Địch Tướng Vi Nô

130: Thay Thế Triển Thiên Bạch


trước sau


Biết đối phương là Hộ Quốc đại tướng quân Cao Nam Phong, hai mắt Lam Tẩm nháy mắt trợn trừng tròn mắt.
"Chậc chậc chậc!"
Cao Nam Phong đánh giá Lam Tẩm từ trên xuống dưới một phen, híp híp mắt.
Mặc dù cảm giác tồn tại của Lam Tẩm thấp nhất trong số ba gã nam sủng Phạm Ninh tặng cho Đoan Mộc Ly, thế nhưng, dung mạo của Lam Tẩm vẫn nổi bật như cũ, không điềm đạm đáng yêu bằng Huyền Ca, không rạng rỡ xinh đẹp kiều mị giống Chu Phượng, lại có loại khí chất tuấn tú thoát tục chỉ thuộc về mình mình.
Hơn nữa, Lam Tẩm mặc một thân trường bào tố sa sắc thủy lam từ đầu đến chân, thoạt nhìn tựa như tiên đồng từ trên trời hạ phàm.
"Ngươi...!Là nam sủng Phạm Thừa tướng tặng cho Đoan Mộc Ly sao?" Cao Nam Phong tò mò hỏi.
Trong ấn tượng ban đầu của hắn, cái loại nam sủng tặng vào vương phủ này hẳn là cũng giống như đám tiểu quan thấp hèn trong thanh lâu, đều là những kẻ dung chi tục phấn, tục bất khả nại.
Nhưng Lam Tẩm lại không giống người thường, mang lại cho hắn cảm giác mới mẻ.
"Ngươi tên là gì?"
"Ta kêu Lam Tẩm..."
"Lam Tẩm...!Haha, nói cho bổn tướng, Triển Thiên Bạch đang ở chỗ nào?"
Vừa hỏi, trên tay Cao Nam Phong dùng một chút lực, kéo Lam Tẩm vào trong lồng ngực mình.
Toàn thân nổi lên một trận ớn lạnh, Lam Tẩm muốn phản kháng, rồi lại biết rõ bản thân không thể phản kháng lại Cao Nam Phong.
Hắn không có tư cách phản kháng vốn nên có.
"Ta..." Lam Tẩm cắn môi dưới, quay đầu nhìn sang một bên, thái độ lãnh đạm, "Ta không biết."
"Cái gì?!" Cao Nam Phong trong nháy mắt thay đổi sắc mặt.
"Ngươi không biết? Triển Thiên Bạch ở ngay trong vương phủ này, ngươi làm sao có thể không biết?!" Năm ngón tay dùng sức nắm lấy cổ tay Lam Tẩm, Lam Tẩm nhất thời đau đến mức mặt mày vặn vẹo.
"Ngươi cũng biết...!Bổn tướng chính là Hộ quốc đại tướng quân, nói dối bổn tướng phải bị tội gì?!"
"Ta thật sự không biết." Lam Tẩm mặt không đổi sắc, trước sau như một, hai mắt trợn trừng đến độ lớn hơn nhiều so với bình thường, ý kháng cự cuồn cuộn mãnh liệt nơi đáy mắt.
"Ha..." Cao Nam Phong bị Lam Tẩm như vậy chọc tức đến bật cười, "Ta thấy ngươi là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt mà! Đã vậy, trước khi bổn tướng tìm được Triển Thiên Bạch thì lấy ngươi tìm niềm vui trước đi!"
Dứt lời, Cao Nam Phong thuận thế áp đảo Lam Tẩm có dáng người gầy yếu nhỏ nhắn trên mặt đất.
Trong phòng của Chu Phượng, Triển Thiên Bạch đang chất vấn Chu Phượng.

"Về hình nhân nguyền rủa chôn dưới tế đàn...!Ngươi có biết chút gì không?"
Triển Thiên Bạch mặt đối mặt với Chu Phượng, thần sắc bình ổn, tuy rằng là câu hỏi, nhưng trên thực tế, khẩu khí lại thập phần chắc chắn.
Sắc mặt Chu Phượng trong phút chốc thay đổi.
Hắn cúi đầu thật sâu, con ngươi run rẩy như sàng cát đảo trái qua phải không ngừng, tâm hoang ý loạn.
"Ta, ta không biết...!Ngươi đang nói cái gì?"
Thanh âm yếu ớt đến mức tưởng như con muỗi vo ve, âm cuối vẫn đang run rẩy, Chu Phượng chột dạ, không dám đối mặt với Triển Thiên Bạch.
Chuyện hắn chôn hình nhân nguyền rủa dưới tế đàn này...!Hắn có thể nói cho Triển Thiên Bạch không?
Nói ra thì có thể thế nào? Hắn có thể cứu vương gia? Dùng mạng của hắn để đổi?
Trong nháy mắt, chóp mũi Chu Phượng cay cay.
Hắn mới mười sáu tuổi, chẳng lẽ sẽ bị lăng trì xử tử sao?
Nhưng mà...!Nếu hắn không làm rõ thay Đoan Mộc Ly, cái người bị xử tử kia sẽ biến thành Đoan Mộc Ly...
Trong lòng Chu Phượng loạn thành một mớ.

Kinh hoảng, áy náy, sợ hãi tụ lại một chỗ, làm cho cái đầu nho nhỏ của hắn cũng sắp nổ tung rồi.
"Chu Phượng..."
Triển Thiên Bạch tiến lên từng bước, nắm trụ lấy bả vai Chu Phượng, cả người Chu Phượng nhất thời giật mình.
"Không hay rồi—!"
Đột nhiên, tiếng kêu la thê lương của Hương Linh truyền đến lỗ tai Triển Thiên Bạch, Triển Thiên Bạch xoay người, liền nhìn thấy Hương Linh hoảng hốt chạy tới chạy lui bên ngoài.
"Triển công tử! Triển công tử ngươi ở đâu?"
"Ta ở trong này."
Cót két một tiếng, Triển Thiên Bạch đẩy cửa phòng ra, đi ra từ trong phòng Chu Phượng.
"Triển công tử!" Nhìn thấy Triển Thiên Bạch, Hương Linh vành mắt phiếm hồng nắm chặt lấy vạt áo của Triển Thiên Bạch, "Triển công tử, cái đó...!Tên Cao Nam Phong kia, Cao Nam Phong hắn chạy đến vương phủ, hiện tại đang...!Đang..."

"Hương Linh, ngươi nói chậm chút."
Nghe thấy ba chữ "Cao Nam Phong" này, ấn đường Triển Thiên Bạch nhíu chặt lại, nhưng vẫn cưỡng ép bản thân phải bình tĩnh, vươn tay xoa xoa đầu Hương Linh.
Dưới đình nghỉ mát.
Trường bào màu thủy lam bị Cao Nam Phong xé ra, Lam Tẩm thì kịch liệt phản kháng.
"Haha...!Ngươi vốn chính là nam sủng Phạm Thừa tướng tặng cho Đoan Mộc Ly, còn giả bộ cái gì mà tam trinh cửu liệt? Không lẽ ngươi vẫn định thủ tiết vì Đoan Mộc Ly sao?"
Điểm không rõ lắm đó là Đoan Mộc Ly căn bản chưa bao giờ chạm qua Lam Tẩm trong số ba gã nam sủng, Cao Nam Phong thấy Lam Tẩm phản kháng, ham muốn chinh phục mãnh liệt trong nội tâm tức thì bị kích phát.
Đối mặt với đại tướng quân lấy một địch trăm trên chiến trường, sự phản kháng của Lam Tẩm có vẻ không hề có ý nghĩa.
Hai tay thon gầy mảnh mai dễ dàng bị Cao Nam Phong chế trụ trên đỉnh đầu.
"Cao Tướng quân, ta là người thừa tướng đại nhân đưa tới, không có mệnh lệnh của thừa tướng, cho dù là Cao Tướng quân ngươi...!Ta cũng tuyệt đối không hầu hạ!"
"Ha!" Cao Nam Phong bị lời của Lam chọc cho bật cười, tươi cười dữ tợn, "Ngươi là đang lấy Phạm Ninh ra đe dọa bổn tướng sao? Nói cho ngươi biết, Phạm Ninh và bổn tướng là người trên cùng chiếc thuyền, mà ngươi chẳng qua chỉ là nam sủng, cho dù hiện tại bổn tướng làm như vậy với ngươi ở trong này, Phạm Ninh hắn có biết cũng không thể làm gì được bổn tướng...!Có khi còn có thể tặng ngươi cho bổn tướng để bổn tướng yêu thương ngươi càng nhiều hơn đấy!"
Nghe vậy, sắc mặt Lam Tẩm trắng bệch.
"Hơn nữa, Đoan Mộc Ly đã sụp đổ rồi, ngươi thân là nam sủng của tội thần chỉ có thể bị lưu đày, thậm chí là mất đầu...!Còn không bằng hầu hạ bổn tướng thật tốt, nếu như bổn tướng đủ sảng khoái, đến lúc đó liền thu dung ngươi...!Bằng không, có tin bổn tướng thưởng ngươi cho binh sĩ trong quân doanh không? Bọn họ quả thực có không ít người đặc biệt thích tiểu nam hài như ngươi đấy!"
"..."
Lam Tẩm hít một ngụm khí lạnh, sợ tới mức cả người căng cứng.
Thấy Lam Tẩm rốt cuộc cũng chịu thành thật, Cao Nam Phong cười khà khà.
"Hoặc là...!Ngươi cũng có thể nói cho bổn tướng, Triển Thiên Bạch hiện tại đang ở đâu? Bổn tướng vốn chính là tìm Triển Thiên Bạch...!Chỉ cần ngươi nói ra Triển Thiên Bạch đang ở chỗ nào, bổn tướng có thể tha cho ngươi..."
Lam Tẩm cắn chặt răng, thống khổ nhắm chặt hai mắt lại, một lời cũng không phát ra, như thể căn bản không nghe thấy lời Cao Nam Phong nói.
Cao Nam Phong kinh ngạc trợn to hai mắt.
"Xem ra ngươi cũng giống như bổn tướng, cũng rất thích Triển Thiên Bạch!"
Hầu kết khẽ lăn, Cao Nam Phong không nhanh không chậm cởi bỏ đai lưng của mình, "Ngươi đã nguyện ý thay thế Triển Thiên Bạch hầu hạ bổn tướng, vậy bổn tướng chiều theo thành toàn cho ngươi!"

"Cao Tướng quân!"
Đột nhiên, giọng nam thanh lãnh êm tai nhưng trảm đinh tiệt thiết vang lên phía sau Cao Nam Phong.

Động tác của Cao Nam Phong ngừng lại, thuận thế thắt lại đai lưng của mình, xoay người lại.
Phía sau, Triển Thiên Bạch một thân hồng y đứng đó.
Dưới màn đêm, trên người Triển Thiên Bạch như được bao phủ một vầng sáng mông lung, liếc mắt một cái trông lại có loại lãnh diễm tuyệt mỹ thoát tục.
Cao Nam Phong nhất thời kinh diễm.
Lúc trước, khi chưa nhìn thấy Triển Thiên Bạch, hắn cảm thấy Lam Tẩm cũng không tồi, mảnh mai động lòng người, thanh nhã tú lệ.
Tuy nhiên, Triển Thiên Bạch vừa xuất hiện, Lam Tẩm lập tức bị so ra không bằng.
Cao Nam Phong đối diện với đôi con ngươi đỏ tươi huyết sắc của Triển Thiên Bạch, có loại ảo giác bản thân cũng bị hút vào đó.
Triển Thiên Bạch thật sự rất xinh đẹp, xinh đẹp đến kinh thế hãi tục.
Lam Tẩm nằm trên mặt đất ngẩng mặt nhìn thấy Triển Thiên Bạch xuất hiện, lập tức quấn chặt quần áo của mình, cau mày, liên tục lắc đầu về phía Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch không nên tới đây!
Mục đích của Cao Nam Phong đến vương phủ đêm nay chính là vì muốn có được Triển Thiên Bạch!
Bản thân Lam Tẩm không muốn thất thân, nhưng hắn càng không muốn nhìn thấy Triển Thiên Bạch bị loại hỗn đản Cao Nam Phong này vấy bẩn.
Dư quang liếc thấy Lam Tẩm đang lắc đầu với mình, Triển Thiên Bạch lại coi như không thấy, bước từng bước về phía Cao Nam Phong.
"Cao Tướng quân, không phải ngươi tới tìm ta sao? Ra tay với một hài tử có lợi ích gì?!"
Hai mắt Cao Nam Phong trợn to vài phần, Cao Nam Phong kinh ngạc vì Triển Thiên Bạch vừa đến liền cư nhiên chất vấn hắn ngay tại chỗ.
"Ha...!Đến bây giờ ngươi vẫn không nhận định rõ được thân phận của mình sao?"
"Cao Tướng quân cũng nên biết, ta đã giải trừ nô tịch rồi, hiện tại là một người tự do."
"Cái gì?!"
Lời nói không gợn sóng sợ hãi của Triển Thiên Bạch chấn kinh Cao Nam Phong.
Người tự do...
"Đoan Mộc Ly hắn vậy mà lại thả ngươi tự do?"
"Đúng vậy." Triển Thiên Bạch bình tĩnh hơi gật đầu, "Ta hiện tại đã không còn là nam sủng của Đoan Mộc Ly, cũng không phải là tội nô nữa, nếu miễn cưỡng nói...!Là bách tính bình dân của Nam Sở."
Mấy chữ "bách tính bình dân của Nam Sở" này làm trái tim của Triển Thiên Bạch như bị đâm đau buốt.

Hắn ngàn vạn lần không thể ngờ được sẽ có một ngày thế này, thân phận của "bách tính Nam Sở" vậy mà lại trở thành lá chắn của hắn.
Mày kiếm của Cao Nam Phong nhíu chặt lại, sắc mặt âm trầm.
Bên cạnh, Lam Tẩm cầm quần áo mặc lên, nhìn chằm chằm Triển Thiên Bạch.
Lời Triển Thiên Bạch nói, hắn cũng chưa nghĩ đến.
Bởi vì Triển Thiên Bạch đã khôi phục tự do của bản thân, vậy nên cho dù người Triển Thiên Bạch ở vương phủ, trên thực tế vẫn là không nên bị Đoan Mộc Ly liên lụy.
Cao Nam Phong có thể biến hắn thành nam sủng của tội thần mà đối đãi, nhưng không thể đối đãi như thế với Triển Thiên Bạch.
Hai tay Lam Tẩm siết chặt thành quyền.
Nhưng đạo lí là nói như vậy, nhưng Cao Nam Phong thật sự sẽ biết khó mà lui sao?
Trong lòng Lam Tẩm cũng không rõ.
Triển Thiên Bạch mắt nhìn bình thản ung dung, nộ khí của Cao Nam Phong tỏa ra từ đầu đến chân làm cho người ta sợ hãi.
"Hơn nữa, Cao Tướng quân, hiện tại Đoan Mộc Ly vẫn chưa bị định tội, án kiện còn đang trong quá trình thẩm tra xử lí, ngươi tùy tiện xông vào vương phủ như vậy, làm ra việc ham muốn quấy rối nam sủng Hoàng Thượng ngự ban cho Đoan Mộc Ly, chẳng lẽ không sợ Hoàng Thượng trách tội xuống, trừng trị ngươi tội dĩ hạ phạm thượng coi thường hoàng ân sao?"
Bên trên bốn chữ "Hoàng Thượng ngự ban" này nhấn mạnh trọng âm, khẩu khí của Triển Thiên bạch càng trở nên cường thế.
Cao Nam Phong theo bản năng từng bước lùi về phía sau.
Hắn suýt nữa đã quên, tuy rằng Lam Tẩm thực chất là Phạm Ninh tặng cho Đoan Mộc Ly, nhưng trên danh nghĩa cũng là Hoàng Thượng ngự ban thưởng.
Nhìn thấy Cao Nam Phong kinh sợ, Triển Thiên Bạch bất động thanh sắc trao đổi ánh mắt với Lam Tẩm, ý bảo Lam Tẩm nhanh chóng chạy khỏi nơi này.
Nhưng Lam Tẩm lo lắng cho Triển Thiên Bạch, do do dự dự lại không muốn đi.
Hiện tại bọn họ đều bị nhốt trong vương phủ, hắn có thể chạy trốn đi đâu được?
Triển Thiên Bạch tuy ngoài miệng nói không bỏ qua cho người, nhưng thực tế trong lòng một chút lo lắng cũng không có.
Từ trước tới nay, nội lực của hắn đều không khôi phục được, nếu thật sự động thủ, hắn không có khả năng là đối thủ của Cao Nam Phong.
Hiện tại chỉ có thể trông cậy vào Cao Nam Phong tự mình biết khó mà lui...
Cao Nam Phong trưng ra khuôn mặt bình tĩnh, trầm mặc không nói, xoay người.
Nghĩ lầm rằng Cao Nam Phong muốn rời đi, Triển Thiên Bạch vừa mới thở phào một hơi, đột nhiên, một cái bóng lớn dừng lại trên đỉnh đầu.

Hắn ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Cao Nam Phong gần trong gang tấc duỗi tay về phía hắn, chặt chẽ chế trụ phần eo của hắn..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện