẳm của Phó Tư Nghiên mang theo ánh cười, anh không lên tiếng.

Nguyễn Hân đắc ý, nhướng mày, “Không được, lúc đó em mới trưởng thành a, bất quá sau đó nghe nhà dì nói có mấy người muốn cầu hôn em liền bị cự tuyệt, sẽ không có anh trong đó đấy chứ?”

Phó Tư Nghiên nói: “Tất nhiên là không. Nhà họ Nguyễn chỉ có một cô con gái, mới vừa tròn mười tám tuổi, còn đang đi học, lại còn lớn lên duyên dáng yêu kiều như vậy, có thể nói là cô công chúa trên tay ba vợ, ai cũng không xứng, cho nên ngày đó bất kể là ai hướng ba vợ cầu hôn, cũng đều sẽ không thành công, mà anh thì đâu có ngốc như vậy!”

Nói bóng gió thì chính là những người muốn cưới cô trong bữa tiệc sinh nhật đó đều thật là ngu ngốc.

Cũng không biết có phải là cô suy nghĩ nhiều, Nguyễn Hân cảm thấy anh như đang cố ý châm chọc những người đó.

Phó Tư Nghiên bóp bóp mũi cô nói, “Ở trước mặt anh lại dám kể có người cầu hôn em, lá gan không nhỏ nhỉ?”

Mọi chuyện đều đã xảy ra như vậy lâu, những người đó cô cũng còn không biết là ai, loại giấm vậy mà cũng ăn được. Nguyễn Hân mỉm cười sờ chiếc dây chuyền trước cổ cô, nói: “Vậy là lúc anh mua mặt dây chuyền này vốn dĩ chính là cho em.”

Phó Tư Nghiên khẽ gật đầu.

Sự thật mà Phó Tư Nghiên thổ lộ khiến Nguyễn Hân rất vui, cô vốn nghĩ rằng là cô bị ông nội Phó nhìn trúng chọn làm cháu dâu, còn về Phó Tư Nghiên thì kết hôn với cô cũng chỉ vì lợi ích của cuộc hôn nhân, thêm vào đó do anh bận rộn với công việc nên không có thời gian để tiếp xúc với những người phụ nữ khác, nên khi cùng cô kết hôn, qua khoảng thời gian sống chung lâu ngày chung đụng nhiều nên dẫn đến động tâm tư với cô, chứ chưa bao giờ cô dám nghĩ là Phó Tư Nghiên vì cô mà đã mua mặt dây chuyền này từ hai năm trước.

Điều này có nghĩa là anh cưới cô không phải vì lệnh của ông nội, mà là anh vốn dĩ đối với cô có tâm tư.

Khóe miệng không kìm nén được, quấn quít hỏi: “Anh sẽ không … anh sẽ không phải là thầm mến em từ năm mười tám tuổi đấy chứ?”

Phó Tư Nghiên hiển nhiên không ngờ rằng cô sẽ hỏi câu hỏi này, biểu tình ngẩn ra.

Nguyễn Hân nhìn một cái thấy vẻ mặt này của anh cũng biết mình tự mình đa tình, tầm mắt thoáng thấy anh mở miệng chuẩn bị nói, liền đưa tay lên che miệng, “Được rồi, anh không cần trả lời câu hỏi này, em chỉ nói đùa thôi.”

Cô buông tay ra, cầm lấy bó hoa to anh vừa tặng cho mình rồi nói: “Em đi ngủ, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Phó Tư Nghiên cười khẽ, “Tất nhiên phải nghỉ ngơi sớm, sáng mai còn có phải đi ra ngoài.”

Nguyễn Hân hỏi: “Có chuyện gì vậy? Anh phải đi công tác à?”

Trong lòng Nguyễn Hân bỗng nhiên hụt hẫng, nụ cười trong mắt cũng dần biến mất, như vậy là tặng quà cho cô sớm như vậy, chẳng phải ban ngày liền không có thời gian bên cạnh cô sao.

Cũng không sao, dù gì bình thường anh luôn rất bận rộn trong công việc, hơn nữa còn đặt đồng hồ báo thức để chúc mừng sinh nhật cô, cũng coi như là vất vả rồi, cô có thể thông cảm cho anh.

Trong nháy mắt, Nguyễn Hân đã tìm ra lý do để tha thứ cho anh vì đã không cùng cô trải qua sinh nhật đầu tiên sau khi kết hôn.

Phó Tư Nghiên nắm lấy tay cô, gãi gãi ngón tay trong lòng bàn tay, “Không phải là đi công tác, là phải cùng vợ đi đón ngày sinh nhật.”

Cùng vợ đi đón ngày sinh nhật?

Khóe môi Nguyễn Hân nhếch lên ngay lập tức, anh nói có chuyện cần đi ra ngoài chính là cùng cô đi đón ngày sinh nhật!

“Là muốn cùng đi ra ngoài chơi sao?”

Phó Tư Nghiên nói: “Có thể.”

Có thể là cái gì ý, nghĩa là anh chưa thực hiện xong kế hoạch sao?

Buổi sáng lúc tỉnh tại, Nguyễn Hân mới biết ‘có thể’ trong miệng Phó Tư Nghiên là có ý gì.

Nguyễn Hân: “Em muốn đến công viên giải trí. Anh có chắc chắn muốn đi cùng em không? Em muốn chơi ngựa đu quay.

Phó Tư Nghiên: “Tất nhiên, em có thể đi bất cứ nơi nào em muốn.” Anh đứng dậy khỏi ghế sofa và đưa tay về phía cô, “Đi thôi.”

Nguyễn Hân lên xe của Phó Tư Nghiên, khoảng hai mươi phút sau xe chạy thẳng vào công viên giải trí, Nguyễn Hân nhìn ra ngoài qua cửa sổ, toàn bộ khu vui chơi vắng tanh, trừ nhân viên làm việc ra, thì một vị khách cũng không có.

Đã được bao trọn rồi.

Cô chỉ vừa nói muốn đến khu vui chơi vào hai mươi phút trước, vậy mà anh liền bao trọn cả cái khu vui chơi này nhanh vậy sao?

“Cái khu vui chơi này sẽ không phải là thuộc về nhà của chúng ta đấy chứ?”

Nguyễn Hân thường đi ngang qua khu vui chơi này, rất đông khách du lịch, mỗi lần đến đều phải xếp hàng rất lâu, bình thời thời gian này chính là thời điểm rất náo nhiệt, rất khó để dọn dẹp địa điểm nhanh chóng, coi như là khu vui chơi của chính nhà mình cũng rất là khó.

Phó Tư Nghiên nhàn nhạt nói: “Không, công viên giải trí này thuộc về một người bạn của anh, một tuần trước liền cùng cậu ấy liên lạc bao trọn chỗ này, em thích thì anh có thể mua lại.”

Anh nói xong liền cầm điện thoại di động lên muốn gọi bàn bạc mua khu vui chơi, Nguyễn Hân thấy vậy liền nhanh chóng nắm lấy cánh tay anh ngăn lại, “Không cần mua, em chỉ là thuận miệng hỏi một chút.”

Cô thắc mắc tại sao lại được bao trọn nhanh như vậy, hóa ra là đã bàn bạc từ một tuần trước.

Nhưng làm sao anh biết rằng cô sẽ muốn đến khu vui chơi vào hôm nay.

Không đợi cô suy nghĩ thêm, Phó Tư Nghiên cúi người cởi dây an toàn cho cô, “Xuống xe đi.”

Nguyễn Hân và Phó Tư Nghiên cùng nhau bước xuống xe, một người đàn ông mặc âu phục đi giày da dẫn hai nhân viên khu vui chơi đến chào họ.

“Anh Phó, cô Phó, chào buổi sáng. Chào mừng hai người đến với khu vui chơi của chúng tôi. Tôi nghe nói hôm nay là sinh nhật của cô Phó, nhân viên của chúng tôi đã đặc biệt chuẩn bị một số tiết mục cho cô Phó.”

Nguyễn Hân cười nói: “Cảm ơn anh, tiết mục gì vậy.”

Người quản lý dẫn đầu giới thiệu: “Có hát, múa, đàn nhị, đàn guitar.”

“…”

Bây giờ nhân viên khu vui chơi thôi mà cũng đa tài vậy sao?

“Phía trước, anh Phó, và cô Phó, có muốn đến xem một chút không.”

Nguyễn Hân theo hướng ngón tay nhìn thấy một sân khấu đã được dựng sẵn.

Công viên giải trí hẳn không có cái này a, có phải là Phó Tư Nghiên đã sắp xếp nó?

Cô quay đầu liếc Phó Tư Nghiên, quản lí thấy Nguyễn Hân không có hứng thú với các màn trình diễn tài nghệ, quản lý muốn giới thiệu thứ khác, Phó Tư Nghiên liền nói với anh ta:”Anh không cần phải đi theo chúng tôi.”

Người quản lý nghe vậy liền chúc hai người chơi vui vẻ, rồi mang nhân viên ra ngoài làm việc.

Phó Tư Nghiên dắt Nguyễn Hân đi ngồi ngựa đu quay vài vòng, sau đó chơi trò chơi xe đụng, hai người chơi không có náo nhiệt, liền kêu thêm mấy người nhân viên vào cùng chơi.

Chiếc xe do Phó Tư Nghiên chọn đã bị hỏng sau khi lái được nửa phút trên sân, thì dừng bất động, Nguyễn Hân nhân cơ hội đi vòng ra sau mông chiếc xe của anh, tông thẳng vào anh tới mép sân, nhìn Phó Tư Nghiên co rúm tay chân trong xe, cô thương xót bỏ qua cho anh.

Ở công viên chơi hơn một giờ rồi dùng bữa cơm đơn giản vào buổi trưa, Nguyễn Hân liền thúc giục Phó Tư Nghiên đi cưỡi ngựa ở trường đua ngựa, bởi vì vào buổi sáng cô liên tục đề cập mấy địa điểm vui chơi, tất cả đều đã được Phó Tư Nghiên đặt trước, bây giờ Nguyễn Hân mới ý thức được, không phải là Phó Tư Nghiên đoán được cô muốn đi khu vui chơi, mà anh đây là đã đem tất cả các chỗ có thể chơi đều đặt trước hết.

Vì vậy, cô liền gian xảo nghĩ ra một chỗ để chắc chắn rằng anh không nghĩ đến.

Trường đua ngựa.

Vì những người bình thường sẽ không muốn đến trường đua để tổ chức sinh nhật của họ.

Kết quả chỉ có cô là không nghĩ đến, Phó Tư Nghiên không hề lo lắng chút nào, vậy mà anh thật sự cũng đã bao trọn trước cả trường đua ngựa

Nguyễn Hân thay quần áo cưỡi ngựa chạy hai vòng với Phó Tư Nghiên, mũi đỏ bừng vì gió thổi, mệt đến mức không muốn di chuyển, cầm điện thoại đăng tấm hình cô vừa chụp vào vòng bạn bè.

Vài phút sau khi tấm hình được đăng, một loạt người đến chúc mừng sinh nhật cô, cô trả lời từng người một, rồi bấm vào trang trò chuyện để trả lời những người đã gửi lời chúc mừng sinh nhật.

Phó Tư Nghiên điện thoại di động vang lên, cầm lấy di động một bên gọi điện thoại, không biết có phải cùng người bên kia điện thoại đang nói về mình hay không vì Nguyễn Hân thấy anh quay đầu lại nhìn cô một cái.

Cô mỉm cười vẫy vẫy tay. Phó Tư Nghiên nắm chặt điện thoại, bước tới nói, “Nhậm Bân và Cảnh Diệu hai người đang ở quán rượu Anh Quan, biết hôm nay là sinh nhật em, liền muốn cùng nhau tổ chức sinh nhật cho em, em có muốn đi hay không?”.

Nguyễn Hân cười nói, ” Vậy có phải hay không ý là muốn em dẫn Đồng Đồng theo?

Vốn dĩ cô đã đồng ý với Phó Tư Nghiên rằng sẽ đi ăn vặt gần Đại học Thành Phụ vào buổi tối, Phó Tư Nghiên cũng không đề cập đến việc Hàn Nhậm Bân và Tần Cảnh Diệu đang tổ chức sinh nhật cho mình tại quán rượu Anh Quan, cho thấy đây là ý định nhất thời của Hàn Nhậm Bân và Tần Cảnh Diệu. Mà nếu có Hàn Nhậm Bân, cô trực giác cảm thấy rằng Hàn Nhậm Bân đây là muốn cô rủ theo Hạ Y Đồng đi chơi cùng họ.

Phó Tư Nghiên vẫn chưa cúp điện thoại của cô, anh đặt tay lên vai cô, “Em có thể không cần để ý tới cậu ta.”

Hàn Nhậm Bân trên điện thoại di động nghe thấy lời nói của Phó Tư Nghiên, vội la lên: “Anh Nghiên, khi anh muốn theo đuổi chị dâu em đã bỏ bao nhiêu công sức giúp anh a? Anh không thể qua cầu rút ván, nếu tối nay em không thấy được Đồng Đồng, em sẽ nói cho chị dâu biết, việc chị dâu muốn nhờ em chụp ảnh tạp chí là do anh không để cho em đồng ý.

Nguyễn Hân cùng Phó Tư Nghiên ở gần, cô mơ hồ có thể nghe thấy giọng nói của Hàn Nhậm Bân, nhưng không thể nghe thấy rõ là nói gì, cô cười nói với Phó Tư Nghiên, “Anh hỏi anh ấy có muốn hay không em dẫn Đồng Đồng theo?”

Hàn Nhậm Bân vốn dĩ muốn dè dặt hơn trước Nguyễn Hân, nghe câu hỏi của cô, liền anh thẳng thắn nói: “Nằm mơ cũng muốn.”

Thấy anh ấy thẳng thắn như vậy, Nguyễn Hân nói với Phó Tư Nghiên, “Buổi tối chúng ta cùng đi qua bọn họ đi.”

Phó Tư Nghiên nói, “Em có chắc không? Bọn họ rất ồn ào.”

Nguyễn Hân chớp mắt, “Không sao đâu.” Họ là vợ chồng. Hôm nay lại là sinh nhật của cô nên việc ồn ào là chuyện bình thường. Cô tin rằng bạn bè của Phó Tư Nghiên sẽ biết chừng mực.

Phó Tư Nghiên khóe môi cong nhẹ, “Được rồi, chúng ta cùng nhau đi.”

Truyện convert hay : Tuyệt Thế Chiến Hồn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện