Địch Tướng Vi Nô

Ngươi thích bổn vương sao?


trước sau

"Ngươi!" Đoan Mộc Ly sửng sốt.

Đây là... Triển Thiên Bạch?

Đây là Triển Thiên Bạch mà hắn quen biết sao?

Đoan Mộc Ly không biết vì sao tim lại đập nhanh như vậy.

"Không biết vương gia đánh như vậy có cảm thấy nguôi giận hay không?" Triển Thiên Bạch cố ý học theo dáng dấp nữ tử, hướng Đoan Mộc Ly hành lễ.

Đôi mắt lạnh như băng của Đoan Mộc Ly lộ ra vẻ cực kì không hài lòng.

"Nguôi giận?" Đoan Mộc Ly bắt lấy cổ tay Triển Thiên Bạch, khóe môi cong lên nở một nụ cười lạnh.

Đột nhiên, hắn phát hiện cổ tay của Triển Thiên Bạch thật mảnh mai.

Triển Thiên Bạch cảm giác xương cổ tay mình như sắp bị Đoan Mộc Ly bóp nát, đau đến mặt mày vặn vẹo.

"Hình phạt của bổn vương đối với ngươi còn chưa bắt đầu đâu!"

Lời còn chưa dứt, Đoan Mộc Ly xoay người kéo Triển Thiên Bạch rời đi.


Phía sau, Chu Phượng toàn thân run rẩy, cắn chặt môi dưới, hai mắt trợn tròn, lòng đố kị cháy hừng hực.

Ầm!

Một chân đá văng cửa, Đoan Mộc Ly ném Triển Thiên Bạch lên giường lớn.

Không ít lần, Triển Thiên Bạch muốn phát hỏa, chỉ trích, giận dữ mắng Đoan Mộc Ly.

Nhưng hắn đều nhịn xuống.

Hắn không thể đối nghịch Đoan Mộc Ly, không thể khơi dậy du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu và ham muốn thắng thua khủng khiếp của Đoan Mộc Ly.

"Ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì vậy?" Đoan Mộc Ly nhìn Triển Thiên Bạch đang nằm trên giường, giọng nói sắc bén.

"Vương gia đang nói cái gì... ta nghe không hiểu."

Triển Thiên Bạch vừa dứt lời, cổ đã bị Đoan Mộc Ly bóp lấy.

"Triển Thiên Bạch, ngươi đây là giả ngốc trước mặt bổn vương sao? Hay là ngươi thật sự thay đổi rồi?"

"A..." Triển Thiên Bạch hô hấp khó khăn nhưng vẫn cố gắng phát ra âm thanh, "Vương gia anh minh, vương gia uy vũ như vậy, Thiên Bạch sao có thể không tuân theo?"


"Hừ!" Đoan Mộc Ly giận dữ buông tay, vừa xoay người đi được một bước liền dừng lại.

Nhìn bóng dáng cao lớn uy vũ của Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch thầm nghiến răng, ước gì Đoan Mộc Ly sẽ tức giận bỏ đi như vậy.

Nhưng Đoan Mộc Ly không để Triển Thiên Bạch được như mong muốn, hắn quay đầu lại hỏi Triển Thiên Bạch, "Hồi nãy... Ngươi vì sao lại đẩy Chu Phượng xuống nước?"

"Ta..." Môi mỏng khẽ mở, Triển Thiên Bạch đột nhiên nảy ra một ý, "Ta đương nhiên là bởi vì ghen tị với Chu Phượng."

"Ghen tị?" Đoan Mộc Ly nhướng mày.

"Không dám giấu vương gia, Chu Phượng nói hắn là nam sủng vương gia thích nhất, cho nên ta mới ghen tị với hắn." Triển Thiên Bạch cố gắng để cho giọng điệu của mình nghe hết sức thành khẩn và kiều mị.

"Ồ?" Đoan Mộc Ly nhướn mày, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút mỹ lệ, "Nói như vậy... Ngươi thích bổn vương sao?"


Thích?

Hahaha!

Triển Thiên Bạch không nhịn được trong lòng cuồng tiếu.

Hắn thích Đoan Mộc Ly mau chết đi!

Mi mắt rũ
xuống, Triển Thiên Bạch trả lời câu hỏi của Đoan Mộc Ly như đang nói với chính mình, "Ta chỉ là một nô bộc, sao dám thích vương gia? Chỉ cầu vương gia có thể rủ lòng thương xót tội nghiệp ta, ta sẽ tận tâm tận lực hầu hạ vương gia, hy vọng vương gia có thể cho ta nửa đời sau vinh hoa phú quý."

Triển Thiên Bạch nghe xong lời này còn cảm thấy ghê tởm, nội tâm hi vọng rằng Đoan Mộc Ly sẽ chán ghét hắn như lúc trước.

Hắn có chút mệt mỏi, muốn ngủ một giấc.

Nhưng hắn lại nhìn thấy Đoan Mộc Ly xoay người đi về hướng hắn.

Trái tim đột nhiên đập mạnh, Triển Thiên Bạch cảm thấy mỗi dây thần kinh của mình đều bởi vì sự xuất hiện của Đoan Mộc Ly mà căng cứng.
"Hừ..." Đột nhiên, từ sâu trong cổ họng của Đoan Mộc Ly phát ra một tiếng cười khẽ, ý cười mang theo hơi thở khiêu gợi.

"Ngươi muốn vinh hoa phú quý..." Đoan Mộc Ly tới gần Triển Thiên Bạch.

Tức khắc, Triển Thiên Bạch toàn thân như bị điện giật.

Hắn theo bản năng muốn tránh, nhưng vẫn bị Đoan Mộc Ly bắt được.

Hai mắt mở to đầy kinh ngạc, Triển Thiên Bạch khó hiểu, tại sao Đoan Mộc Ly lại đối xử với hắn như vậy?

Phía trước hắn phản kháng, khơi dậy Đoan Mộc li ham muốn chinh phục, chính là hiện tại hắn đã thuận theo, chẳng lẽ Đoan Mộc li không nên cảm thấy hắn hết muốn ăn sao?

Khi trước chống cự đã vô tình khơi dậy du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của Đoan Mộc Ly, nhưng bây giờ hắn đã thuận theo, Đoan Mộc Ly không phải nên cảm thấy chán ghét sao?

Như thể nhìn thấu suy nghĩ của Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly mỉm cười, ánh mắt lộ ra một tia nguy hiểm cùng đùa cợt.
"Ngươi chỉ cần hầu hạ bổn vương thật tốt, bổn vương tự nhiên sẽ cho ngươi thứ mà ngươi muốn..." Con ngươi đen thẫm của Đoan Mộc Ly hơi nheo lại, để ý thấy lông tơ trên người Triển Thiên Bạch đều dựng đứng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện